Vạn Giới Live Stream Chi Đại Thổ Hào

Chương 537: Ẩn đến

Chương 537: Ẩn Đến
Cùng lúc đó, bốn người tại một chỗ bí mật hội họp. Đốt văn thư khố.
"Sư Thái, thế nào rồi?"
"Tìm được vị trí của Hồ Thiên, chỉ cần Thiên Vương cùng Hồ Thiên tụ hợp, mặc kệ hắn dịch dung thành bộ dạng gì, đều trốn không thoát lòng bàn tay của chúng ta!" Diệu Tâm sư thái âm trầm nói.
"Sư Thái, chuyện này nhất định phải kín đáo làm việc, một khi bị Thái Ất tông biết được, chúng ta ai cũng đừng mơ sống qua ngày mai." Nhất Kiếm Vô Thần nói.
Diệu Tâm sư thái nói: "Yên tâm đi, lần này có người giúp chúng ta cản trở Thái Ất tông, tai mắt của Thái Ất tông đều bị dẫn đi. Nhiệm vụ của chúng ta chỉ có một, đó chính là g·iết Thiên Vương!"
"Có người sao, chẳng lẽ là..." tráng hán hoảng sợ nói.
"Im miệng! Đừng đoán, chúng ta làm việc của chúng ta là được. Nhớ kỹ, chúng ta cái gì cũng không biết, sau đó sẽ có chỗ tốt mà nhận!" Diệu Tâm sư thái thấp giọng nói.
Tráng hán liên tục gật đầu, hưng phấn nói: "Quả đúng là vậy, sự kiện kia không dễ dàng gì bỏ qua như vậy đâu..."
++++
Đến lúc đó, Vương Thiên lập tức vui vẻ! Nơi này vậy mà đúng là một con đường quà vặt! Các loại quầy đồ nướng, quầy ăn vặt bày đầy đường đi, từ đầu đến cuối, tiếng rao hò hét bên tai không dứt.
Đồng thời Vương Thiên cũng rốt cục thấy được người bình thường ở phàm giới (bên trên), nơi này vậy mà có rất rất nhiều người bình thường! Mà những người bình thường này, vẫn trải qua cuộc sống của người bình thường, đi làm, tan ca, trồng trọt, làm ăn các loại. Tựa hồ không có bất cứ quan hệ nào với những tu sĩ bay tới bay lui ở cửu thiên chi thượng.
Bất quá những thứ họ dùng, rất nhiều đều không thể tách rời máy móc, pháp bảo Ảnh Tử. Đồng thời, nơi này không chỉ có người đang ăn, còn có Yêu Thú đang ăn, Vương Thiên liền thấy không ít Thanh Sư thú, còn có một số sinh vật ly kỳ cổ quái khác, quả nhiên là tốt xấu lẫn lộn, vô cùng náo nhiệt.
Nhưng mà, Vương Thiên liền thích cái không khí này! Một đầu chui vào..."
"Lão bản, đây là cái gì?"
"Chương Ngư trảo, không phải ta khoác lác, đây chính là Yêu Thú Chương Ngư, da thịt rất mềm đó!"
Vương Thiên liếc qua, sao có thể là Yêu Thú chứ, một chút nguyên khí cũng không có, khẳng định là Chương Ngư bình thường. Tuy nhiên Vương Thiên cũng không để ý, trực tiếp ném một cái hạ phẩm linh thạch qua, mua một đống lớn, cắn một cái, sau đó ném hết cho Thanh Sư.
Thanh Sư cũng không khách khí, miệng rộng mở ra, một phát trực tiếp nuốt. Sau đó liếm liếm bờ môi có chút hưởng thụ...
"Tuy chỉ là tay nghề người bình thường, nhưng vị này nói cũng không tệ! So không bằng đầu bếp phàm giới (bên trong), so với phàm giới (bên dưới) thì mạnh hơn không ít. Quả nhiên là nước lên thì thuyền lên, đều là phàm nhân, nhưng trình độ mọi mặt lại hoàn toàn mạnh hơn Trái Đất không ít." Vương Thiên thầm nghĩ, mang theo Thanh Sư một đường càn quét qua, không cần biết ăn rồi hay chưa, thấy rồi hay chưa, chỉ cần có thể ăn được thì mua một phần. Cắn một cái, số còn lại phía dưới đều cho Thanh Sư, Thanh Sư lúc đi vào ngõ nhỏ thì ngẩng đầu bước đi, lúc đi ra thì bụng đã sắp chạm đất, ba bước lại ợ một cái.
Trên đường trở về, Thanh Sư rõ ràng bay không nhanh như vậy, dao động trái lắc phải, hiển nhiên là quá sức.
Trở lại Thiên Nhàn Các, Vương Thiên cùng Diệp Lạc chào hỏi rồi đi vào. Buổi tối, các vì sao lấp lánh trên bầu trời, lại không tìm thấy một đốm nhỏ quen thuộc nào, một vầng trăng nhô lên, cái đầu lại là vô cùng to lớn! Nằm ở trên mái hiên nhìn, mặt trăng to như một tòa phòng ốc, ánh trăng bạc khoác lên trên người, vô cùng xinh đẹp.
Tuy nhiên Vương Thiên lại..."Móa nó, có chút nhớ nhà." Vương Thiên cười khổ, hắn ngược lại là muốn trở về địa cầu, tuy nhiên tính toán thời gian thì có về cũng không ở lại được mấy ngày. Hắn vẫn còn phải đi Tô Châu thành tham gia Vân Lộc Anh Kiệt hội, mà cái hệ thống này cũng là một cái hố, một tháng chỉ được về một lần. Bây giờ mà về thì trong một tháng đừng có mơ trở về, hơn nữa lần sau trở về thì giá còn bị nhân đôi.
"Được rồi, trên người ta toàn là những chuyện rắc rối, dưới mắt vẫn không thích hợp kéo bọn hắn vào. Tất cả chờ ta thu xếp thỏa đáng rồi tính tiếp..." Lắc đầu, Vương Thiên nhìn thời gian, lập tức đến một ngày mới.
Đúng lúc này, Vương Thiên nhận được tin nhắn cá nhân từ Hồ Thiên.
"Chủ nhân, ta đến Vệ Thành rồi. Đến đâu tìm ngươi?"
"Ở bên ngoài tùy tiện tìm một chỗ nghỉ ngơi đi, ngày mai ra khỏi thành, cho ngươi một trăm triệu, trước tiên cứ chữa hết bệnh. Ta nghĩ chừng, sau khi ra khỏi thành, sẽ có một số chuyện vui." Vương Thiên nói.
"Đa tạ chủ nhân! Chủ nhân cứ yên tâm, bất kể là ai, thuộc hạ nhất định bảo vệ chu toàn cho ngài!" Hồ Thiên nói.
Vương Thiên nói: "Có ngươi nói câu này thì ta yên tâm, tiền thì cứ cầm cho tốt."
Nói xong, Vương Thiên chuyển một trăm triệu cho Hồ Thiên.
Hồ Thiên nhìn thấy tiền đã tới tay, trong mắt lóe lên một tia kích động! Hắn vốn tưởng rằng mình đã chết chắc, lại sao có thể nghĩ được sẽ gặp một người kỳ hoa như Vương Thiên. Hắn đương nhiên biết Vương Thiên không phải người ngu, ngược lại là rất thông minh. Toàn thân cao thấp của hắn, có thể khiến Vương Thiên coi trọng, chỉ có sự trung thành!
"Ân cứu mạng, lấy cái chết báo đáp!" Nói xong, Hồ Thiên mở hệ thống thương thành ra, đi chữa bệnh...
"Đinh! Đã hết ba ngày, tùy tùng của ngài đã vào vị trí, có triệu hồi không?"
"Cuối cùng cũng đến! Triệu hồi, Ẩn! Triệu hồi, Đông Phương Bạch!"
Vụt, hai đạo quang mang hiện lên, trước mặt Vương Thiên xuất hiện thêm hai người. Một người mặc bộ váy dài màu đỏ rực, khuôn mặt xinh đẹp mang theo mấy phần lo lắng, càng nhiều hơn là sự hưng phấn, chính là Đông Phương Bạch. Người còn lại lại thay đổi bộ dạng, mặc một bộ Khôi Giáp màu đen, mặt không biểu tình, ánh mắt lúc rơi lên người Vương Thiên thì thoáng kinh ngạc, sau đó lại trở về bình thản.
"Gặp qua chủ nhân!" Đông Phương Bạch nói.
Vương Thiên gật đầu, sau đó hỏi Ẩn: "Ẩn, thực lực của ngươi rốt cuộc thế nào?"
Ẩn lại không lên tiếng, cứ như một con rối. Vương Thiên đảo mắt nói: "Đừng có giả bộ, ta biết ngươi có ý thức, cũng biết nói. Đừng có ra vẻ cao lạnh vậy được không? Trả lời câu hỏi đi, thực lực của ngươi rốt cuộc thế nào?"
Ẩn lúc này mới lên tiếng: "Mạnh hơn ngươi."
Vương Thiên: "#$#%$#..."
Phốc phốc, Đông Phương Bạch bật cười tại chỗ.
Vương Thiên trừng mắt liếc Đông Phương Bạch nói: "Cười cái gì mà cười? Ta hỏi ngươi một câu, ngươi biết Linh Diệp tiên tử không?"
"Linh Diệp tiên tử, ngươi gặp nàng rồi à?" Đông Phương Bạch kinh ngạc hỏi.
Vương Thiên gật đầu: "Gặp rồi, thưởng nàng một khoản tiền. Sao, có vấn đề gì à?"
"Không, nàng là người mà nhờ ta giúp đỡ mới tấn cấp lên phàm giới (bên trong). Cũng là nàng mời ta vào phàm giới (bên trên) du lịch. Trước kia những gì ta kể với ngươi, đều là từ nàng mà ra." Đông Phương Bạch nói.
Vương Thiên lúc này mới nhớ ra, chuyện này không chỉ có một mình nàng nói với hắn, Toán Tử Nhĩ và Tài Thông Bát Phương cũng đã nhắc đến. Đáng tiếc, thời gian trôi lâu quá, Vương Thiên đã sớm quên mất.
"Thảo nào ta thấy tên của nàng quen quen, đi thôi, ngươi cũng thừa dịp tăng lên chút thực lực đi, phàm giới (bên trên) này lúc nào cũng có thể c·hết người. Ngày mai cũng không quá bình yên đâu!" Nói xong Vương Thiên ném cho Đông Phương Bạch một cái túi.
Đông Phương Bạch ngạc nhiên nói: "Đây là cái gì?"
"Lương thực, không cần khách sáo cứ ăn đi, có lợi." Vương Thiên nói xong chuẩn bị về phòng.
Đông Phương Bạch mở ra xem, lập tức sợ ngây người, bên trong vậy mà toàn là Nguyên Khí Đan! Từng đống một, cũng không biết rốt cuộc là bao nhiêu! Đông Phương Bạch nói: "Cảm ơn."
"Không khách sáo, sủng vật của ta cũng ăn thứ này." Vương Thiên chỉ vào Thanh Sư đang nằm ở một chỗ không xa vừa gặm vừa nhồm nhoàm rất sảng khoái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận