Vạn Giới Live Stream Chi Đại Thổ Hào

Chương 11: Lạt Tiêu 【 cầu sưu tầm 】

Chương 11: Lạt Tiêu 【 cầu sưu tầm 】". . . Ta xin đi trước.""Đi thì sao?""Để ngài lão tự mời người đi vậy!" . .Vương Thiên hiện tại đang rất gấp, tiền tiết kiệm của hắn không có nhiều lắm, thêm một khối cũng chỉ hơn ba ngàn đồng, với lượng cơm ăn của hắn thì cứ tiếp tục như vậy chắc chắn không thể sống qua nổi. Hắn cần tiền gấp!Cho nên, việc đầu tiên Vương Thiên làm là cầm lấy Tử Họa, xông ra khỏi nhà, đi thẳng đến ga tàu.Kết quả gặp ngay giờ cao điểm sắp khai giảng, du lịch, về quê, đi học, người ở phía Nam đi lên phía Bắc làm thuê, người đến người đi, một cảnh tượng hỗn loạn. Vất vả lắm mới mua được một tấm vé, mà vẫn là vé đứng. . . Nhưng Vương Thiên cũng ráng nhịn!Hắn thề, sau này có tiền, nhất định phải mua một chiếc xe tốt, muốn đi đâu thì cứ lái xe đi! Lại mua thêm một cái máy bay, chỗ nào xa thì bay qua đó!Vương Thiên trong đầu nghĩ lung tung, tay lại không chậm, tả xung hữu đột, mượn lực đẩy người, người này đẩy người kia, cuối cùng cũng chen được lên tàu. Kết quả bị kẹt ngay lối đi nhỏ không thể tiến vào. Phía trước thì rương lớn rương nhỏ chất cao, trẻ con khóc oe oe, gọi điện báo bình an, la hét tìm chỗ ngồi, chỗ nào cũng thấy đồ đạc lộn xộn, đừng nói là người, ngay cả con ruồi bay qua cũng có nguy cơ bị ép chết.Vương Thiên kiễng chân lên nhìn, lập tức từ bỏ ý định tiếp tục tiến vào trong. Dù sao cũng chỉ nửa ngày tàu, hắn dứt khoát chọn đứng luôn cho xong.Còn Tử Họa, Vương Thiên nhét vào trong rương hành lý, bên trong có quần áo bao bọc lại, bên ngoài vẫn là vỏ cứng, không sợ bị ép hỏng.Đúng lúc này, một giọng nữ hô hào: "Nhẹ tay thôi, đừng đẩy, muốn chết người à. . ."Sau đó hai cô gái từ trong kẽ hở chui vào, cô bé đi trước vừa vặn chen đến trước mặt Vương Thiên, không thể đi tiếp được nữa. Không gian quá nhỏ, hai người gần như mặt đối mặt.Vương Thiên cao hơn cô đối phương khoảng nửa cái đầu, cúi xuống nhìn thì không thấy rõ mặt mũi thế nào, nhưng mà cái bộ ngực kia đúng là chiếm diện tích!Vương Thiên không nhịn được, cười khổ nói: "Cô em, em nghiêng người qua một chút đi, em đứng ngang càng chiếm chỗ đấy."Cô bé kia nghe vậy, mặt liền đỏ lên.Kết quả lời này làm cô bé mặc đồ đỏ thời trang đi cùng bực mình!Cô bé kia mặc quần bò, khoác áo choàng nhỏ, đội mũ chống nắng và đeo kính râm, ngẩng đầu lên quát: "Anh người này sao lại nói thế hả? Đồ lưu manh!"Vương Thiên đảo mắt nói: "Sao ta lại là lưu manh?""Anh. . ."Vừa nói xong thì xe chạy, tàu không biết thế nào, đột nhiên rung lắc một cái, cô bé ngực khủng e thẹn trước mặt Vương Thiên không đứng vững trực tiếp ngã vào ngực Vương Thiên.Vương Thiên nheo mắt lại, trong đầu chỉ có một chữ —— mềm!"Lưu manh, đừng đụng vào bạn tôi!" Cô gái mặc đồ đỏ nổi giận, kéo cô nàng ngực lớn ra, sau đó như con gà mái chọi, trừng mắt nhìn Vương Thiên.Vương Thiên cạn lời nói: "Cái gì mà ta đụng nàng, là nàng đụng ta mới đúng chứ? Đại tiểu thư, lúc nói chuyện xin mở to hai mắt nhìn cho kỹ!" Vương Thiên cũng sẽ không vì đối phương là mỹ nữ mà nhường nhịn, hắn khó chịu phản bác lại.Cô gái mặc đồ đỏ hừ một tiếng: "Tôi thừa nhận tàu rung lắc không phải lỗi của anh, nhưng mà tàu rung lắc thì anh dám nói anh không nhúc nhích? Anh không thừa cơ nhích tới trước hả?"Vương Thiên nghe vậy, càng khó chịu! Đúng là hắn không hề nhúc nhích! Với Hạ Bàn công phu của hắn, trừ khi tàu trật bánh hoặc đâm xe, chứ bình thường lắc lư căn bản không thể làm hắn lung lay được. Thế là Vương Thiên cũng nổi nóng: "Đụng tới cái đầu cô! Mới vừa tới đã gào thét với ta, cô nghĩ đây là nhà cô à? Ra ngoài đường ai cũng phải nhường nhịn cô chắc? Tính khí lớn như vậy thì đừng đi tàu, đi máy bay mà xem!""Anh. . ." Cô gái mặc đồ đỏ đang định cãi thì cô nàng ngực khủng kéo lại nói: "Tình Nhi, thôi mà, lúc nãy đúng là mình đụng vào người ta, anh ta không nhúc nhích đâu.""Cậu còn bênh anh ta hả? Huyên Huyên, tớ nói cho cậu biết, đi ra ngoài phải cứng rắn lên, nhất là đối phó với cái loại lưu manh này, cậu mà không ghê gớm thì anh ta lại tưởng cậu dễ bắt nạt, tha hồ mà chiếm tiện nghi của cậu đấy." Tình Nhi lập tức chuyển sang trút giận, nhưng tiện thể vẫn kéo luôn Vương Thiên vào.Vương Thiên coi như đã nhìn ra, cô gái mặc đồ đỏ Tình Nhi này đúng là một thùng thuốc nổ, hắn cũng lười tranh cãi với cô nàng, lúc này, không bằng nhắm mắt dưỡng thần, hoặc là nghĩ xem nên bán tranh thế nào ở Hân Duyên Các thì hơn.Vương Thiên im lặng, Tình Nhi thao thao bất tuyệt một hồi, thấy Vương Thiên không phản ứng thì cũng cảm thấy mất hứng, lẩm bẩm: "Đúng là đồ nhát gan, Huyên Huyên thấy không? Ra ngoài đường, phải học theo tớ, không thì cậu bị bắt nạt chết rồi, bị người ta lợi dụng còn không có chỗ nói lý nữa chứ. Đi, đổi chỗ, tránh cái tên đó giở trò!"Nói xong, Tình Nhi và Huyên Huyên né sang một bên, đổi chỗ khác.Có lẽ vì Tình Nhi quá hung hãn, nên mọi người xung quanh tự động nhường cho hai người bọn họ một khoảng trống, để tránh bị quét trúng cô nàng Tiểu Lạt Tiêu, mà bị mắng cho một trận.Tình Nhi thấy Vương Thiên không phản kích, cũng không thèm gây sự với Vương Thiên nữa, than vãn với Huyên Huyên: "Haizz, cũng tại ba tớ cả, suốt ngày bận bịu, mà mua vé cũng quên. Nếu không thì hai đứa mình đã mua được vé nằm rồi, đâu cần phải chịu khổ thế này.""Thôi mà. . . Bây giờ vé tàu căng thẳng lắm, mua được vé đi đã là tốt rồi." Huyên Huyên có giọng nói rất dịu dàng, nghe thôi là biết một cô gái nhu mì, hiểu chuyện.Vương Thiên theo bản năng mở mắt nhìn qua, lúc này mới nhìn rõ được mặt của Huyên Huyên. Đây là một cô gái nhà bên điển hình, tóc dài, mắt to, trên má có lúm đồng tiền, bĩu môi một cái thì rất đáng yêu. Đeo một cái kính không được hợp với khuôn mặt, trông có vẻ hơi trẻ trâu. Nhưng Vương Thiên với kinh nghiệm xem phim vô số của mình để phân tích, thì cô gái này chắc chắn là một mỹ nhân, chỉ là không biết cách ăn mặc thôi! Một khi trang điểm lên thì chắc chắn sẽ là một mỹ nữ!Lại thêm cái bộ ngực to đó, Vương Thiên trong lòng hơi nóng lên."Đồ háo sắc, nhìn đủ chưa?" Tình Nhi bỗng lên tiếng, như một gáo nước lạnh dội vào đầu Vương Thiên.Vương Thiên lạnh lùng liếc Tình Nhi một cái, rồi nhắm mắt lại!"Không nói gì thì sẽ che giấu được bản chất háo sắc của anh chắc?" Tình Nhi hừ một tiếng.Vương Thiên lại mở mắt ra, nói: "Chó cắn người, người chẳng lẽ cũng đi cắn lại chó à? Chó cắn người thì chỉ ăn được thịt, người cắn chó chỉ cắn phải một miệng lông, không đau không ngứa, mà chó lại càng sủa hăng hơn. Cho nên, tốt nhất là nên tránh xa chúng ra.""Anh. . . Anh mắng ai là chó?!" Tình Nhi nổi nóng. . .Huyên Huyên tranh thủ kéo lại, nhỏ giọng dỗ dành, mới khiến cho Tình Nhi từ bỏ ý định dùng vũ lực giải quyết vấn đề.
Bạn cần đăng nhập để bình luận