Vạn Giới Live Stream Chi Đại Thổ Hào

Chương 38: Cáo mượn oai Hổ

Mã thị trưởng lập tức tinh thần tỉnh táo, thân thể không run lên, mồ hôi cũng không ra, đột ngột xoay người lại, uy phong lẫm lẫm nói: "Tiểu Vương à, nhiều người như vậy đường xá xa xôi đến Vĩnh Hưng chúng ta, là khách quý đó. Ngươi đem bọn họ giam ở chỗ này, cũng có chút không thể chấp nhận được. Hay là nên chuyển sang chỗ khác thì hơn?"
Vương Thiên lập tức đáp lời: "Tôi cũng muốn vậy chứ, nhưng không có tiền mà..."
"Không có tiền... Ngươi mở cái chỗ lớn như vậy lại không có tiền?" Mã thị trưởng kêu lên.
Vương Thiên từ trong túi quần móc ra hai đồng hai hào tiền, nói: "Đây là toàn bộ gia sản, nếu không thì Mã thị trưởng xem thử, quán rượu nào chịu cái giá này mà nhận khách?"
Mã thị trưởng liếc xéo Vương Thiên một cái, nói: "Thôi được rồi, cứ thế đi."
Vương Thiên thấy vậy, trong lòng cười nhạo không thôi, tên mập này căn bản là nghe được chủ tịch Tâm Vũ và các nhà đầu tư đều ở đây, muốn lộ mặt một chút thôi, việc đổi chỗ cũng chỉ vì bản thân hắn mà thôi, dù sao tình cảnh bên trong tuy không quá tệ, nhưng đối với người quen sống trong nhung lụa thì vẫn rất là khó khăn.
Mã thị trưởng vốn hay nóng nảy, nói được vài câu đã đi sang một bên hóng mát rồi.
Tài xế lại gần nói: "Tiểu Vương à, hội nghị này ngươi xử lý rất tốt, thành phố cũng quyết định hỗ trợ ủng hộ một chút. Lát nữa khi khai hội, Mã thị trưởng sẵn lòng làm đại diện chính phủ, giúp cậu nói vài câu, trấn an mọi người."
Vương Thiên có chút cạn lời, tên này rõ ràng là tới ké tin tức, hiện tại ngược lại thành Vương Thiên đang ké chút hào quang từ hắn.
Tuy vậy Vương Thiên cũng lười so đo, dù sao đây cũng là địa bàn của Mã thị trưởng, sau này Vương Thiên còn muốn mở võ quán, đắc tội hắn không đáng. Như người ta vẫn thường nói, thà đắc tội quân tử chứ đừng đắc tội tiểu nhân, mà kẻ trước mắt thế nào cũng là tiểu nhân rồi.
Vương Thiên gật đầu, liền đi vào.
"Chư vị, mọi người giữ im lặng, hội nghị lập tức bắt đầu. Lời thừa thãi tôi không thích nói nhiều, trước hết về môi trường nơi này, tôi xin lỗi một tiếng, hết cách thôi, nghèo xơ xác quá mà, thực sự không thuê nổi chỗ tửu điếm nào tốt hơn. Thôi, không nói lan man, ở đây nóng nực như thế này, quả thực không dễ chịu gì." Vương Thiên nói đến đây.
Mọi người lập tức bật cười, Phương Cách còn cười mắng: "Cậu nhóc, cậu biết là không dễ chịu còn không mau nhanh lên đi?"
Những người khác cũng cười theo.
Vương Thiên tiếp lời: "Được được được, bắt đầu ngay đây. Tuy vừa rồi có vị Thị trưởng chợ đến đây, mặc dù tôi không có mời, nhưng mà vì ủng hộ người dân lập nghiệp... Tất cả mọi người hiểu ý cả mà."
Đều là người từng trải, tính toán của Mã thị trưởng ai mà chẳng hiểu? Nhưng mọi người đều rõ chuyện này cũng chẳng dễ gì từ chối, đành phải nhắm mắt cho qua.
Mã thị trưởng nghe đến lượt mình ra sân, vội vàng tiến đến, kết quả người bên trong quá đông, người chen người, khó khăn đi được hơn nửa đoạn đường, thấy sắp ra đến nơi, leo lên bục giảng! Hai mắt trợn trắng, ngất đi!
Vương Thiên thấy vậy liền hết nói, cái thể chất này còn tới xem náo nhiệt gì chứ?
Người tài xế đi theo sau thì như đang gào thét, kêu la ầm ĩ: "Nhanh tránh ra! Thị trưởng bị cảm nắng rồi! Gọi 115 mau! Còn cả nước nữa... Ai giúp một tay nâng người lên đi..."
Hiện trường lập tức náo loạn bởi đám người mà Mã thị trưởng dẫn đến. Vương Thiên hiện tại nhìn không nổi nữa rồi, nhảy xuống khỏi bục, một tay đẩy tài xế ra, nhẹ nhàng nhấc Mã thị trưởng lên, vác lên vai, bước sải dài đi ra ngoài. Buồn cười, hắn còn đang vội kiếm tiền, làm sao có thể có người bệnh ở đây, quá xui xẻo mà! Phải mau chóng tống khứ đi thôi!
Màn này khiến mọi người đều phải há hốc mồm, Mã thị trưởng người cao to lực lưỡng, tối thiểu cũng phải hơn một trăm ký, kết quả lại nằm trong tay Vương Thiên, như con búp bê bơm hơi, quả thực quỷ dị hết sức.
Phương Cách nhịn không được mà cảm thán: "Không ngờ lão đệ Vương đây không chỉ là cao thủ khoa học kỹ thuật mà còn là một bậc Võ Lâm Cao Thủ nữa sao?"
Trần Giai Di bên trên cũng kinh ngạc nói: "Quả thực lợi hại, bảo tiêu của tôi còn không làm được nhẹ nhàng như vậy đâu."
"Ừ ừ ừ..." Phương Cách đi theo gật đầu lia lịa.
Vương Thiên đưa Mã thị trưởng ra khỏi nhà kho, tên mập mạp liền lập tức nói là đã gọi 115 rồi.
"Gọi cái con khỉ 115 làm gì, có vài phút đi đường mà, bọn họ không có xe riêng à? Lái xe đưa đi chẳng phải xong chuyện rồi sao?" Vương Thiên nói.
Mọi người nghe xong cũng thấy đúng là như vậy, mấy người xúm lại, đem Mã thị trưởng nhét vào xe, như một làn khói liền chạy mất.
Nhưng điều khiến Vương Thiên khó chịu là, tên tài xế kia vậy mà mang theo mấy người không đi!
Vương Thiên cũng chẳng thèm để ý tới họ, hắn còn đang bận kiếm tiền mà.
"Đợi một chút, tiên sinh Vương, anh hiện tại không được tiếp tục nữa." Tài xế lập tức kêu lên.
Vương Thiên nghe vậy, tức giận: "Sao lại không được?"
Tài xế nói: "Anh phải đợi Mã thị trưởng trở về, sau khi ngài ấy nói xong mới được tiếp tục. Nếu không sẽ không phù hợp với quy trình..."
Vương Thiên cười khẩy: "Ngươi đang đùa ta đấy à? Bao nhiêu người đang chờ trong hội trường đây? Lỡ như ngất xỉu hết thì sao?"
"Đó là việc của anh chứ không phải của tôi. Anh cũng có thể tuyên bố tạm dừng hội nghị, hoặc đổi chỗ, hoặc là đổi thời gian mà? Chuyện này không khó đâu chứ?" Tài xế nói.
Vương Thiên tức đến bật cười: "Cũng được thôi, nhưng bao nhiêu người đang ăn ở ngủ nghỉ ở đây, tôi không có tiền lo đâu. Hay là đồng chí tài xế bỏ tiền ra trước?"
Tài xế lắc đầu nói: "Tôi vừa mới nói rồi, đây là chuyện của anh, không phải của tôi. Tiểu Vương à, lão ca nói cho anh biết nhé, anh mà giữ mối quan hệ tốt với Mã thị trưởng, tương lai sẽ tươi sáng lắm đấy. Ngược lại, nếu như Mã thị trưởng không vui thì... Ha ha..."
"Thì sao?" Tên mập Tôn cũng nổi nóng.
Tài xế nói: "Thì không được tốt lắm đâu, tụ tập phi pháp không phải tội lớn gì, nhưng bị tóm vào ngồi vài ngày là bình thường."
Tên mập Tôn tức giận nói: "Chúng ta đã xin phép chuẩn bị rồi mà! Bên công an có hồ sơ."
"Tôi nói không có giấy phép, thì chính là không có giấy phép." Tài xế ngạo nghễ nói.
Tôn mập mạp còn định nói gì đó nữa, Vương Thiên đã ngăn lại, cười ha hả nói: "Vậy thì cứ báo công an đi, chúng ta cứ tiếp tục khai hội."
Tài xế nghe vậy, mặt liền trở nên khó coi, không ngờ lại đụng phải loại người không thích dùng rượu ngon lại chỉ thích uống rượu phạt.
Bên cạnh hỏi: "Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Báo công an chứ sao! Làm gì nữa? Bắt người!" Tài xế cũng bực tức.
Khi sự nóng giận nổi lên, hắn quên mất hết tất cả, quên rằng bên trong vẫn còn ngồi mấy vị quan khách lớn. Lại càng quên, mình chỉ là một tên tài xế bé nhỏ, ngày thường cáo mượn oai hùm thì không sao, lúc này tương đương với tự tìm đường chết rồi.
Tài xế cũng lười ở lại nhìn cái nhà kho tồi tàn kia nữa, trực tiếp lên xe bật điều hòa đợi công an tới.
Ở một bên khác, Tôn mập mạp đuổi theo bước chân Vương Thiên, nói: "Thiên Vương, anh làm vậy, chẳng phải muốn làm cho sự việc thêm lớn sao?"
Vương Thiên hừ một tiếng nói: "Nếu mà làm theo lời hắn, chúng ta làm ăn được chắc? Ta không có nhiều thời gian và tiền bạc để lãng phí với hắn! Hắn muốn chơi thì ta chơi lớn với hắn luôn! Không phải An lão có một nhân vật lớn đó à? Mà nói đi nói lại, nếu không mở hội nghị, thiệt hại chỉ là chút ít của chúng ta thôi, người tổn thất nhiều nhất vẫn là những người đang ngồi bên trong này. Đến lúc đó, thời của Mã thị trưởng sẽ không tốt đâu."
Tôn mập mạp nghe xong, mắt liền sáng lên, cười hắc hắc nói: "Vẫn là anh lợi hại!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận