Vạn Giới Live Stream Chi Đại Thổ Hào

Chương 195: Tiêu gia Mạt Lộ

Vương nói xong, ngẩng đầu nhìn về phía tấm biển Võ Quán Tiêu gia. Đúng lúc này, viên đá may mắn dán ở ngực Vương lại lần nữa phát ra ánh hồng nhạt...
Sắc mặt Tiêu Viễn đột nhiên thay đổi, kích động, một bước tiến lên phía trước nói: "Không đúng, còn có ta! Tiêu Tương Võ Quán còn có ta, ngươi muốn gỡ tấm bảng hiệu Tiêu Tương Võ Quán xuống, trước hết phải qua được cửa ải của ta!"
"Tiêu Viễn cũng biết võ công? Sao nhìn hắn giống một ông chú làm ăn vậy?" Đào Tinh Tinh ngạc nhiên nói.
"Người Tiêu gia ít nhiều gì cũng biết chút công phu, chỉ là kỹ xảo phòng thân mà thôi. Bất quá, hắn chắc chắn không phải đối thủ của sư phụ. Lúc này nhảy ra, hắn đúng là thâm độc mà!" Hồ Điệp hừ hừ nói.
Tống Mai cũng nghe Dư Khánh Năm nói sơ qua, đầy vẻ khinh bỉ nhìn Tiêu Viễn, nói: "Tên này có lẽ nào chỉ thâm độc có chừng đó, nếu không phải hắn, sao chị em Tiêu gia phải đến bước đường ngày hôm nay. Một người bỏ nhà trốn đi, một người bị giam lại. Hiện tại, ha ha ha...Vậy mà còn lợi dụng thân phận của mình."
Hồ Điệp gật đầu nói: "Đúng vậy, lợi dụng thân phận cha của Tiêu Tình. Sư phụ thế nào đi nữa, cũng sẽ không thật sự đánh cha Tiêu Tình đúng không?"
"Cái này...sư phụ không đánh hắn, vậy Võ Quán sao mà đá được?" Đào Tinh Tinh cũng trợn tròn mắt, tiếp tục như vậy, Võ Quán Tiêu Tương này đúng là không thể đá rồi.
Những người khác cũng nhỏ giọng mắng một câu, vô sỉ.
Tiêu Viễn nhìn Vương không có động tĩnh, trong lòng cũng thở phào một hơi, thầm nghĩ: "Xem ra, đoán đúng. Chỉ cần vượt qua được nguy cơ hôm nay, liền vẫn còn cơ hội."
Nhưng mà...
Vương bỗng nhiên xoay người lại, đối hắn, chắp tay nói: "Thiên Vương Võ Quán, quán chủ Vương!"
Lời này vừa nói ra, cả trường xôn xao! Nghi lễ luận võ đã được giở ra, ý nghĩa là...Vương muốn đánh người có thể sẽ trở thành cha vợ tương lai của mình! Điều này cũng...
Nữ nhân thì mặt mày không thể tưởng tượng nổi!
Đám nam nhân thì nhốn nháo cả lên, miệng thì nói không cần như vậy, trong lòng lại rối rít giơ ngón tay cái lên, quá mãnh liệt a! Thằng nhóc này mạnh quá! Làm chuyện mà chúng ta không dám làm!
Tiêu Viễn nhìn Vương vẻ mặt bình tĩnh, trong mắt Vương không có bất cứ cảm xúc biến đổi nào, nếu như nói có, thì đó là kiên định! Kiên định không thay đổi ý muốn đá nát Võ Quán của hắn! Bất luận kẻ nào cản ở phía trước, đều sẽ bị hắn vô tình nghiền nát!
Tiêu Viễn theo bản năng sờ lên ngực, dường như đang xác nhận xương mình có bị gãy hay không...
Hai người mặt đối mặt, ai cũng không nói gì, cứ như vậy lẳng lặng đối mặt.
Đám người cũng không lên tiếng, hiện tại đây đã được coi là chuyện nhà rồi, không ai dễ gì chen vào.
Mười phút sau, Vương mở miệng lần nữa: "Thiên Vương Võ Quán, quán chủ Vương, Đả Quán!"
Tiêu Viễn cay đắng thở dài nói: "Thôi, Bảng Hiệu ngươi cứ mang đi!" Tuy nhiên ngay lập tức, trong mắt lóe lên một vòng sắc bén nói: "Coi như Tiêu Tương Võ Quán không còn, ngươi cũng đừng hòng cưới được con gái của ta!"
Nói xong, Tiêu Viễn sải bước liền muốn rời khỏi Võ Quán, nhưng mà lời nói của Vương lại vang lên sau: "Võ Quán, chỉ mới là bắt đầu. Còn nhớ rõ ta đã nói với ngươi điều gì không?"
Tiêu Viễn đột nhiên run lên, trong lòng có một dự cảm xấu, hắn nghĩ tới Phương Cách! Nghĩ đến Trần Giai Di! Hai người kia dường như cũng có thiên ti vạn lũ quan hệ với Vương, đột nhiên ý thức được điều gì đó, nhưng Tiêu Viễn lại không muốn thừa nhận những chuyện này. Nghiến răng một cái, cũng không quay đầu đi nữa.
Tiêu Viễn nhận thua, cả trường xôn xao, sau đó lại bật cười một cách tự nhiên. Tiêu Viễn rốt cuộc cũng chỉ là một thương nhân, khi con bài cuối cùng không còn dùng được thì thật sự hắn không dám tự mình ra trận. Nếu không, dù Vương không đánh hắn gần chết, cho hắn hai cái tát, mặt của hắn cũng mất hết.
"Sư phụ, ngươi thật là mạnh...Bây giờ ta đã bắt đầu tin, nếu lúc trước ta tiếp tục làm càn với ngươi, ngươi chắc chắn sẽ đánh ta." Hồ Điệp nghĩ đến lần đầu gặp mặt, nàng hùng hổ dọa người, lúc đó Vương còn đánh cả bàn tạo thành chưởng ấn.
Vương liếc qua Hồ Điệp, gật đầu nói: "Đem bảng hiệu thu đi." Nói xong, liền đi ra phía ngoài.
"Sư phụ, lần này không đập nát à nha?" Đào Tinh Tinh kêu lên.
Vương phất phất tay, ý là không đập.
Đào Tinh Tinh có chút không hiểu, Hồ Điệp cũng lười giải thích, tuy nhiên hai người con gái muốn lấy tấm biển to xuống cũng không phải chuyện dễ dàng gì. Cũng may, hai người không thiếu tiền, huống chi hai người đều là mỹ nữ. Tự nhiên có mấy gã trai trẻ xông ra giúp đỡ...
Vương không lên xe, mà đứng tại cửa chính Tiêu Tương Võ Quán, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, yên lặng đếm số...
Lúc này, Mạnh cục trưởng đi tới, nói: "Ngươi không phải là một đại sư."
Vương gật đầu nói: "Ta chưa bao giờ cho rằng ta là một đại sư, ta chỉ là một tiểu nhân thôi. Tiểu nhân chân chính! Yêu những gì ta yêu, hận những gì ta hận, mình vui vẻ, mặc kệ người khác sống chết."
Mạnh cục trưởng ngẩn ra một lúc, sau đó cười nói: "Thời buổi này không có mấy ai như ngươi, tên tiểu nhân này cũng khó có được, sau này có thời gian, đến chỗ ta uống vài chén. Hồ lão gia tử năm đó có ân với ta..."
Nói xong, Mạnh cục trưởng cũng đi.
Vương lắc đầu, không ngờ rằng, mạng lưới quan hệ của Hồ Vạn Đức đáng sợ như vậy, đi đến đâu cũng có người của ông ta.
"Sư phụ, bảng hiệu lấy được rồi. Bây giờ về chứ?" Hồ Điệp hỏi.
Vương nhìn ba chàng trai đang khiêng bảng hiệu, lại thấy bọn họ mặc đồng phục Võ Quán Tiêu Tương, lập tức bó tay rồi. Nếu Tiêu Viễn thấy cảnh này, phỏng chừng sẽ tức điên lên mất...
"Trước không cần mang đi, đợi chút đã, thời gian cũng sắp đến rồi." Vương cười nói.
"Chờ? Chờ ai?" Hồ Điệp ngạc nhiên.
Vương nói: "Chờ sư mẫu của ngươi."
Nói xong, Vương liền không lên tiếng, tìm một chỗ ngồi xuống, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hồ Điệp cùng Đào Tinh Tinh nhìn nhau, cũng vội vàng đi theo, ngoan ngoãn ngồi ở một bên, yên lặng chờ đợi.
Cùng lúc đó, ở thành phố Tương Lai, Trường Sa, bên trong Đại Hội Tràng.
Phương Cách hăng hái buông mic, nhìn đám Truyền Thông phía dưới đang phát cuồng, trong mắt đều là vẻ đắc ý và kiêu ngạo! Không lâu trước đây, công ty của hắn còn sắp phá sản, bây giờ chỉ trong một đêm đã trở thành người con cưng của thời đại! Điện thoại di động Kỳ Lân lần đầu tiên đối mặt với Thế Nhân, đồng thời mang đến sự rung động, khiến hắn cuồng vọng ở buổi họp báo này hô lên khẩu hiệu: Thay đổi thế giới!
Khẩu hiệu này từng thuộc về người ngoại quốc, hôm nay, hắn muốn giành lại nó!
Sau khi điện thoại di động Kỳ Lân được công bố, hiện trường triệt để sôi trào, không ai nghĩ rằng, điện thoại di động sản xuất trong nước lại có thể hoàn hảo như vậy! Vượt qua trình độ của bất kỳ điện thoại di động nước ngoài nào. Đáng tiếc duy nhất là, nhà máy gia công sản xuất điện thoại di động Kỳ Lân không đủ, không thể tung ra thị trường rộng rãi.
Bất quá...
"Cái gì? Tên vương bát đản Phương Cách kia, không thấy ta thì thôi đi, đã thế còn tổ chức họp báo ở Nam Hồ thì cũng chớ, hắn bây giờ còn không có nổi mấy nhà Gia Công Hán đàng hoàng, số lượng hàng còn không đủ mà còn muốn tung hàng ra ở Nam Hồ sao? Tên vương bát đản này rốt cuộc là muốn làm cái gì?" Tiêu Viễn giận dữ hét lên.
"Ta hỏi hắn rồi, hắn nói gia nghiệp Tiêu gia lớn mạnh, không thiếu gì chút đỉnh của ngành điện thoại di động. Bảo chúng ta tìm người khác đi." Tiêu Hành nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận