Vạn Giới Live Stream Chi Đại Thổ Hào

Chương 367: Bổ ra tấn cấp chi môn!

Vương Thiên hét lớn một tiếng, tay vừa lộn, dùng lực hất mạnh lên trời! Bùi Tuấn Sinh mất tự chủ bị ném lên không trung! Trong khoảnh khắc đó, những người vốn đang cuồng hoan, mọi tiếng cười đều im bặt! Kinh ngạc nhìn về phía Bùi Tuấn Sinh đáng lẽ phải thắng, giờ lại bị ném lên không trung! Và cả Vương Thiên lẽ ra đã chết, lại đứng lên! Bùi Tuấn Sinh ở trên không trung, vẫn còn giữ được tỉnh táo, xoay người một vòng, đầu chúc xuống, chân hướng lên, trường kiếm giơ lên, làm xong tư thế phòng thủ, hắn tin rằng, có bảo kiếm trong tay, giết Vương Thiên không phải là vấn đề! Còn chuyện Vương Thiên đi lấy binh khí ư? Hắn căn bản không thèm để ý, những binh khí đó hắn đều đã động tay động chân, Vương Thiên cầm binh khí vào, ngược lại cơ hội thắng của hắn càng lớn! Nhưng khi Bùi Tuấn Sinh thấy Vương Thiên cấp tốc lùi đến giá binh khí, một tay nắm lấy Thanh Long Yển Nguyệt đao, vẻ mặt lộ rõ sự kinh ngạc! Thanh Long Yển Nguyệt đao này đích thực là đồ cổ, cũng là vật mà thần tượng từng dùng! Không nói tới chuyện thần binh lợi khí, chỉ là vì quá nặng, Bùi Tuấn Sinh cũng chẳng chơi nổi, hắn không tin Vương Thiên có thể dùng thứ này. Thêm vào đó thời gian quá gấp, nên hắn không có giở trò gì ở đây. Đúng như Hồ Điệp nói, đao này, hắn chỉ lấy ra cho người khác buồn nôn mà thôi! Hắn không ngờ, Vương Thiên lại thực sự đi lấy cây đao này! “Hắn điên rồi hả?” “Đao to như vậy, ai có thể múa được?” “Không thể nào, đao này nặng thế, hắn chỉ đang giả vờ thôi phải không?” “Chắc chắn là giả!” “Rốt cuộc hắn muốn làm gì?” Mọi người xôn xao bàn tán. Hồ Điệp mím môi nhỏ, vừa nãy chút nữa đã khóc, kết quả Vương Thiên lại bò dậy, từ đại bi chuyển sang đại hỉ, khiến nàng không biết làm sao! Thấy Vương Thiên đi lấy Thanh Long Yển Nguyệt đao, nàng cũng không dám tin, thứ kia nặng quá... Nhưng mọi sự nghi hoặc của mọi người, đều tan biến trong khoảnh khắc sau đó! Vương Thiên giận dữ gầm lên một tiếng, Thanh Long Yển Nguyệt đao hơn bốn trăm cân "Oanh" một tiếng, bị rút ra, cả giá binh khí đều bị đánh nát! Nhát rút này, phảng phất như Vương Thiên đã đặt nửa chân vào Tân Thế Giới! Nhưng còn thiếu một chút, hắn cần Huyết Tế! Hắn muốn mượn cơ hội lĩnh ngộ này, dùng máu để Chứng Đạo! Trong tiếng gầm thét giận dữ, Vương Thiên giậm chân, phóng lên không trung, Thanh Long Yển Nguyệt đao khổng lồ xoay tròn trong tay hắn, đây là đao pháp mà hắn học được khi ở thời Đại Thanh! Không hề xa lạ, cảm giác, chỉ là để giết người! Đại đao xoay tròn gia tốc, sức mạnh càng ngày càng mãnh liệt! Mà cú nhảy của Vương Thiên, còn cao hơn Bùi Tuấn Sinh! Bùi Tuấn Sinh thấy Vương Thiên từ trên cao giáng xuống, đại đao xoay tròn mang theo sức mạnh khủng bố khiến người ta tuyệt vọng! Trong nỗi kinh hoàng tột độ, Bùi Tuấn Sinh lại không thể trốn tránh! Giữa không trung, không có điểm tựa, làm sao tránh được? Đường lui duy nhất, chính là liều! Bùi Tuấn Sinh không vung kiếm ra, mà là chọn cách hai tay chống đỡ, nghênh đón! “Đây là binh khí ta dày công rèn trong mười năm, nhất định có thể cản được thứ đồng nát sắt vụn này!” Đây là niềm tin sau cùng của Bùi Tuấn Sinh! Nhưng khi thấy ánh mắt đầy niềm tin của Vương Thiên, hắn đã chột dạ! Trong mắt Vương Thiên không hề có tạp niệm, chỉ có một suy nghĩ duy nhất - giết người! Mặc kệ phía trước cản trở là cái gì, dù là một ngọn núi, cũng phải bổ ra! Tiến thẳng không lùi, dũng sĩ vô địch! Đại đao đang xoay tròn đột ngột dừng lại, từ trên cao giáng xuống, "ầm" một tiếng! Không có đao quang, chỉ có âm thanh xé gió chói tai! “Ngăn lại đi!” Bùi Tuấn Sinh cuối cùng hét lên! Nhưng mà! "Xoạt xoạt!" Âm thanh giòn tan quen thuộc! Chỉ có điều cái đoạn không phải là Thanh Long Yển Nguyệt đao của Vương Thiên, mà là kiếm của Bùi Tuấn Sinh! Răng rắc, răng rắc... Tiếp theo đó là âm thanh xương gãy liên tiếp vang lên! Cũng bởi vì Thanh Long Yển Nguyệt đao trong tay Vương Thiên quá cùn! Căn bản không có độ sắc, lâu ngày tháng dài cất giữ, càng không có độ bén! So với nói là Thanh Long Yển Nguyệt đao, không bằng nói nó là Thanh Long Yển Nguyệt chùy! Đại đao nện vào lồng ngực của Bùi Tuấn Sinh, tiếng xương vỡ vụn bên tai không dứt! Bùi Tuấn Sinh cả người như bị xé rách, bị Vương Thiên nện từ trên trời xuống! Rồi "bịch" một tiếng, nện xuống mặt đất! Sàn nhà "oanh" một tiếng vỡ nát, mảnh gỗ vụn bay tứ tung khắp nơi. Không ít người bị mảnh gỗ đâm bị thương, liên tiếp lùi về sau, lại không một ai lên tiếng, tất cả đều dán mắt vào hiện trường! Cảnh tượng kia quá chấn động! Quá chấn động khiến bọn họ quên cả đau! Ý thức cuối cùng của Bùi Tuấn Sinh chính là khoảnh khắc rơi xuống đất, sau đó thì không còn biết gì nữa! Sau đó trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Không nên dây vào Vương Thiên! Trên mặt đất, Thanh Long Yển Nguyệt đao của Vương Thiên nghiêng cắm trên mặt đất! Phía dưới lưỡi đao là một đống thịt nát bê bết máu! Hai bên, một bên là chân của Bùi Tuấn Sinh, một bên là đầu của hắn, chết không nhắm mắt! Vương Thiên buông tay, hiên ngang đứng đó, nhìn quanh bốn phía rồi bá khí cất giọng hỏi: “Còn ai?!” Toàn trường im phăng phắc, không ai dám trả lời. Vương Thiên lại hỏi: "Nói ta võ công không được, không có tư cách tham gia cách đấu đại tái? Hiện tại đã đủ tư cách chưa?" Vẫn im phăng phắc, ngay cả tiếng kim rơi cũng nghe thấy! Vương Thiên lúc này mới nói từng chữ một: “Đã ta không đủ tư cách, vậy những người có ý định tham gia cách đấu đại tái, ta đều sẽ tìm tới cửa! Muốn đối đầu với ta, cứ việc đi báo danh!” Nói xong, Vương Thiên quay người rời đi, Hồ Điệp vội vã đuổi theo sau. Đợi đến khi Vương Thiên đi rồi, mọi người mới hồi phục tinh thần sau bầu không khí khủng bố mà Vương Thiên tạo ra. Không còn tiếng nghị luận, chỉ còn tiếng kêu la thảm thiết liên hồi! “Đau quá...” “Ui da, cứu mạng, đau quá...” Trong xe, tay Hồ Điệp không ngừng run rẩy, không phải vì sợ hãi mà là vì kích động. Hồ Điệp nói không đầu không cuối: "Sư phụ, ngươi làm con sợ muốn chết, vừa nãy con còn tưởng sư phụ chết rồi... Ô ô..." Nước mắt rơi lã chã, rồi lại đột nhiên bật cười: "Rồi sư phụ lại đột ngột nhảy dựng lên! Làm con sợ muốn chết, con còn tưởng sư phụ xác chết vùng dậy... Ây, không phải mà, sư phụ là người sống. Dù sao con cũng thật sự rất vui. Thật đó, sư phụ, sau này đừng có dọa con kiểu đó nữa, làm con sợ muốn chết..." Vương Thiên không nói gì, suốt cả quãng đường chỉ cười ha hả nghe Hồ Điệp luyên thuyên bên cạnh. Vừa rồi hắn thực sự đã nghĩ mình sắp chết, trong khoảnh khắc đó, hắn đã nghĩ rất nhiều... Còn giờ phút này, ngồi trong xe, nghe Hồ Điệp luyên thuyên, dường như cũng rất hạnh phúc. Nhưng Vương Thiên vui nhất là, cú đao cuối cùng, rốt cuộc đã giúp hắn bổ ra cánh cửa cuối cùng, hắn đã bước vào rồi! Hắn đã thấy được một thế giới hoàn toàn mới, chỉ là hắn vẫn chưa hiểu rõ cách tu luyện thế nào... Hắn rất sốt ruột, vội vàng trở về phòng phát sóng trực tiếp Vạn Giới để xem xét một chút! Về đến khách sạn, Vương Thiên thu xếp ổn thỏa cho Hồ Điệp xong, lập tức chui vào phòng. Còn lúc này đây, trên các trang web thông tin truyền thông lớn ở nước ngoài đã hoàn toàn phát điên! Nước Hàn tràn ngập tiếng than khóc, chẳng ai ngờ rằng, Bùi Tuấn Sinh lại chết! Chết thê thảm như vậy! Bị một cây đại đao lớn tươi sống chém thành thịt nát! Các phóng viên cũng đang than khóc, bọn họ bị mắng thảm rồi, bởi vì đã không phát sóng trực tiếp! Nhưng buồn bực nhất vẫn là đám người thuộc Ban tổ chức, bởi vì ngay trong ngày hôm nay, một đám người đã gọi điện thoại đến, yêu cầu rút khỏi Giải đấu Đối kháng Châu Á! Bọn họ đã bị Vương Thiên đánh cho sợ rồi! Giết cho khiếp vía! Bọn họ vừa mắng thầm những kẻ này là đồ nhát gan, vừa phải vất vả, tận tình thuyết phục mọi người đừng bỏ cuộc...
Bạn cần đăng nhập để bình luận