Vạn Giới Live Stream Chi Đại Thổ Hào

Chương 200: Hiểu lầm hạ mỹ hảo cảnh sắc

Những mộng tưởng hư vô đó, nhất định không thể cùng ta đi suốt cuộc đời. Đây là thư gửi cho con gái ta, Tình Nhi, coi như là chút áy náy muộn màng của một người cha. Còn hai điều kiện ngươi đưa ra, ta đều không cần, con gái ta, ta tự mình sẽ đón về. Còn chuyện Đông Sơn tái khởi? Tiêu Viễn nói đến đây, thoải mái cười nói: "Không cần thiết, ta đã nghĩ thông rồi. Tiền tài sẽ làm người ta vướng bận, hai mươi năm trước ta tuy có vô số hào quang, lại mệt nhọc chẳng bằng một con chó. Thời gian còn lại, ta dự định sẽ tận hưởng cuộc sống." Phương Cách nhận lấy thư, gật đầu rồi cáo từ rời đi. Ngày thứ hai, Vương Thiên đã nhận được bức thư này, Vương Thiên không xem mà trực tiếp đưa cho Tình Nhi. Sau khi Tiêu Tình đọc xong, liền nhào vào lòng Vương Thiên khóc nức nở. Bao nhiêu ngày qua, những uất ức và băn khoăn trong lòng nàng ai có thể hiểu? Cha có lỗi, nhưng đó đâu phải lý do nàng không về nhà. Nhưng nếu trở về, liệu cha có giận không? Vương Thiên có giận không? Làm thế nào để tất cả mọi người đều không giận? Cuối cùng, Tình Nhi đã chọn cách trốn tránh... Chỉ là nàng không ngờ rằng, mọi chuyện đều đã được giải quyết. Bởi vì người đàn ông của nàng luôn cân nhắc cho nàng những điều này. Tiêu Tình khẽ nói: "Cảm ơn." Vương Thiên cười nói: "Em vì anh đã dùng hết sức lực, anh vì em, tự nhiên cũng muốn làm một chút gì đó. Ngoan, lau khô nước mắt đi, chuẩn bị xuống nhà, một lát nữa anh sẽ đưa em về thăm nhà. Anh nghe em kể mẹ em tốt thế nào không chỉ một lần rồi đấy." Tiêu Tình nghe vậy thì mừng rỡ, từ khi nàng và Vương Thiên đến với nhau, nàng đã từng có chút mong ước Vương Thiên sẽ cùng nàng về nhà. Dù sao, quan hệ của Vương Thiên và Tiêu Viễn vẫn ở đó. Để Vương Thiên đến Tiêu gia là làm khó dễ cho anh, mà cũng nhất định sẽ không có kết quả tốt đẹp. Chỉ là, nàng không nghĩ tới, khung cảnh mà nàng chỉ dám mơ tưởng vậy mà lại thành sự thật! Vương Thiên vỗ má Tiêu Tình nói: "Đừng ngơ ngác cười nữa, cười nữa là ngốc thật đấy." Tiêu Tình cảm động vô cùng, ghé vào tai Vương Thiên, khẽ nói điều gì đó, Vương Thiên lập tức cười tươi như hoa, nhìn theo bóng lưng Tiêu Tình, Vương Thiên ngửa mặt lên trời nói: "Cuối cùng cũng đến..." Mà giờ phút này, tại Tiêu gia. "Anh đã thật sự nghĩ kỹ rồi sao?" Một người phụ nữ dịu dàng xuất hiện phía sau Tiêu Viễn, nhẹ nhàng ôm lấy cổ Tiêu Viễn nói. Tiêu Viễn nắm tay cô gái nói: "Nghĩ kỹ rồi, những năm qua em đã vất vả nhiều rồi. Sau này, nhà chúng ta có thể sống yên ổn. Em muốn đi đâu, anh đều có thể giúp em." "Em à... Em muốn về nhà nhìn xem." Người phụ nữ nói. "Vậy thì về thôi... Bất quá, vẫn phải tìm Nhã Nhi đã." Tiêu Viễn nhắc đến Tiêu Nhã, lại thở dài, trong mắt tràn đầy tự trách. Nếu không phải hắn ép buộc, Tiêu Nhã cũng sẽ không tự lượng sức mình mà đến Vĩnh Hưng mở võ quán, cũng sẽ không vì trốn tránh sự sắp xếp của gia tộc mà bỏ nhà ra đi, mất hút giữa biển người mênh mông. Nghĩ đến đây, Tiêu Viễn lại cảm thấy may mắn, việc Tiêu gia suy sụp đã giúp hắn sớm tỉnh ngộ. Nếu không cứ tiếp tục mất tích, cho dù có biến Tiêu gia thành đại gia tộc hàng đầu thế giới thì sao? Hắn cũng chẳng có gì cả! Đến chập tối, Vương Thiên nhìn lướt qua phía sau vườn, kết quả cây dong vẫn chết khô, rễ cũng không có bất kỳ thay đổi nào. Vương Thiên mang theo chút ánh mắt chờ mong, lập tức tắt lịm. Thầm nói: "Haizz, có lẽ là ta nghĩ nhiều rồi. Thứ này có thể cải thiện cơ năng cơ thể, tăng lên sức mạnh, phá vỡ cực hạn, đã rất biến thái rồi. Hóa thành tro tàn, còn có thể làm được cái gì?" Vào đêm, Vương Thiên lặng lẽ nhìn đồng hồ, chín giờ... chín giờ lẻ một giây... "Tê dại, thật đúng là độ giây như năm mà. Cái con bé này sao còn chưa tới?" Vương Thiên lẩm bẩm. Đến 10 giờ, Vương Thiên đi quanh trong phòng, rồi lướt web, một trang web lướt hết gần mười phút, cũng không biết hắn muốn xem gì. Đến 11 giờ, hắn bắt đầu tập Thái Cực Quyền, cuối cùng ra ngoài tản bộ một vòng, trở về xem thì mới có 11 giờ rưỡi, lập tức có chút bó tay rồi. Cố nhịn thêm, cuối cùng không đợi được nữa, quyết định chủ động xuất kích. Phòng của Tiêu Tình nằm ở một khu nhà chính khác. Trong sân này, Hồ Điệp và Đào Tinh Tinh mỗi người một phòng cánh, ngược lại không cần lo lắng bị hai người phát hiện gì. Thế là Vương Thiên lén lút quanh quẩn bên ngoài cửa phòng khu nhà chính, vừa liếc mắt liền thấy mấy cái bóng người in lên tấm kính! Đáng tiếc, rèm cửa kéo xuống không thể thấy rõ tình hình bên trong. Vương Thiên nghĩ một chút, rồi đi quanh ra phía sau nhà, cũng chính là hướng phòng ngủ. Nghe ngóng động tĩnh bên trong, không có tiếng động gì, rõ ràng là không có ai. Lúc này Vương Thiên mới đánh bạo, mở cửa sổ, nhẹ nhàng trèo vào. Hoàn toàn không phát hiện, viên đá may mắn hắn mang theo người lại phát ra ánh sáng đỏ. Trong phòng ngủ tắt đèn, tối om không nhìn thấy gì. Tuy nhiên thực lực của Vương Thiên rất mạnh, khả năng cảm nhận da thịt vô cùng tốt, chạm vào vật gì liền dừng lại ngay, sau đó né tránh, thật cũng không gây ra tiếng động gì. Vương Thiên lén lút đến bên giường, vừa muốn ngồi xuống, chuẩn bị chờ Tiêu Tình vào sẽ đánh lén. Kết quả lại nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ ngoài cửa... Vương Thiên giật mình, nếu như bị Hồ Điệp bọn họ phát hiện, hình tượng uy vũ của sư phụ hắn coi như tan tành. Nghĩ đến đây, Vương Thiên vội chui xuống gầm giường. Một khắc sau, cửa phòng mở ra, đèn sáng lên, Vương Thiên thấy từng đôi chân trần từ ngoài đi vào. Chỉ bất quá, tình hình này có gì đó hơi sai sai thì phải!"Tình Nhi, Hồ Điệp, hai người đúng là biết hành hạ nhau. Tắm xong mà không thấy nóng hả?" Giọng Đào Tinh Tinh truyền đến. Vương Thiên cười khổ trong lòng: "Thảo nào mấy con bé này toàn chân trần ra ngoài, mang dép lê, hóa ra là vừa mới tắm xong. Tuy rằng trong phòng khách cũng có người, chắc là thay phiên nhau tắm à." Nhìn ba đôi ngọc túc trước mặt lúc ẩn lúc hiện đã đành, những giọt nước trượt xuống không ngừng kia khiến Vương Thiên kêu khổ không thôi, trong lòng xao động lung tung... Nhưng điều nguy hiểm hơn cũng theo đó mà đến. "Quả Đào, nóng hả?" Hồ Điệp hỏi. Đào Tinh Tinh hừ hừ nói: "Nói nhảm, tớ tắm cuối cùng, các cậu còn giục tớ nhanh, có thể không nóng được à? A! Quả Đào, đưa khăn tắm cho tớ!" Vương Thiên nghe vậy thì máu nóng dâng lên, thật muốn xông ra ngăn cản những hành vi tàn ác của mấy cô bé này! Nhưng nghĩ đến hậu quả nếu xông ra, vẫn là nhịn xuống. Mặc kệ lý do có chính đáng, có ngưu bức thế nào, hắn muốn đi ra ngoài, cũng phải nghĩ lý do hắn xuất hiện dưới gầm giường đã. Trong đầu Vương Thiên toàn là chân dài, cùng tiếng ba mỹ nữ nói chuyện ríu rít. Rồi thì khả năng liên tưởng bắt đầu chạy theo âm thanh, những hình ảnh ấy khiến Vương Thiên không chịu được nữa. Hắn bắt đầu hối hận vì đã xông vào, biết thế, thà rằng ở trong phòng của mình khổ sở chờ đợi, còn hơn đến đây chịu khổ. Có một loại đói khát là khi đồ ăn ở ngay trước mắt, lại không thể ăn! Có một loại tuyệt vọng là có đồ ăn ở ngay miệng, nhưng vẫn không thể ăn!"Tình Nhi giúp một tay đi, ai nha, khăn tắm của tớ!" Giọng Hồ Điệp lại kêu lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận