Vạn Giới Live Stream Chi Đại Thổ Hào

Chương 234: Cùng Vương Thiên so tiền?

Chương 234: So tiền với Vương Thiên? Kiều gia nghe vậy, ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: "Rất đơn giản, ngươi không phải luôn miệng nói không thiếu tiền à? Chúng ta liền so tiền! Nơi này nhiều cô nương như vậy, để bọn họ từng người biểu diễn tiết mục, nhìn kỹ, rồi thưởng! Ai nhiều tiền, người đó thắng!" Vương Thiên vừa nghe, còn chưa kịp phản ứng, Dương Lộ Thiện ở sau lưng đã bật cười thành tiếng. Người khác không biết Vương Thiên có bao nhiêu tiền, nhưng Dương Lộ Thiện hiểu rõ, so có tiền? Ai có thể giàu hơn Vương Thiên? Cái tên Kiều gia này… Tự tìm đường chết! Vương Ngũ cũng từng thấy Vương Thiên ném tiền, có khi người ta lười ném bạc, mà ném thẳng Hoàng Kim! Phong thái này, hắn bôn ba giang hồ nhiều năm như vậy, chưa từng thấy qua lần nào! Cho dù là mấy vị Vương công tử, cũng không dám chơi kiểu đó. Hắn thật sự tò mò, rốt cuộc Kiều gia có bao nhiêu bạc trong nhà. Khán giả nghe xong, lập tức cảm thấy hứng thú! Không dùng đao kiếm, mà gọi là Văn Đấu, hoặc người ta gọi đùa là nhã hí! Kiểu đấu này, ở những nơi thanh lâu, thường thấy. Dù sao, ai nấy đều là người có mặt mũi, lịch sự, chửi nhau ầm ĩ đánh nhau, đều là hạng người thấp kém. Thật sự đánh nhau thì mất hết thể diện! Mất hết thể diện! Về nhà không cần ai khác tìm chuyện gây sự, sau khi về nhà, cha mẹ sẽ đánh cho mông nở hoa. Đương nhiên, chuyện gì cũng có ngoại lệ, Kiều gia này đúng là một kẻ hung hãn, so với Văn Đấu, gã càng thích Vũ Đấu, trước sau đánh không biết bao nhiêu người, mới có được uy danh như bây giờ. Chỉ là, không ai ngờ, lần đầu tiên Kiều gia chọn Văn Đấu, lại là với một kẻ vô danh tiểu tốt! Lần đầu Kiều gia Vũ Đấu, đối thủ lại là một Vô Danh Tiểu Tốt, xem thế nào, đây cũng đều là một Hảo Hí! Một vở kịch lớn! Xem xong, về nhà kể chuyện chém gió cũng đủ cả nửa năm, thế là mọi người phấn khởi hướng mắt nhìn. Người trong phòng livestream cũng hùa theo vui vẻ. “Ha ha… Cái tên lông chim Kiều gia này, có phải mặt dày quá không, vội vã muốn bị đánh hay sao? So tiền với Thiên Vương? Người ta tiện tay ném năm trăm vạn Vạn Giới tệ mà coi như không!” “Được đấy, xem ra có chuyện hay để xem.” “Chậc chậc, chờ xem mặt Kiều gia bị đánh thành chó nhé!” “Có con chó nào mặt mập như vậy không? Ít nhất cũng phải là heo!” “Đánh thành con voi cho đáng.”... Kiều gia nhìn Vương Thiên, nói: “Sao không nói gì?” Vương Thiên thở dài nói: “Ta cảm thấy thôi đi thì hơn.” “Sao, sợ rồi à? Không phải ngươi nói, tiền không là vấn đề sao? Sao hả? Lúc khoác lác thì không nghĩ đến hậu quả, định so rồi lại sợ à?” Kiều gia chế nhạo nói. Vương Thiên dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc nhìn Kiều gia và nói: "Được thôi, vốn định để ngươi còn chút mặt mũi mà tránh đi, đã như vậy thì cứ so, dù trong mắt ta, đây đúng là một trò chơi nhàm chán." Kiều gia hừ lạnh một tiếng nói: "Ta sẽ cho ngươi biết, ở kinh thành này, chút tiền lẻ của ngươi, không đáng gì cả!" Nói xong, Kiều gia nói: "Tái Kim Hoa, còn nhìn cái gì? Sắp xếp tiết mục đi!" Tái Kim Hoa trong lòng không ngừng kêu khổ, tuy rằng sẽ có một khoản tiền lớn thu vào, nhưng tác phong của tên Kiều gia này... Sợ rằng quay về sẽ có người đến đòi tiền. Nàng cũng chẳng giữ được mấy đồng, tốn công mà không được gì, nàng một trăm hai mươi phần không muốn. Thế nhưng, cũng không dám nói gì, đành nói: "Xuân Ny, cô lên trước." Xuân Ny là một cô gái hơi mập mạp, mặc váy dài màu vàng nhạt, nghe gọi thì bước lên đài, nói: "Nô gia là Xuân Ny, hôm nay xin hát tặng các vị một khúc, 'Nước chảy Dung'." "Hay!" Phía dưới không ít người vỗ tay tán thưởng. Bầu không khí lập tức bị khuấy động, theo tiếng nhạc của ban nhạc nổi lên, Xuân Ny cất giọng hát. Vương Thiên chưa từng nghe qua loại nhạc cổ phong này, loại nhạc này hơi giống hát kịch, kéo dài giọng, nhẹ nhàng, lại có chút Trữ Tình. Lời ca, chủ yếu là các bài thơ cổ, mang tính văn nhã. Có điều, người hiện đại thật sự không thích nghe loại này. Vương Thiên nghe mà nhíu mày, còn Kiều gia thì nghe có vẻ rất nhập tâm, vừa gật gù đắc ý, vừa vô cùng vui vẻ, rồi khoát tay ra hiệu với thuộc hạ bên cạnh, rồi cái giọng vịt đực lên tiếng: "Kiều gia cao hứng, thưởng cho Xuân Ny hai trăm lượng bạc!" Nói xong, người bên phía Kiều gia, nhìn về phía Vương Thiên với ánh mắt khiêu khích. Những vị khách cũ nghe xong, biết chuyện hay sắp đến, nhao nhao nhìn Vương Thiên, xem hắn phản ứng thế nào. Vương Thiên thấy Kiều gia không mở miệng, tự mình mở miệng thì có vẻ kém phần, thế là đá một cái vào người Vương Ngũ, đưa lên hai ngón tay. Vương Ngũ vốn dĩ không hiểu ý, lại thấy có nhiều người đang nhìn như vậy, theo bản năng mà kêu lên: “Thiên gia thưởng cho Xuân Ny hai trăm lượng!” Lời vừa nói ra, cả trường xôn xao! Người phía Kiều gia càng được thể cười không kiêng nể, dùng giọng vịt đực chỉ vào Vương Thiên nói: "Ngươi rốt cuộc có hiểu luật hay không vậy? Văn đấu, là so ai hơn ai chứ! Chúng ta ra hai trăm lượng, ngươi cũng ra hai trăm lượng, thế là phá luật! Còn tưởng là quan lớn quý tộc, hóa ra là đồ nhà quê! Ha ha..." Người phía Kiều gia càng cười to hơn. Vương Ngũ lập tức có chút lúng túng, hắn tuy đã từng lui tới thanh lâu, nhưng lại chưa gặp phải chuyện thế này bao giờ, làm sao mà biết nhiều như vậy? Vương Thiên thì không tức giận, nhẹ nhàng gõ bàn một cái, mọi người thấy vậy, đều nhao nhao im tiếng, muốn nghe xem hắn nói gì. Giọng vịt đực còn nói thêm: "Sao hả? Còn sĩ diện à? Không có tiền thì cút đi, đừng ở đây mà xấu mặt." Vương Thiên không thèm liếc hắn một cái, mà khinh bỉ nhìn Kiều gia và nói: "Ở chỗ của chúng ta, chơi cái trò này, muốn ra bao nhiêu tiền cũng được." “Đây là kinh thành, ở kinh thành phải tuân theo luật lệ của chúng ta! Luật lệ nhà quê của ngươi, ở đây không dùng được. Vẫn là câu nói đó, có tiền thì chơi, không có tiền thì cút!” Kiều gia không khách khí trách móc. Vương Thiên cau mày, vẻ mặt lão luyện nhìn Kiều gia nói: “Đồ không được dạy dỗ, người nhà ngươi dạy ngươi chen ngang người khác nói chuyện như vậy à?” "Hỗn trướng!" Kiều gia đập bàn đứng dậy! Phía sau vang lên mấy tiếng sặc sặc, là tiếng đao rút ra khỏi vỏ! Tái Kim Hoa thấy vậy, sợ đến toát mồ hôi hột, vội nói; "Hai vị gia, hôm nay các ngươi là Văn Đấu, Văn Đấu mà đổi thành Vũ Đấu thì thật mất mặt." Kiều gia vừa muốn nói gì đó, thì BỊCH một tiếng vang rất lớn! Là cây đao lớn của Vương Ngũ cả vỏ cắm nát gạch dưới đất, hắn đứng ở đó! Người thì chưa đến gần, lại cho người ta một cảm giác nguy hiểm như muốn bị băng hà bao phủ! Lời của Kiều gia đến miệng cũng phải nuốt lại. Lúc này, Vương Thiên mới chậm rãi nói: "Ở quê của ta, chơi cái loại trò chơi nhỏ nhặt này, đều dùng Hoàng Kim, bạc trắng loại đó, ta thật sự không để vào mắt. Nếu các ngươi chơi bạc, ta nghĩ trò chơi này không cần chơi nữa." Lời này vừa nói ra, cả trường xôn xao! Ai nấy đều biết, giờ Hoàng Kim đắt đỏ, bạc thì mất giá, tỷ lệ quy đổi đã lên tới một lượng Hoàng Kim đổi được hai mươi lượng bạc. Tính như vậy, hai trăm lượng Hoàng Kim chẳng khác nào bốn nghìn lượng bạc! Hoàn toàn áp đảo Kiều gia gấp hai mươi lần! Bốn nghìn lượng bạc là khái niệm gì? Đặt ở bên ngoài kinh thành có thể mua chức quan tri huyện thất phẩm mà làm! Đặt trong kinh thành, cũng có thể mua một chức chủ sự Lục Phẩm! Đặt trong dân gian, đó chính là một đại địa chủ, đại thổ hào...
Bạn cần đăng nhập để bình luận