Vạn Giới Live Stream Chi Đại Thổ Hào

Chương 356: Đánh chết không chiến

Chương 356: Đánh chết không chiến Trên thực tế, bởi vì Vương Thiên cử động hôm nay, HAN nước Châu Á đại tái đấu võ Tổ Ủy Hội lại một lần nữa ngồi lại với nhau."Phác nghị viên, tên này quá phận rồi! Tuyển thủ của chúng ta, đã có một nửa bị hắn đánh cho tàn phế! Hiện tại còn đang nằm viện đó!" Vàng nghị viên giận dữ lôi đình.Phác nghị viên nói: "Chuyện này ta cũng đang hết sức quan tâm, bất quá, trước mắt cũng không có biện pháp nào tốt hơn, dù sao hắn là bên khiêu chiến. Võ quán của hắn lại ở tận Hoa Hạ, người của chúng ta muốn khiêu chiến hắn, phải đến võ quán của hắn mới được." "Vậy thì cứ để mặc hắn tiếp tục đánh xuống như vậy sao?" Vàng nghị viên hết sức khó chịu mà hỏi.Phác nghị viên cười nói: "Đánh xuống? Vàng nghị viên, ngươi quá đề cao hắn rồi. Hành động hôm nay của hắn đã nói cho chúng ta biết rất nhiều thứ. Thực lực của hắn, chắc là chỉ ở khoảng Lục Đoạn và Thất Đoạn, tuyệt đối không dám đụng vào Bát Đoạn cao thủ! Nếu không thì hôm nay hắn đã không đi trên đường đến Hán Thủy Võ Quán, mà lại đột ngột quay đầu về quán rượu rồi. Hắn có lẽ là sợ, ít nhất, hắn không dám đối mặt với Bùi Tuấn Sinh!"Vàng nghị viên cau mày nói: "Thì thế nào? Võ quán của chúng ta đã bị đánh sập nhiều như vậy, rất nhiều người bị đánh nhập viện. Bọn họ hiện tại đã liên danh kháng nghị, nếu chúng ta ngồi yên không để ý đến thì e là chẳng mấy chốc sẽ nháo đến trước mặt chúng ta thôi.""Phác nghị viên gật đầu nói: "Cái này đơn giản thôi, ngày mai ta sẽ đích thân đi thăm những võ sư bị thương, đồng thời an ủi. Cùng lúc đó, ta sẽ liên hệ với Bùi Tuấn Sinh, để hắn ra tay, phế Vương Thiên! Giải quyết triệt để mớ hỗn loạn này!""Rất tốt! Cứ làm như vậy! Võ quán của hắn không ở đây, chúng ta có thể đến đó luận bàn mà." Vàng nghị viên hài lòng đồng ý.Phác nghị viên cười nói: "Không sai, tự mình luận bàn, cũng không chịu sự hạn chế của quy tắc. Còn về trách nhiệm đánh cho tàn phế...Ha ha, nơi này là HAN nước, xử lý như thế nào mà chẳng do chúng ta quyết định?"Mọi người cùng nhau cười rộ lên.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, ngày hôm sau, Vương Thiên vừa sáng sớm đã dậy, để Hồ Điệp lái xe dẫn đường, trực chỉ Võ Quán An Thân Húc.Buổi sáng, cùng lúc Võ Quán Vĩnh Vũ mở cửa, một người bước ra, lấm la lấm lét nhìn ngó xung quanh một hồi, sau đó thấp giọng chửi: "Thật là đáng ghét, mở võ quán mà thôi, còn phải đề phòng người Hoa. Còn cả đám dân mạng khốn khiếp kia, không có việc gì cứ thích ăn cơm uống trà, người ta đả quán lại lôi ta vào làm gì?"Người này chính là quán chủ của Võ Quán Vĩnh Vũ, An Thân Húc. An Thân Húc là một cao thủ TaeKwonDo Đai Đen Lục Đoạn, năm nay vừa tròn ba mươi tám tuổi, đang ở tuổi tráng niên. Nhưng hắn khác với phần lớn các võ giả khác, lá gan của hắn có phần nhỏ, việc gì cũng phải chắc chắn mười phần mới làm, lại là một kẻ điển hình không lợi thì không dậy sớm.Hôm qua vừa nghe nói mình có tên trong danh sách bị Vương Thiên đả quán, hắn đã lập tức đóng cửa. Hắn không biết thực lực của Vương Thiên ra sao, chính bởi vì không biết, nên hắn cự tuyệt giao đấu! Chuyện không nắm chắc thì không làm, đây chính là tín điều sống của hắn.Thực tế là, hắn cũng cho rằng lựa chọn của mình là đúng. Bởi vì những cao thủ Đai Đen Ngũ Đoạn, Lục Đoạn khác đều bị Vương Thiên đánh bại hết. Hơn nữa lại còn quét ngang như đồ tể! Hắn căn bản không cho rằng mình có thể ngăn cản được Vương Thiên, cho nên, bây giờ hắn vẫn còn may mắn vì sự sáng suốt của mình.Thế nhưng, An Thân Húc vừa oán thán xong thì thấy một chiếc xe dừng trước cửa nhà mình, sau đó một nam một nữ đi xuống!An Thân Húc thấy vậy thì hai mắt mở lớn, vẻ mặt hoảng sợ, bắp thịt căng thẳng. Hai ngày nay hắn vẫn theo dõi Vương Thiên, nên tự nhiên chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra ngay Vương Thiên. Theo bản năng đưa tay che mặt, sau đó quay người đi, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu Võ Quán, thở dài nói: "Haizz, tên An Thân Húc kia sao còn chưa tới? Trong này cũng không có người trông coi, không sợ mất đồ à? Thôi được rồi, về nhà thôi."An Thân Húc cố tình nói lớn, như thể sợ người khác không nghe được, sau đó vuốt mặt, mượn cơ hội che đi nửa gương mặt, lầm bầm lầu bầu đi lướt qua Vương Thiên và Hồ Điệp: "Sáng sớm ra, mắt còn đang nhắm..."Vương Thiên thì không hề quen biết An Thân Húc, còn Hồ Điệp cũng chỉ thấy ảnh thôi. Hơn nữa ở HAN nước thì những người có ảnh chụp và vóc dáng gần như tương đương rất nhiều, cho nên Hồ Điệp cũng không nhận ra An Thân Húc.An Thân Húc thấy mình bình an trốn được Vương Thiên thì liền nhẹ nhõm thở ra, theo bản năng bỏ tay xuống, lộ ra một nụ cười chiến thắng!Nhưng mà giây phút tiếp theo...Két...Két...Két!Tiếng phanh xe liên tiếp vang lên, một hàng xe hơi dừng trước mặt hắn, không chờ hắn kịp than vãn vài câu, liền thấy cửa xe mở ra, một đám người xông ra, súng dài ống ngắn đều dựng cả lên...An Thân Húc nhìn qua logo của các Đại Truyền Thông trên xe, sợ tới rụt cổ, vừa muốn quay người bỏ chạy thì đã nghe có người lớn tiếng hô lên: "Đây không phải là An Thân Húc, An Sư Phạm sao?" "Mẹ kiếp..." An Thân Húc nhỏ giọng chửi một câu rồi nhanh chóng quay người, định nhanh chân rời đi.Kết quả vừa quay người lại, hắn chạm mặt ngay Vương Thiên, người cũng vừa nghe thấy ai đó gọi tên mình ở sau lưng.An Thân Húc vội vàng cúi thấp đầu, tăng tốc bước đi...Vương Thiên nói: "Hồ Điệp, là tên này phải không?" Hồ Điệp lập tức lấy điện thoại ra, so sánh.Kết quả An Thân Húc càng cúi thấp đầu xuống, Hồ Điệp căn bản không thấy mặt hắn, Hồ Điệp bất đắc dĩ nói: "Tiên sinh, hay là cứ hỏi đường thôi?"An Thân Húc cúi gằm đầu hừ hừ nói: "Tôi bận lắm, không có thời gian." Nói xong liền muốn bỏ đi.Hồ Điệp bất lực nhìn Vương Thiên, Vương Thiên nhún vai nói: "Vậy để ta vậy."Nói xong, Vương Thiên đưa tay cho một cú búng trán!An Thân Húc nghe tiếng gió bên tai, thân là một võ giả, thần kinh theo bản năng phản ứng, cả người căng lên, lực lượng trào ra, muốn tránh né và phản kích!Nhưng vào thời khắc mấu chốt, An Thân Húc vẫn nhịn được.Vương Thiên thấy vậy, lông mày nhướng lên, hắn phát hiện tên này đơn giản là rất thú vị! Để tránh chiến, mà lại bằng lòng bị đánh! Mặc dù Vương Thiên cũng không thật sự đánh người, đánh người bừa bãi ngoài đường, cảnh sát HAN nước không phải là để trưng, phóng viên HAN nước cũng chẳng vừa gì, phiền phức phía sau lại càng thêm nhiều.Thế là Vương Thiên búng tay đổi thành vỗ lên vai An Thân Húc.An Thân Húc chỉ cảm thấy một luồng lực mạnh mẽ truyền đến, lực này giống như Thái Sơn áp đỉnh, đùng một tiếng! Cả người hắn phảng phất biến thành cái đinh, đinh tại chỗ! Bước tiếp theo chết sống cũng không bước ra được!"Tiên sinh, hỏi đường thôi?" Vương Thiên có khả năng học tập rất nhanh, mặc dù không hiểu tiếng HAN, nhưng sau khi Hồ Điệp nói qua một lần, hắn lại có thể bắt chước được tám chín phần rồi.An Thân Húc vẫn không ngẩng đầu, vẫn muốn đi, nhưng tay Vương Thiên căn bản không có ý dời đi. Một bàn tay, giống như ngọn núi, khiến hắn không thể động đậy.An Thân Húc Linh Cơ vừa động, định ngồi mông xuống, đồng thời làm ra vẻ bị thương, sau đó ăn vạ đối phương, thậm chí muốn đưa đối phương đến sở cảnh sát cũng được. Kết quả vừa ngồi xuống thì hắn lập tức hối hận! Bàn tay trên vai hắn đột nhiên từ Đại Sơn biến thành cần cẩu, mặc cho hắn dùng sức cũng không thể ngồi xuống được!An Thân Húc chỉ muốn chửi thề! Lực lượng mạnh như vậy, tên này vẫn là người à? Hắn không hề muốn đấu với loại quái vật như này đâu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận