Vạn Giới Live Stream Chi Đại Thổ Hào

Chương 201: Không phải cố ý

Đào Tinh Tinh cười ha hả nói: "Uầy, t·h·ằ·n g ăn trộm, để ngươi c·ướp ta, bây giờ ngươi ở trong tay ta, có chịu không?"
"Không chịu! Dù gì cũng không có người ngoài, ta sợ ngươi chắc? Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, ta lớn hơn ngươi nha. Đào nhỏ, ngươi lại thua rồi." Hồ Điệp tùy tiện cười nói.
Vương t·h·i·ê·n vội vàng sờ sờ túi quần, xem có giấy vệ sinh không, hắn có cảm giác, hôm nay có lẽ hắn sẽ dùng đến Huyết Tiên Ngũ Bộ. Nhưng mà, chỉ mò ra một cái điện thoại di động!
"Có vẻ như cái điện thoại di động này của ta có thể quay phim thì phải..." Vương t·h·i·ê·n trong lòng dường như có ma quỷ đang gào thét, tuy nhiên ngay lập tức liền bị Vương t·h·i·ê·n dùng đạo lý chính nghĩa trấn áp, sau đó yên lặng nhập mật mã mở khóa...
Bên ngoài vẫn náo nhiệt, Đào Tinh Tinh thua về n·g·ự·c, lại không cam lòng kêu lên: "Lớn không có nghĩa là đẹp? Eo của ta nhỏ hơn ngươi!"
"Chân của ta dài hơn ngươi!" Hồ Điệp nói.
"Da của ta trắng hơn ngươi!" Đào Tinh Tinh nói.
"Nói vớ vẩn!" Hồ Điệp nói.
"Không tin, ngươi bảo Tình nhi chấm điểm thử xem." Đào Tinh Tinh lập tức nhìn về phía Tiêu Tình.
Tiêu Tình lập tức trợn tròn mắt, cái này làm sao mà chấm được chứ? Nhìn bên trái một chút rồi nhìn bên kia, nói: "Cái đó...Ta muốn nói là, da ta trắng hơn cả các ngươi."
Đào Tinh Tinh cùng Hồ Điệp ngẩn người một lát, sau đó Hồ Điệp kêu lên: "Tình nhi, ngươi học hư rồi, cho tụi mình xem xem chỗ nào của ngươi trắng!"
"Ta cũng muốn xem!" Đào Tinh Tinh cũng xông tới, sau đó Vương t·h·i·ê·n thấy một cái khăn tắm phiêu nhiên rơi xuống đất! Không cần nghĩ cũng biết là của Tiêu Tình. Chỉ nghe Tiêu Tình kêu lên: "Á, hai cái đồ lưu manh, khăn tắm của ta. Đừng có giành giật lung tung, nhột..."
Vương t·h·i·ê·n lặng lẽ thu hồi điện thoại di động, từ bỏ suy nghĩ tà ác, không phải vì chính nghĩa chiến thắng tà ác, mà là sợ sau khi xem, kết cục còn thê thảm hơn.
Ba nàng nháo thành một đoàn, đúng lúc này, chỉ nghe bịch một tiếng, một hộp mỹ phẩm nhỏ rơi tr·ê·n mặt đất, bắn đến trước mặt Vương t·h·i·ê·n. Vương t·h·i·ê·n lập tức muốn khóc, nếu như để ai nhặt được thì hắn há chẳng c·hết chắc? Cũng may, các nàng đang ồn ào quá, căn bản không ai để ý thấy hộp mỹ phẩm bị rơi mất. Vương t·h·i·ê·n theo bản năng liếc nhìn hộp mỹ phẩm, hộp đang mở ra, trên nắp hộp có một chiếc gương! Mà cái góc độ của tấm gương này..."Em gái ngươi à!" Vương t·h·i·ê·n suýt chút nữa hét thành tiếng, góc độ của chiếc gương vừa đúng, vừa vặn để Vương t·h·i·ê·n nhìn thấy ba cô Nữ Nhân trần trụi trong phòng đang chạy lung tung, chụp qua chụp lại, vung tới vung lui, khiến đôi mắt cẩu 36K Hợp Kim Titan của Vương t·h·i·ê·n phải bỏ ra!
"Được thôi, ta không cố ý muốn nhìn, cái này...chỉ là một sự trùng hợp!" Vương t·h·i·ê·n thở dài một tiếng trong lòng rồi thản nhiên nhìn lại. Thỉnh thoảng lại trong lòng đánh giá vóc dáng ba cô. Vương t·h·i·ê·n chưa bao giờ cho rằng mình là thánh nhân. Có cơ hội tốt không xem, vậy thì quá ngu.
"Hồ Điệp quả nhiên là dáng chuẩn nhất rồi, không biết đã ăn bao nhiêu đu đủ rồi; mà Tinh Tinh eo thật là nhỏ, nàng tập luyện thế nào vậy? Còn Tình nhi nhà mình da thật trắng nha, cái làn da này..." Vương t·h·i·ê·n thầm nghĩ trong lòng.
Ba nàng ồn ào một hồi rồi cũng mệt, ngồi xuống.
Vương t·h·i·ê·n cảm thấy đầu giường chùng xuống, hiển nhiên là ba người đã lên giường.
"Thôi được rồi, đã muộn thế này rồi, hai người các cậu cũng nên về đi." Tiêu Tình nói.
"Muộn rồi á? Muộn lắm rồi à? Để tớ xem...A? Điện thoại của tớ đâu? Để bên ngoài suýt quên rồi." Nói xong, Đào Tinh Tinh nhảy xuống giường, quay lưng về phía Vương t·h·i·ê·n, lắc mông chạy ra ngoài. Chẳng bao lâu lại chạy về, Vương t·h·i·ê·n vội vàng trốn sâu xuống dưới g·i·ư·ờ·n·g, để không bị nhìn thấy.
"Trễ thật rồi, hơn mười hai giờ rồi. Nhưng mà tớ chẳng buồn ngủ gì cả...Hồ Điệp, cậu buồn ngủ chưa?" Đào Tinh Tinh hỏi.
"Tớ cũng không mệt, nhưng mà thật sự quá muộn rồi. Ngày mai còn phải dậy sớm mua đồ ăn nấu cơm nữa, không thể đùa được." Hồ Điệp nói.
Đào Tinh Tinh nói: "Có gì đâu. Cái g·i·ư·ờ·n·g này to như vậy, ngủ ba người thoải mái luôn. Tớ quyết định, tối nay sẽ ngủ chung với Tình nhi. Tớ muốn ôm mỹ nữ đáng yêu này, hắc hắc..."
Tiêu Tình lập tức bị trêu tới đỏ mặt, nói: "Đừng có quậy." Cô rất muốn nói, các cậu về đi, tối nay bản cô nương còn có chuyện muốn làm đây. Nhưng lời này sao cũng không nói được, thậm chí còn sợ bị hai người bạn p·h·át hiện kế hoạch nhỏ đêm nay của cô.
Kết quả, Hồ Điệp nói: "Ý này không tệ đấy, vậy hôm nay, chúng ta ngủ lại luôn. Tình nhi, cậu sẽ không ghét tụi mình đấy chứ?"
Tiêu Tình nghe xong liền lo lắng, mắt đảo loạn, làm sao lại không có lý do nào thích hợp để cự tuyệt các nàng. Bất đắc dĩ, gật đầu nói: "Được...vậy...đi..."
"A! Tớ phải ngủ trong!" Đào Tinh Tinh lập tức xông đến phía trong, Hồ Điệp thấy vậy, liền hét lớn: "Đồ t·ồ·n, ra ngoài ngay cho tớ, đó là chỗ của tớ!"
Nói xong Hồ Điệp nhào tới, Vương t·h·i·ê·n chỉ thấy đầu giường rầm rầm vang lên, còn hắn thì khó chịu! Đây là muốn gây chuyện gì? Hắn chỉ đang nghiên cứu một chút về vấn đề truyền thừa nhân loại thôi mà! Sao mà lại khó thế này chứ? Bị lửa dục thiêu đốt còn chưa tính, cái đà này, tối nay hắn đây là muốn ngủ dưới giường, chung gối với chuột à.
"Thôi vậy, dù sao ta cũng được chung chăn gối với ba mỹ nữ, cũng không quá m·ấ·t mặt..." Vương t·h·i·ê·n thở dài, chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ, tự mình an ủi.
Không bao lâu trên g·i·ư·ờ·n·g không còn náo loạn, ba cô mặc áo ngủ, tắt đèn, hình như là đã buồn ngủ.
Vương t·h·i·ê·n lần nữa tỉnh táo lại, chỉ chờ bọn họ ngủ say, sẽ tranh thủ trốn đi.
Kết quả...
"Tình nhi, cậu ngủ chưa?" Hồ Điệp đột nhiên mở miệng, giọng điệu rất tỉnh táo.
"Chưa, sao thế?" Tiêu Tình cũng tỉnh cả ngủ, đã hẹn tối nay rồi, tâm trí cô hiện giờ đều rối loạn cả, cũng không biết ngày mai sẽ nói chuyện với Cân Vương t·h·i·ê·n thế nào. Trong lòng bồn chồn nên đâu ngủ được.
Cũng may, Đào Tinh Tinh lên tiếng: "Tên trộm đáng ghét, tinh thần ban đêm của cậu thì mình biết rồi, nhưng mà có thể tha cho tụi mình ngủ được không?"
"Đồ Đào c·h·ế·t, ngủ thì cứ ngủ. Tớ chẳng qua thấy Tình nhi có tâm sự nên mới muốn tâm sự với cô ấy thôi mà." Hồ Điệp nói.
"Thôi đi cô, người cả đời chưa biết yêu đương thì biết cái gì." Đào Tinh Tinh k·h·i·n·h thường nói.
Mặt Hồ Điệp lập tức đỏ bừng, tức giận nói: "Đồ Đào c·h·ế·t, bồ của cô có nhiều hơn đâu! Một ngày đổi một cái, cũng không có lấy nổi một tên mà nắm được tay cô."
Đào Tinh Tinh đắc ý nói: "Thì ít ra ta cũng yêu đương rồi, hơn hẳn cô nhiều. Hì hì, lại đợi thêm năm sáu năm nữa, cô chính là bà cô truyền thuyết kia thôi đấy..."
"Cái đồ c·h·ế·t, ăn chưởng nè!"
"A..."
Còn giờ phút này, Vương t·h·i·ê·n, đã hoàn toàn bó tay rồi, chỉ có thể lặng lẽ mắng thầm: "Nữ nhân ai nấy cũng năng lượng tràn trề như vậy hả? Thật là hết nói nổi mà!"
Cũng may, Hồ Điệp với Tiêu Tình tuy chưa ngủ được nhưng mà Đào Tinh Tinh thì chịu không nổi nữa, dưới nhiều lần kháng nghị, trong phòng cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại. Chẳng bao lâu, từ trên giường truyền đến tiếng hít thở đều đều, xem ra là đã ngủ say rồi.
Vương t·h·i·ê·n lập tức thở phào nhẹ nhõm, chờ thêm một lúc, xác định mọi người đã ngủ say, mới bò ra khỏi gầm giường, nhìn ba cô nàng ngọc thể nằm trên giường, Vương t·h·i·ê·n chỉ biết cười khổ không thôi. Nếu như không phải hai con bé này gây rối, thì hôm nay hắn hẳn là đã có một buổi tối tốt đẹp rồi mới phải.
Bạn cần đăng nhập để bình luận