Vạn Giới Live Stream Chi Đại Thổ Hào

Chương 14: Cừu nhân gặp nhau 【 cầu sưu tầm 】

Chương 14: Oan gia ngõ hẹp [cầu sưu tầm]
"Ai da, hai cô nàng này đúng như Tam tử nói, xinh đẹp thật đấy! Ta mà thèm khát đến mức muốn cướp tiền cướp sắc! Các huynh đệ, lần này đừng cản ta, ta quyết định cướp sắc! Có vào tù cũng đáng!" Một gã thanh niên đầu trọc ghé sát cửa sổ, nhìn rõ dung mạo của Tình Nhi và Huyên Huyên xong liền cuồng hỉ, la lớn.
"Ngươi muốn cướp sắc thì lát tự mình kéo vào rừng cây đi. Chúng ta cướp tiền là được rồi, có chuyện gì còn được xử nhẹ vài năm." Có hai tên khác lên tiếng.
Đầu trọc mặc kệ, gã nói: "Thôi đi, đồ hèn nhát! Nói cho các ngươi biết, nhốt vào là nhốt vào, ai cũng chẳng nhẹ được! Không tận hưởng lạc thú trước mắt thì các ngươi mới là kẻ ngu đấy! Mấy cô em xinh đẹp này mà không lên thì quá đáng tiếc!"
Vương Thiên thấy vậy vẫn không nhúc nhích, mà chỉ cười nhạt một tiếng, nói với tài xế: "Anh bây giờ lái xe đưa chúng tôi đi Trường Sa, mọi chuyện dễ nói, nếu không tự gánh lấy hậu quả."
"Hậu quả mẹ nó! Có tin ta đâm..." Tiếng nói của tên vị thành niên chưa dứt, Vương Thiên đã nhấc chân đạp một phát!
Chiếc taxi có lưới chắn kim loại, nhưng lực chân của Tần Thọ lại cường đại vô cùng! Đây là thốn kình, bộc phát trong nháy mắt!
Bịch một tiếng, lưới chắn trong nháy mắt bị đá văng! Tiểu tài xế vừa mở cửa xe đã bị Vương Thiên một cước đạp văng ra ngoài! Bay xa hai ba mét mới ngã nhào xuống đất, nằm rạp xuống không thể nào đứng dậy nổi!
Một tên đầu vàng thấy vậy, cầm dao phay trong tay, lập tức xông đến kéo cửa xe của Vương Thiên!
Kết quả, ngay khi tay vừa chạm vào cửa xe, Vương Thiên đã mượn lực đẩy ra ngoài, lập tức khiến tên đầu vàng mất thăng bằng!
Vương Thiên nhanh chóng áp sát, dùng Hám Thiên chùy!
Đông!
Đầu vàng bị Vương Thiên đấm một quyền từ cằm lên đỉnh đầu, chỉ nghe răng rắc một tiếng, cằm hắn đã nát phân nửa, cả người bay lên không trung hơn hai mét mới rơi xuống đất, ôm cằm lẩm bẩm không đứng dậy nổi!
Tên đầu trọc đang ghé cửa sổ ngắm mỹ nữ, nghĩ xem lát nữa phải "đại pháo" thế nào, còn chưa kịp phản ứng, đã bị Tần Thọ một cước đá vào đúng đũng quần, ôm đũng quần quỳ tại chỗ, mặt đỏ bừng, trông như con cua luộc, hoàn toàn mất hết chiến lực!
Bốn tên còn lại thấy chỉ trong nháy mắt ba tên đã bị hạ gục, trong lòng cũng run rẩy, nhưng vẫn ngao ngao kêu xông lên.
Kết quả Vương Thiên ba quyền hai cước, từng tên đều biến thành quả dưa chuột lăn lóc trên đất, mất sạch sức chiến đấu.
Trận chiến diễn ra quá nhanh, từ lúc Vương Thiên ra tay đến khi đánh gục hết đám người cũng chỉ vài phút!
Lúc này Tình Nhi và Huyên Huyên mới hồi phục tinh thần lại, "a" lên một tiếng.
Vương Thiên vỗ cửa sổ nói: "Được rồi, người đều nằm xuống rồi, hai cô bớt làm nhức tai ta đi. Báo cảnh sát chưa?"
"Báo, báo... Ô..." Huyên Huyên thật sự bị dọa sợ, nước mắt tuôn rơi không ngừng, nắm chặt lấy cửa xe không buông tay.
Tình Nhi tuy gan dạ hơn một chút, nhưng cũng bị dọa đến kinh hồn bạt vía, sắc mặt rất khó coi, nhưng vẫn cố gắng kiên cường an ủi Huyên Huyên.
Vương Thiên định bước tới an ủi hai cô gái, nhưng Huyên Huyên cứ nắm chặt cửa xe, Vương Thiên vừa mở cửa thì cô đã sợ hãi.
Bất đắc dĩ, Vương Thiên đành phải đóng cửa xe, ngồi trên nắp capo, tay cầm một cây gậy, nhìn chằm chằm vào đám côn đồ. Ai dám đứng dậy thì liền bị một gậy, đánh cho đối phương kêu cha gọi mẹ...
Đến khi cảnh sát tới, hiện trường được khống chế, Vương Thiên mới ném cây gậy ra ngoài.
Mấy tên đều bị đưa về sở cảnh sát, Vương Thiên ban đầu còn có chút lo lắng, nhưng Tình Nhi ra hiệu cho hắn mọi chuyện đều ổn rồi, sau đó đưa điện thoại cho Sở trưởng sở cảnh sát. Quả nhiên, mười phút sau, Vương Thiên và mọi người được cảnh sát đưa ra, đồng chí cảnh sát còn nhiệt tình liên hệ cho họ một chiếc xe Lôi Phong, đưa họ đi Trường Sa.
Đứng trước cổng trường đại học Trung Nam, Vương Thiên không nhịn được nói: "Vẫn là nhiều người tốt a..."
"Nhiều cái gì chứ? Nếu không phải ta... Thôi, không nói. Vương... Thiên ca, anh đi đâu vậy, có muốn bọn em đưa đi không? Trường Sa bọn em quen thuộc lắm." Tình Nhi sau khi chứng kiến chiến lực của Vương Thiên, mỗi khi nhìn Vương Thiên đều có chút ngượng ngùng, không còn gọi Vương Thiên mà gọi thẳng "Thiên ca" một cách thân mật.
Vương Thiên cười khổ nói: "Thôi đi, hai cô hành lý không nhẹ, không cần đâu, ta đưa các cô vào trong thôi."
"Tại sao lại phải chú ý?" Tình Nhi hỏi lại.
Vương Thiên nói một cách đương nhiên: "Không sợ bị bạn trai các cô nhìn thấy lại ghen sao?"
"Xì... Mấy tên gà mờ trong trường học, bọn tôi còn chẳng thèm ngó tới. Thiên ca không chê mệt thì bọn tôi làm phiền anh nha, cơm tối tôi mời!" Tình Nhi nói xong còn làm một điệu bộ đáng yêu.
Nhưng Tình Nhi lập tức không cười được nữa, cô le lưỡi với Vương Thiên, sau đó kêu lên: "Tỷ, sao tỷ lại tới đây?"
"Hừ! Chuyện lớn như vậy xảy ra, sao chúng ta có thể không đến chứ?" Một giọng nói uy nghiêm vang lên.
Vương Thiên nghe sao mà thấy quen thuộc, quay đầu lại, lập tức cảm thấy khó chịu, nhìn Tình Nhi, rồi nhìn người quen trước mặt, phất tay nói: "Tình Nhi, Huyên Huyên, ta có việc, đi trước."
Nói xong, hắn không quay đầu lại mà rời đi.
Người vừa tới không ai khác, chính là Tân Lão Đại của Tiêu Tương võ quán ở chợ Vĩnh Hưng, Tiêu Nhã!
Vương Thiên không ngờ thế giới lại nhỏ bé như vậy, cô gái tùy tiện mà hắn gặp lại là em gái của Tiêu Nhã!
Vương Thiên tuy không phải là người bụng dạ hẹp hòi, nhưng cũng tuyệt đối không phải dạng Đại Hiệp hào phóng! Việc Tiêu Nhã vì bất cứ lý do gì mà đối xử vũ nhục với hắn, hắn cảm thấy đều là không thể tha thứ! Thậm chí Vương Thiên đã nghĩ kĩ, đợi có tiền, chuyện đầu tiên khi hắn về Vĩnh Hưng chính là mở một võ quán của riêng mình! Sau đó...thách đấu Tiêu Tương võ quán!
Hoàn toàn làm bẽ mặt Tiêu Nhã, để cho nàng đi về Trường Sa như thế nào thì phải chạy về lại như thế!
Bây giờ oan gia ngõ hẹp, không đánh nhau đã coi như là nể mặt Tiêu Tình rồi...
Nhìn bóng lưng Vương Thiên, Tiêu Nhã cau mày, bất mãn hỏi: "Sao em lại đi cùng hắn vậy?"
Tiêu Tình bĩu môi nói: "Trên đường gặp, thấy hợp ý nên đi cùng nhau thôi. Tỷ tỷ, hai người quen nhau sao? Có thù hằn à? Sao em thấy hai người nhìn nhau có vẻ như sắp đụng độ nhau đến nơi rồi? Em nói cho chị biết nha, hắn là ân nhân cứu mạng của em đó, nếu không có hắn thì chị cũng chẳng nhìn thấy em đâu."
Tiêu Nhã lạnh lùng hừ một tiếng nói: "Thù? Ta với một tên bán hàng vặt thì có thù gì? Hạ thấp thân phận của ta quá, thôi nào, để ta xem em có bị thương không?"
"Ai da, đâu có bị thương gì, Thiên ca lợi hại lắm, ha ha... đánh cho bọn côn đồ cắc ké kia ngã lăn quay hết cả đám. Đúng rồi, chị nói hắn là bán hàng vặt á? Nhưng võ công của hắn giỏi thật đó, còn giỏi hơn mấy sư phụ múa may trong võ quán của chị nhiều." Tiêu Tình không tiếc lời khen Vương Thiên.
Tiêu Nhã không nói gì, mà ngược lại hỏi hai người quen nhau ra sao, cùng đi như thế nào.
Tiêu Tình thì cứ như súng máy, thao thao bất tuyệt kể lại hết.
Huyên Huyên thì thỉnh thoảng bổ sung thêm một hai câu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận