Vạn Giới Live Stream Chi Đại Thổ Hào

Chương 47: 8 triệu làm sao tiêu

Chương 47: 8 triệu tiêu như thế nào
Vương Thiên tự nhận, hắn vẫn là một người rất chung thủy, đều có một cái "tiểu ớt", hắn thực sự không muốn cùng những nữ nhân khác phát sinh chuyện "siêu hữu nghị"!
Đang lúc Vương Thiên lén lén lút lút sắp đi ra khỏi cửa phòng thì cửa phòng tắm phía sau mở!
Vương Thiên như là trúng định thân pháp, lập tức đứng im tại chỗ, sau đó có cảm giác như Tiểu Quỷ đang chờ đợi phán quan xét xử, trong lòng lặng lẽ niệm: "Không thấy ta, không thấy ta..."
Kết quả giọng của Tôn béo vang lên: "Thiên Vương, sớm vậy đã dậy rồi? À mà, hôm qua áo khoác của tiểu thư Trần rơi ở quán rượu, ngươi xem thử có phải tìm lúc nào đó trả cho người ta không, ở ngay đầu giường ấy. Với lại, ngươi ra ngoài về mua cho ta bữa sáng, ta muốn ăn một bữa no nê! Tôm hùm hay cua đồng gì cũng được, ngươi cứ tùy ý chọn, đừng lo ta ăn không hết."
"Ta lo ngươi ăn bể bụng thôi!" Vương Thiên nói một câu, rồi bước nhanh đi.
Hắn cũng không dám quay đầu, mặt đầy mồ hôi, trong tình huống chột dạ, tốt nhất là nên tránh trước thì hơn.
Kết quả vừa ra khỏi tửu điếm, Tôn Béo tử Cánh Nhiên đã mở cửa sổ ra, gào lên: "Nhớ đó, tôm hùm! Cua đồng!"
Vương Thiên phất phất tay ra hiệu đã nghe.
Ra ngoài tản bộ một vòng, mua bữa sáng trở lại tửu điếm, đặt bữa sáng lên bàn, đá vào tên mập đang bắt đầu ngủ bù một cước nói: "Dậy ăn cơm!"
"Hô, hô..." Tên mập lật người, ngủ tiếp.
"Có tôm hùm, cua đồng!" Vương Thiên lại gọi lớn.
Vèo!
Chăn bay, Tôn mập ngồi bật dậy, cũng không còn ngái ngủ, mắt cũng có thần, như người mù tìm lại được ánh sáng, kêu lên: "Đâu?"
"Trên bàn đấy, ăn từ từ thôi, tôm lớn, cua mập, coi chừng nghẹn, còn có canh nữa." Vương Thiên nói xong, ngồi một bên chơi điện thoại.
Kết quả, ba giây sau..."Thiên Vương, đây là tôm hùm của ngươi? Cái thứ trong suốt này, còn không lớn hơn con muỗi là mấy á? Ngươi đang lừa ta hả? Đây là tôm tép chứ hả?" Tôn mập nổi giận hét.
Vương Thiên xua tay nói: "Cũng giống nhau thôi, còn thiếu có một chữ thôi mà, không phải còn có cua sao."
"Ngươi keo kiệt vừa thôi đi, đây là cua hả? Đây là cua nước thì có á? Còn toàn nước, chỉ có hai con cua con. ... Ngươi đang đùa ta đó hả? Cua đồng của ta đâu?" Tôn mập kêu la oai oái.
"Được rồi, im lặng đi, trời mới sáng sớm, quán ăn nào mà mở cửa chứ. Có tôm có cua thì cũng đủ rồi, trưa ta mời ngươi ăn đã đời." Vương Thiên mắt đảo nhẹ nói.
Tôn mập hừ hừ: "Ta muốn cái thứ đục ngầu ngầu, bự hơn con muỗi!"
Vương Thiên gật đầu: "Ừ, ngươi nói muốn ăn gì thì ăn nấy, chẳng lẽ không có tiền, tự ngươi đi mua."
"Ta không cần tiền, cứ lo ăn là được rồi."
"Ngươi ăn một bữa còn nhiều hơn một tháng lương của người khác, ta vẫn nên trả lương, không lo ăn đi."
"Làm cái mộng đẹp của ngươi đi!" ...
Ăn điểm tâm xong, Vương Thiên cùng Tôn mập lại đến Cục Công Thương một chuyến, kết quả thủ tục vẫn chưa xử lý xong. Người ta thái độ rất tốt, trực tiếp bật máy tính cho bọn họ xem, phía trước còn mấy trăm cái đang chờ làm thủ tục, muốn nhanh cũng phải từng người từng người thôi, còn không cho chen ngang.
Đối với việc này, Vương Thiên phàn nàn vô cùng, người ta ở nhà ga mua vé, ở bệnh viện bốc số còn có thể nhét tiền, tên này vậy mà cứng nhắc, quả thật thiên lý nan dung!
"Thôi đi Thiên Vương, đừng than nữa, người ta không phải nói rồi sao. Ngươi muốn gấp, thì làm khẩn cấp đi. Khẩn cấp nhanh, ba ngày có giấy tờ. Ai bảo ngươi keo thế. ...Ngươi kiếm nhiều tiền như vậy rồi, sao còn keo kiệt dữ vậy?" Tôn mập phàn nàn.
Vương Thiên trừng mắt liếc Tôn mập: "Ngươi biết cái gì, cái này gọi là có thể tiết kiệm thì tiết kiệm!"
"Cho nên ngươi mới lấy tôm tép giả làm tôm hùm?"
"Ta có thể đổi chủ đề không?"...
Trở lại võ quán, Vương Thiên lập tức gọi Lưu Chuyên Nhất tới.
"Thiên Vương, thế nào, có chuyện gì vậy? Không có chuyện gì tôi còn phải sửa sang lại đó, cái tiệm của ông không nhỏ đâu, ông vừa muốn nhanh vừa muốn chất lượng, còn không chịu thuê thêm người, tôi chỉ có thể tự tay làm thôi." Lưu Chuyên Nhất mồ hôi nhễ nhại, phẩy tay lia lịa, quẹt tay lên mặt đen trắng như kiểu Kinh kịch.
Vương Thiên nói: "Thôi đi, đừng than nữa, cũng đừng tự hành xác."
"Thế nào? Vỡ nợ à? Không làm nữa hả?" Lưu Chuyên Nhất giật mình.
"Bốp!" Tôn mập ném một bao giấy trúng đầu Lưu Chuyên Nhất, cười mắng: "Nói cái gì vậy? Không thể nói được lời gì tốt đẹp hơn sao?"
Lưu Chuyên Nhất đau nhăn răng trợn mắt, cũng không giận, mắng lại: "Đồ mập chết tiệt, lần sau nhẹ tay thôi, đánh chết mất bao nhiêu tế bào não rồi, đó đều là tiền đấy!"
Tôn mập còn muốn nói gì đó thì Vương Thiên đã mở miệng: "Chuyên Nhất à, ta quyết định, trước những cái ngươi trang trí cứ tháo hết ra đi! Ngươi thiết kế cho ta bộ mới! Trước không phải muốn giản lược hào phóng sao? Bây giờ ngươi cứ cho ta làm theo kiểu cổ điển, xa hoa, đại khí vào! Tiền không thành vấn đề! Người cũng không thành vấn đề! Ta chỉ có hai yêu cầu, chất lượng và tốc độ!"
"Hắc! Thiên Vương, ngươi không có bị sốt chứ?" Lưu Chuyên Nhất sờ sờ trán Vương Thiên, sau đó nói: "Cũng không nóng mà, có phải sáng dậy uống thuốc không có bật đèn không đó?"
"Cút đi, việc này ngươi có làm không, không làm thì ta tìm người khác!" Vương Thiên đá cho một cước.
Lưu Chuyên Nhất vội né tránh, cười nói: "Làm chứ! Đầu óc ngươi có vấn đề, có tiền là ta làm thôi. Bất quá ta nói trước, dùng hết số tiền đó thì ta không cho ngươi rút lại đâu nha, số còn lại sẽ tính vào dự toán mới đấy. Còn có một chuyện nữa, ta phải nói rõ với ngươi."
"Nói đi, chuyện gì?" Vương Thiên hỏi.
"Ngươi chắc chắn mình không có uống nhầm thuốc chứ?"
"Cút!"...
Có tiền mua tiên cũng được, Vương Thiên vung tiền tới tấp, Lưu Chuyên Nhất như là lên một con siêu cấp Tiểu Mã, ra sức quay vòng, từ Trường Sa mời nhà thiết kế, khắp nơi tìm những thợ giỏi vẽ xà nhà, chạm cột theo kiểu cổ điển, ba ngày có bản vẽ, bốn ngày có dự toán, sau đó... Vương Thiên mất một ngàn vạn.
"Thiên Vương, trong nháy mắt, một phần hai mươi tài sản của ngươi đã không cánh mà bay. Ngươi đau lòng không?" Tôn mập hỏi.
Vương Thiên liếc qua mâm cua đồng đỏ au và tôm hùm trước mặt Tôn mập: "Ta nhìn ngươi ăn mà đau lòng."
Tôn mập lập tức bưng đồ ăn đi: "Vậy thì đừng nhìn nữa, ta đi sát vách đây."...
Nhận thấy tuần này sắp trôi qua, Vương Thiên mỗi ngày đều xem các topic phát sóng trực tiếp của Vạn Giới, nhưng đại đa số người dẫn đều ém hàng, căn bản không đưa đồ thật ra.
Ví dụ như Nacho phong, Vương Thiên xem hắn phát sóng trực tiếp ba lần, cũng thu hút không ít người xem, nhưng tên này căn bản không nói võ công mà toàn kéo Hiệp Nghĩa Đạo! Làm Vương Thiên mất hết hứng xem.
Sau đó Vương Thiên lại thấy Tây Môn Xuy Tuyết Xuy Tuyết!
Sở Lưu Hương giảng tán gái...
Đây là cái quái gì vậy? Hỏi thăm một chút thì Vương Thiên mới biết, những người này đều có thực lực vượt quá cấp độ Liễu Phàm (hạ), nếu như bọn họ giảng võ, sẽ bị đẩy lên một cấp độ khác, topic phàm (hạ) sẽ không thể thấy được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận