Vạn Giới Live Stream Chi Đại Thổ Hào

Chương 112: Bối cảnh 【 cầu Nguyệt Phiếu ) thứ 15 càng

Chương 112: Bối cảnh 【 cầu vé tháng 】 15 chương Vương Thiên nói: "Đây là chuyện từ rất lâu trước kia, ta vào sâu Thập Vạn Đại Sơn, hái được. Sau đó dùng bí pháp sao chế mà thành."
Hồ Vạn Đức đối với điều này tin tưởng không chút nghi ngờ, thực lực của Vương Thiên và tài nấu ăn đều đã được chứng minh, hắn có khả năng vào núi sâu, có khả năng tự mình sao ra loại trà ngon tuyệt thế này.
Vương Thiên liếc ấm trà, đã sớm bị uống cạn đáy, bên trong lá trà đều đã phai màu trắng bệch. Nếu không phải loại lá trà này không còn vị, Vương Thiên thậm chí nghi ngờ, hai lão già này có thể gặm sống cả lá trà!"
Sư phụ, con còn giữ ba chén này, người muốn uống không ạ?" Đúng lúc Vương Thiên đã từ bỏ ý định uống trà, Hồ Điệp từ phía sau lấy ra ba chén trà.
Thấy Hồ Điệp làm vậy, mắt Vương Thiên lập tức sáng lên, cô nhóc này cũng có chút lương tâm a!
Hồ Vạn Đức và An lão thì mặt mày khó chịu và ai oán, ánh mắt kia... Hai ông già thô lỗ mà làm ra kiểu mắt lấp lánh như Shin Cậu Bé Bút Chì, bọn họ vậy mà giả bộ ngây thơ!
Vương Thiên nhìn mà câm nín, trà này đúng là dễ uống thật, nhưng cũng không cần như vậy chứ?
Tuy nhiên nghĩ lại, trà này cũng không phải mình mua cho họ, mà là phần thưởng của hệ thống, loại trà này có công hiệu kéo dài tuổi thọ, loại trừ bệnh tật của đặc sản lục địa, lại thêm hương vị hoàn mỹ, quả thực vô cùng thần kỳ. Vương Thiên thậm chí nghi ngờ, hai lão già nếu không phải đánh không lại hắn, có lẽ đã sớm lao vào cướp đoạt rồi.
Lắc đầu, Vương Thiên nhận chén trà Hồ Điệp đưa tới, nhẹ nhàng thổi phù...
"Đừng có chậm trễ nữa, sắp nguội hết rồi! Nguội thì phí lắm." An lão kêu lên.
Hồ Vạn Đức cũng phụ họa: "Vương sư phó, ngài xem, có ba chén trà, ngài uống một chén mà chậm như rùa bò vậy, đến chén thứ ba chắc chắn nguội. Phí phạm quá, hay là để tôi uống hộ ngài một chén nhé?"
"Xéo đi! Có ta là được rồi, cần gì đến ngươi?" An Hải hét lên.
Thấy hai ông già muốn lao vào, Hồ Điệp, sư phụ trà nghệ, lên tiếng: "Im lặng! Đang uống trà đó!"
Hai ông già lập tức im re, mắt không rời chén trà trên tay Vương Thiên. Đáng tiếc, Vương Thiên coi như không thấy, thong thả ung dung thưởng thức, uống cạn. Nghe nói trà có thể tĩnh tâm, cảm nhận hiệu quả càng mạnh mẽ, đáng tiếc, tinh thần của Vương Thiên đã sắp cạn kiệt, không thể nhập đạo nữa. Nhưng mà sau khi thưởng thức trà, hắn cảm thấy đầu có chút đau nhức, lại thanh tỉnh hơn nhiều, dường như trà này còn có tác dụng nâng cao tinh thần.
Còn ba người bên cạnh đang nuốt nước miếng ừng ực, Vương Thiên chỉ coi như nhạc nền. Không ngờ, cảm giác này cũng không tệ!
Nhưng Vương Thiên căn bản không có ý định kính già yêu trẻ, vừa nãy hai ông già uống trà, có ai nghĩ đến để lại cho Vương Thiên chút nào đâu! Giờ còn muốn tranh uống? Mơ đi!
Hai ông già thấy Vương Thiên quyết không chia cho họ thì chưa tính, hắn còn cố tình uống chậm rãi, nhấp một ngụm nhỏ thôi mà có thể tặc lưỡi nửa ngày! Tức thì mặt mũi méo xệch! An lão giơ tay đánh một chưởng xuống, bộp một tiếng, bàn cờ lật tung! Sau đó hùng hùng hổ hổ nói: "Ngươi cái thằng nhóc thối tha này, không biết kính lão yêu ấu gì hết, đi ngủ đi!"
"An Hải! Đồ vương bát đản! Đã nói là uống trà xong rồi chơi tiếp, ván cờ này ta thắng chắc rồi mà!" Hồ Vạn Đức tức giận gào lên.
Đáng tiếc, An lão đã sớm chạy mất dạng...
Nhìn hai ông già dở hơi này, Vương Thiên và Hồ Điệp đều cười.
Uống trà, tinh thần sảng khoái, Vương Thiên trở về phòng, mở topic phát sóng trực tiếp vạn giới, xem có gì hay không. Kết quả nhìn một hồi, cũng không có gì đặc biệt khiến hắn hứng thú. Xem tin tức mới nhất, quả nhiên là người nổi tiếng thì thị phi nhiều, bây giờ hắn đã bị gán cho cái mác "bắt cá hai tay", thời Trần Thế Mỹ các loại danh xưng.
Đồng thời thân phận của Hồ Điệp và Tiêu Tình cũng bị moi ra. Điều khiến Vương Thiên kinh ngạc là, thân phận tiểu thư Tiêu gia của Tiêu Tình so với Hồ Điệp, địa vị lại cách xa đến vậy!
Hồ Vạn Đức là đại phú thương đứng thứ ba ở cảng Thành, kinh doanh đủ loại từ bất động sản đến công nghiệp điện tử, có sức ảnh hưởng lớn ở Cảng Thành! Hiện tại Cảng Thành đã trở về, hắn ở đại lục cũng có sức ảnh hưởng lớn, có người ước tính, tổng tài sản của Hồ Vạn Đức lên đến 300 tỷ đô la Mỹ, xếp thứ 19 trên toàn thế giới! Tuyệt đối là một ông già có năng lực khủng bố! Mà Hồ Điệp là cháu gái duy nhất của ông, giá trị bản thân tự nhiên cũng không phải dạng vừa, thậm chí còn được người xưng là thiên kim giàu nhất Hoa Hạ!
"Thảo nào lần đầu tiên gặp cô nhóc kia lại mạnh mẽ như vậy, có tiền tùy hứng thật mà..." Vương Thiên lắc đầu, có chút cảm thán.
Đối với Hồ Điệp, người thừa kế duy nhất, rất có thể sẽ trở thành phú bà số một Hoa Hạ, còn Tiêu Tình dù thân phận cũng không đơn giản, nhưng lại kém rất nhiều.
Tiêu Tình là nhị tiểu thư của tổng tài tập đoàn Tiêu Tương ở tỉnh Nam Hồ, Tiêu Viễn, tập đoàn Tiêu Tương đứng thứ nhất ở tỉnh Nam Hồ, đứng thứ 18 trên toàn Hoa Hạ, tổng tài sản là 10 tỷ đô la Mỹ, gần như chưa có tên trên thế giới. Nhưng ở tỉnh Nam Hồ, đây tuyệt đối là một tồn tại siêu bá chủ.
Điều quan trọng nhất là, tập đoàn Tiêu Tương là tập đoàn gia tộc, Tiêu Tình tuy là nhị tiểu thư, cũng không có quyền thừa kế gì, chỉ người thừa kế gia tộc mới có thể kế thừa khối tài sản khổng lồ kia. Cho nên, ngoài địa vị tôn quý một chút, không quá thiếu tiền ra thì Tiêu Tình không có gì đặc biệt.
Như vậy, sự chênh lệch giữa Tiêu Tình và Hồ Điệp càng lớn hơn.
Bởi vậy mà có nhiều người cho rằng, khi Vương Thiên chưa nổi tiếng thì ở bên nhị tiểu thư kia, đến khi nổi tiếng thì ngay lập tức chạy sang Hồ Điệp giàu có hơn, nhân phẩm thật là thấp kém! Hầu hết mọi người đều lên án Vương Thiên...
Vương Thiên tùy tiện mở những bình luận đó, toàn là một màu đen hắn.
Đồng thời, tin tức hắn đăng tuyển mộ Võ sư cũng bị người khác liên tục chia sẻ, gần như ai cũng đã biết.
Vương Thiên cười khẩy, người khác nghĩ hắn mở võ quán là vì kiếm tiền, có ai biết mục đích thật sự của hắn là quang minh chính đại đánh người? Tìm người làm bao cát tập luyện? Còn về việc có bao nhiêu đệ tử, Vương Thiên thật sự không quan tâm, hắn theo đuổi chất lượng chứ không phải số lượng! Nhân phẩm rất quan trọng, nếu không thì kiếm đám sói mắt trắng về để làm gì? Sau trận bão táp này, những người còn ở lại mới là đối tượng trọng tâm hắn bồi dưỡng. Về sau, bọn họ cũng chỉ có thể là sư đệ..."
"Nhanh chờ đến ngày khai trương, chỗ thuốc nổ ta đã tích lũy có thể lập tức kích nổ! Ha ha..." Vương Thiên lẩm bẩm một câu rồi ra ngoài tìm hai ông già nói chuyện phiếm.
Cùng lúc đó...
"Tiểu thư, tình hình có vẻ không ổn, La sư phụ ban đầu nói là sẽ đến, kết quả bên ông ấy có vẻ xảy ra chút chuyện, lại muốn dời lịch rồi." Thư ký vẻ mặt khó xử nói.
Tiêu Nhã đang ngồi trước mặt thư ký, gầy gò đi rất nhiều, gương mặt có chút tiều tụy, điều duy nhất không thay đổi chính là đôi mắt sắc bén, lạnh lùng. Tiêu Nhã cau mày nói: "Có chuyện gì xảy ra? Sao cứ hết lần này đến lần khác bỏ bom chúng ta, ông ta rốt cuộc muốn làm gì?"
Tiêu Nhã tức giận thật sự, việc Bắc Xuyên Hùng đánh quán làm danh tiếng phân quán Vĩnh Hưng của Võ quán Tiêu Tương tụt dốc không phanh, may mà mượn cơn gió này, nàng tung chiêu gây loạn, tuy danh tiếng kém nhưng đệ tử lại đông lên, hiệu quả cũng tốt hơn. Tuy Tiêu Nhã không vui vẻ, vì mọi thứ đều là do Vương Thiên mang lại! Nàng không muốn nhận món nợ ân tình này!
Và tất cả đều là do La đại sư lật lọng vào phút cuối! Nếu như La đại sư tới, đánh lui Bắc Xuyên Hùng thì phân quán Vĩnh Hưng của Võ quán Tiêu Tương nhất định sẽ như diều gặp gió, hoàn toàn trở thành võ quán nổi tiếng! Như vậy nàng và gia tộc hẹn ước, biết đâu sẽ giành thắng lợi! Nhưng bây giờ...
Bắc Xuyên Hùng đã không tính, nhưng cái mà tiếp theo họ phải đối mặt, chính là trận chiến sinh tử thật sự của Võ quán Vĩnh Hưng! (còn tiếp)
Bạn cần đăng nhập để bình luận