Vạn Giới Live Stream Chi Đại Thổ Hào

Chương 188: Đảo Quốc người ở sau lưng

Đúng lúc này, tiếng còi cảnh sát vang lên, sau đó có cảnh sát đến tận cửa, nhìn thấy La Quyền và Tiêu Viễn đều ở đó, đối phương cũng có chút ngỡ ngàng. Dù sao, Tiêu Viễn ở Trường Sa là một nhân vật nổi tiếng! Tuy nhiên, hai người rất hợp tác với cảnh sát, cùng nhau đến sở cảnh sát ghi lời khai, và cùng nhau nhận diện t·h·i t·h·ể. La Quyền càng lúc nghe tin đồ đệ của mình bị ngộ s·á·t thì k·h·ó·c ròng, đến cảnh sát nhìn thấy cũng thấy mũi cay cay.
Cùng lúc đó, Vương Thiên cũng bị cảnh sát tìm đến, Vương Thiên đương nhiên hiểu rõ mục đích của cảnh sát, không nói gì, mang theo Đào Tinh Tinh và Hồ Điệp cùng đến sở cảnh sát.
"Theo những gì chúng tôi được biết, sau khi trận luận võ kết thúc, anh đã lái xe rời khỏi t·ửu đ·i·ế·m. Theo ghi hình cho thấy, anh liên tục đi theo sau xe của Mã Hoằng, anh có gì muốn nói không?" Một viên cảnh quan t·r·u·n·g niên ngồi đối diện Vương Thiên, ánh mắt có vẻ hơi t·a·n·g t·h·ư·ơ·ng, không thể hiện cảm xúc gì nhiều.
Thế nhưng Vương Thiên chỉ nhắm mắt lại, không nói lời nào. Im lặng chờ đợi, bất luận là hắn hay là La Quyền, đều không phải là dân thường bình thường, một người là bậc thầy Vịnh Xuân Danh Chấn t·h·i·ê·n Hạ, một người là hotboy mạng kiêm đại sư dân gian Hàm Cấp, thêm vào đó tin tức gần đây gây náo động dư luận, ngày mai lại có một trận đại chiến gây xôn xao. Bây giờ đột nhiên lại xuất hiện vụ á·n m·ạ·n·g, không cần nói, đây chắc chắn là một tiêu điểm lớn!
Chuyện lớn như vậy, một sự việc thu hút toàn dân quan tâm, bất kỳ cảnh sát nào cũng không dám làm ẩu.
Vương Thiên đương nhiên có thể đưa bằng chứng ra trước, sau đó tống La Quyền vào tù. Nhưng Vương Thiên không muốn làm vậy. Đây không phải là điều hắn muốn, hiện giờ việc xét duyệt án tử hình cực kỳ nghiêm ngặt, giết người vẫn chưa chắc đã bị p·h·á·n t·ử h·ì·n·h. Đã nếu p·h·á·p l·u·ậ·t không định p·h·á·n La Quyền t·ử h·ì·n·h, vậy Vương Thiên quyết định tự mình đ·ộ·n·g t·h·ủ! La Quyền muốn đổ tội g·i·ế·t người lên đầu hắn, vậy thì hắn sẽ nhận, chỉ là cái m·ạ·n·g này là của La Quyền, không phải của Mã Hoằng!
Cho nên Vương Thiên lựa chọn im lặng. . .
Không lâu sau, một luật sư có tiếng đến, sau khi nói chuyện gì đó với cảnh sát, cảnh sát vô cùng không vui, thả còng tay cho Vương Thiên.
"Xin chào, tôi là luật sư của anh. Tên tôi là Đại Đồng." Người đàn ông tầm 50 tuổi, đeo kính gọng đen, lưng thẳng như một cây tùng xanh, trong mắt tràn đầy vẻ sắc sảo và tự tin, chỉ cần nhìn thoáng qua liền biết đây không phải là một luật sư đơn giản.
"Tôi hình như không mời luật sư." Vương Thiên nói.
Đại Đồng cười nói: "Là cô Hồ Điệp mời tôi tới."
Vương Thiên gật đầu nói: "Vất vả rồi, tôi có thể đi được rồi chứ?"
"Đương nhiên." Đại Đồng cười nói.
Vương Thiên vừa ra khỏi sở cảnh sát liền thấy La Quyền và Tiêu Viễn đang chuẩn bị lên xe rời đi. Khi ánh mắt Vương Thiên, Tiêu Viễn và La Quyền tr·ê·n không g·i·a·o n·h·a·u một cái thì không ai nói gì thêm, ai nấy rời đi.
Chỉ có điều, khi Vương Thiên lên xe thì một viên cảnh sát đột nhiên đi tới trước xe Vương Thiên, cúi người ghé vào cửa sổ xe nói: "Tuy anh không nói gì nhưng tôi biết, chắc chắn anh biết gì đó, đúng không?"
Vương Thiên gật đầu.
Cảnh sát cười nói: "Xem ra, chuyện này không liên quan nhiều đến anh, vậy anh có thể cho tôi biết chân tướng không? Chuyện này gây áp lực lớn cho chúng tôi. . ."
"Ngày mai còn có một trận đấu muốn đ·á·n·h, nếu như anh thực sự muốn biết tôi biết những gì, vậy thì chờ trận đấu ngày mai kết thúc đi. Đến lúc đó, có rất nhiều phóng viên, tôi nghĩ, bọn họ chắc cũng rất tò mò về những gì đã xảy ra. Tôi sẽ cùng lúc trả lời, chẳng phải tốt hơn sao?" Vương Thiên nói với vẻ mặt bình thản.
Cảnh sát cau mày nói: "Đây là vụ á·n h·ì·n·h s·ự, đang trong giai đoạn Đ·i·ề·u T·r·a . . ."
Vương Thiên nói: "Thật ra, điều tôi muốn nói là, tôi cũng rất tò mò không biết tại sao Mã Hoằng lại c·h·ế·t. Nhưng tôi có cảm giác, ngày mai, đáp án sẽ được c·ô·n·g b·ố. Được rồi, cáo từ."
Nói xong, Vương Thiên ra hiệu cho Hồ Điệp lái xe, Hồ Điệp liền lái xe rời đi.
Trở về t·ửu đ·i·ế·m, sau khi tiễn Đại Đồng đi, Vương Thiên lên g·i·ư·ờ·n·g đi ngủ.
Mà giờ phút này, các biên tập viên của các trang tin tức lớn đang bận rộn, không ít người oán trách: "Cái tên Vương Thiên này, thật là một ‘ông hoàng chủ đề’, mới vừa chiếm một ngày trang nhất vì trận đại chiến với đại sư La Quyền, giờ lại lập tức tạo ra vụ luận bàn luận võ đ·á·n·h c·h·ế·t người nữa. . . Lại còn vào nửa đêm nữa chứ! Khiến cho chúng ta đều phải tăng ca, thế này còn có cho người ta sống nữa không?"
"Đúng vậy. . . Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, tin tức là do bên Tiêu Tương truyền đến, không biết có đáng tin không? Vương đại sư đã luận bàn nhiều lần như vậy rồi, ra tay tuy nặng nhưng chưa từng đ·á·n·h c·h·ế·t người nào cả."
"Mọi người đừng nhiều lời, muốn về nhà ôm vợ ngủ thì làm việc cho nhanh lên!"
"Lão đại, anh có thể nói chuyện chú ý một chút không, mấy thằng cẩu FA này t·ổn t·h·ư·ơ·n·g lắm đó!" . .
Khi tin tức vừa được đăng tải, trên mạng dậy sóng.
"Cái gì? Vương đại sư đ·á·n·h c·h·ế·t người rồi hả?"
"Chuyện này. . ."
"Ôi, tuổi trẻ nóng tính."
"Đừng có Vương đại sư, Vương đại sư gì cả, cái gì gọi là đại sư chứ? Tâm địa, khí độ, võ công đức hạnh phải đủ thì mới được gọi là đại sư. Cái tên Vương Thiên này, cũng chỉ là một gã vũ sư thôi, đúng là một tên dã man! Xem hắn nổi tiếng rồi đã làm những gì? Ngoại trừ đánh đấm đúng vậy đánh đấm, một đường đánh đến tận bây giờ, người nào từng giao thủ với hắn hầu như đều vào viện. Người như vậy, ra tay tàn độc như vậy, việc đ·á·n·h c·h·ế·t người cũng là chuyện sớm muộn thôi. Tôi thấy, luật pháp nên hạn chế những người như này, tiếp tục như vậy, hắn không chừng còn đ·á·n·h c·h·ế·t thêm nhiều người nữa đấy."
"Người trên lầu nói đúng đấy, Vương Thiên vẫn không thể gọi là đại sư."
"G·i·ế·t người thì phải đền m·ạ·n·g, từ xưa đến giờ chân lý này chưa từng thay đổi, nếu đúng là luận bàn mà c·h·ế·t, vậy thì không còn gì để nói, ai đi con đường này đều đã phải chuẩn bị tâm lý rồi. Nhưng mà, rõ ràng chuyện này là Vương Thiên đuổi theo đ·á·n·h, đ·á·n·h c·h·ế·t Mã Hoằng ở trên đường. Nhất định phải đền m·ạ·n·g!"
"Ủng hộ!" . .
Trong nháy mắt, trên mạng một hòn đá nhỏ làm dấy lên ngàn cơn sóng lớn, hầu như mọi người đều nghiêng về một phía, yêu cầu Vương Thiên đền m·ạ·n·g, nghiêm trị hung thủ vân vân...
Tiêu Viễn và La Quyền nhìn khu bình luận sôi nổi trên mạng, cùng nhau cười.
"Ha ha, chủ tịch Tiêu quả nhiên có t·h·ủ ·đ·o·ạ·n thật cao! Lợi hại, lợi hại!" La Quyền cười lớn nói.
Tiêu Viễn cười theo nói: "Chút t·h·ủ ·đ·o·ạ·n nhỏ mọn thôi, sao lọt vào mắt đại sư được. Giờ đây, Vương Thiên nếu có c·h·ế·t cũng là hợp ý trời, đúng theo chiều hướng dư luận, ha ha. . ."
La Quyền cười rất vui vẻ, sau đó Tiêu Viễn cáo từ ra về.
Sau khi Tiêu Viễn đi, La Quyền cầm điện thoại lên, gọi một cuộc gọi đường dài quốc tế.
"Bắc Xuyên tiên sinh, mối th·ù của ngài ngày mai có thể trả rồi." La Quyền bí mật nói nhỏ.
"Ha ha... La Quyền quân quả nhiên là người coi trọng chữ tín, cứ yên tâm, chuyện của anh tôi sẽ giúp anh bảo mật, chỉ cần Vương Thiên c·h·ế·t rồi, tôi thậm chí còn có thể giúp anh tiêu hủy những chứng cứ đó. Vậy, chúc sự hợp tác của chúng ta diễn ra tốt đẹp." Đầu dây bên kia, truyền đến tiếng cười của Bắc Xuyên Hùng.
"Bắc Xuyên tiên sinh, điều tôi muốn không chỉ có vậy." Ánh mắt La Quyền không ngừng lóe lên nói.
Bắc Xuyên Hùng trầm ngâm một chút rồi nói: "Cứ yên tâm, tôi sẽ sắp xếp một cao thủ đến so chiêu với anh, anh sẽ trở thành Anh Hùng Dân Tộc. Hơn nữa, chúng tôi sẽ ủng hộ anh mở võ quán ở tất cả các khu người Hoa trên toàn thế giới, cũng sẽ phối hợp với anh."
"Vậy thì đa tạ Bắc Xuyên tiên sinh, tôi hy vọng tình hữu nghị của tôi và gia tộc Bắc Xuyên có thể t·h·i·ê·n trường địa cửu." La Quyền nói.
P/S : Truyện có khuynh hướng kỳ thị và đề cao dân nó quá, nếu về sau mà dữ dội hơn thì mình drop truyện, mong các bạn thông cảm
Bạn cần đăng nhập để bình luận