Vạn Giới Live Stream Chi Đại Thổ Hào

Chương 271: Ngươi không đáng một đồng!

Đám người đột nhiên hoàn hồn, hùa theo kêu lên: "Đúng vậy! Ai mà không biết hương Diệp Tuyết là fan cuồng của ngươi, ngươi muốn, nàng chắc chắn đưa lại cho ngươi. Các ngươi đây là đang diễn kịch chung phải không?"
"Có khả năng lắm, t·h·i·ê·n Vương, nếu mà ngươi..."
"Cái gì mà ta nếu là? Ta lúc nào nói với các ngươi là tính cái kia hơn chín triệu? !" Vương t·h·i·ê·n Nhất phất tay, c·ắ·t ngang tất cả mọi người chất vấn, sau đó bá đạo nói: "Ta đây thích ném tiền! Sẽ thèm để ý cái một ngàn vạn đó sao?" Nói xong, Vương t·h·i·ê·n nhìn đ·a·o Phong nói: "đ·a·o Phong, ta vừa mới ra một ngàn vạn Vạn Giới tệ, tới lượt ngươi!"
Vương t·h·i·ê·n đã nói như vậy, đám fan của đ·a·o Phong cũng không phản bác được, chỉ là từng người dùng ánh mắt chờ mong nhìn đ·a·o Phong, bọn họ khát khao nhìn thần tượng của mình phản kích!
Nhưng mà...
đ·a·o Phong nhìn chằm chằm Vương t·h·i·ê·n, lại chậm chạp không chịu xuất tiền.
Phía dưới, Jack âm dương quái khí nói: "t·h·i·ê·n Vương, ngươi quá k·h·i· ·d·ễ người ta rồi, đã nói là, ngươi bỏ tiền ra, người ta gấp đôi trấn áp. Ngươi ra một trăm vạn, người ta ra hai trăm vạn, căn cứ quy tắc, ngươi không phải nên ra bốn trăm vạn, sau đó người ta ra tám trăm vạn để ra vẻ oai phong à? Sau đó ngươi sẽ q·u·ỳ xuống đất đầu hàng, nh·ậ·n thua, Dương Lộ t·h·iện thu dọn đồ đạc rời khỏi topic Vạn Giới phát sóng trực tiếp... ha ha... Ta nghĩ đây mới là kịch bản trong lòng của đ·a·o Phong. Ngươi phá vỡ kịch bản rồi, ba cái chít chít ném ra một ngàn vạn, còn để người ta chơi kiểu gì?"
Stephen Chu tiếp lời cười nói: "Có lý à nha, ngươi làm như vậy, người ta căn bản không có cách nào chơi được. Ai... Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, ta mà là đ·a·o Phong, hiện tại cũng khó khăn lắm đó, không có tiền à! Không có tiền thì bị loại... ha ha... Quá nực cười! Tự đào hố chôn mình rồi, chuyện này thì trách ai được?"
"Im miệng!" đ·a·o Phong đột nhiên quay đầu lại, giận dữ nói.
Stephen Chu buông tay nói: "Được rồi, ta im miệng. Ngươi tranh thủ xuất tiền đi, ta chờ ngươi kiếm Vạn Giới tệ về đi ăn cơm đây."
đ·a·o Phong lập tức khổ sở, xuất tiền ư? Hắn cũng muốn xuất tiền, nhưng mà quy định của ván cược là gấp đôi hoặc gấp đôi trở lên để trấn áp, nếu không làm được, tức là thua!
đ·a·o Phong không hiểu rõ về t·h·i·ê·n Vương, hắn cứ nghĩ t·h·i·ê·n Vương là người phàm 【 Trung ), người phàm 【 Trung ) có bao nhiêu tiền, hắn nắm rõ, Vương t·h·i·ê·n không phải là thần tài giàu có bậc nhất, cũng không phải là những người giàu có thật sự mà hắn từng quen biết. Cho nên, hắn cho rằng lần này so đấu, cho dù có liều đến mức nào thì cũng không thể quá ngàn vạn, mấy trăm vạn đã là cực hạn. Mà số tiền hắn đang có đủ để chắc chắn thắng trận so đấu này.
Đến khi hắn biết t·h·i·ê·n Vương đến từ phàm 【 Hạ ), trong lòng lại càng x·e·m· ·t·h·ư·ờ·n·g, khinh bỉ, căn bản không xem t·h·i·ê·n Vương là đối thủ. Bởi vì hắn biết, Vạn Giới tệ của phàm 【 Hạ ) so với phàm 【 Trung ) có tỉ lệ đổi chênh lệch quá kinh khủng, một vạn đổi một! Mà ở thế giới phàm 【 Hạ ), các loại tài nguyên đều rất khan hiếm, nhất là khoáng thạch năng lượng, tiền càng là hiếm có vô cùng, cho dù có cũng đều là những mỏ có năng lượng cạn kiệt. Mấy thứ đó có thể đổi được rất ít Vạn Giới tệ. Thêm vào tỷ lệ quy đổi, đến Liễu Phàm 【 Trung ) thì dù là thổ hào cũng sẽ biến thành quỷ nghèo.
Đây chính là tất cả sức mạnh trong lòng hắn, nhưng mà... Vương t·h·i·ê·n vậy mà ném ra ngàn vạn, ném ngàn vạn như uống nước, thật sự khiến hắn sụp đổ! Trò chơi không phải để chơi như vậy! Đã bảo là chỉ vài trăm vạn là xong mà?
Vương t·h·i·ê·n lại mở miệng: "đ·a·o Phong, đến lượt ngươi ra tay đi, nếu ngươi không ra tay, có thể coi như ngươi thua đó."
đ·a·o Phong nhìn Vương t·h·i·ê·n, ánh mắt từ mờ mịt, trở nên p·h·ẫ·n nộ, sau đó biến thành nóng nảy, cuối cùng thay đổi đến vô cùng h·u·n·g· ·á·c, nghiến răng nghiến lợi nói: "t·h·i·ê·n Vương, ngươi khinh người quá đáng! Ngươi đây là ép người vào chỗ c·h·ế·t!"
"Phì!" Vương t·h·i·ê·n tại chỗ bật cười: "Ép người vào chỗ c·h·ế·t? Ván cược này, là ngươi nói ra mà? Người nào thua ai bị loại cũng là ngươi nói mà? Chúng ta phát sóng trực tiếp, chơi vui, ngươi chạy tới quấy rối, giả làm sói lớn vẫy đuôi, chèn ép chúng ta cũng là do ngươi chủ động mà? Có phải chúng ta van ngươi lôi kéo ngươi đến so đâu? Tục ngữ có câu, trời gây nghiệt còn có thể sống, tự gây nghiệt thì không thể sống! Ta thật hoài nghi tiền của ngươi từ đâu mà có, lúc nãy ta đã ném tiền gần một ngàn vạn, mà đây chẳng qua là để vui vẻ thôi. Ngươi là cái thằng quỷ nghèo, còn dám đến bày đặt làm oai ở trước mặt ta khi chưa điều tra rõ ràng, chỉ nghe theo mấy lời đồn nhảm. Ta thật sự không hiểu, ai cho ngươi cái dũng khí để làm oai với ta vậy!"
"Ha ha... Đúng vậy a, đ·a·o Phong, ai cho ngươi cái dũng khí để bày đặt với t·h·i·ê·n Vương vậy? Một ngàn vạn, theo ý ngươi là lớn lắm sao, trong mắt t·h·i·ê·n Vương nó chỉ như là lông chim mà thôi." Jack ngông cuồng cười.
Lần này đ·a·o Phong không hề phản kích, mà chỉ cúi gầm đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta sẽ không thua! Ta muốn thêm tiền cược!"
"Thêm tiền cược? Thêm cái gì?" Vương t·h·i·ê·n cười.
đ·a·o Phong kêu lên: "Tăng thêm một cánh tay của ta! Ta dùng một cánh tay của ta để thế chấp!"
Vương t·h·i·ê·n liếc qua cánh tay đ·a·o Phong, lắc đầu nói: "Một cánh tay của ngươi, trong mắt ta không đáng một xu. Ngươi không có tay thì vẫn sống được, vấn đề là ta lấy tay ngươi, thì để làm gì? Lấy ra cho chó ăn chắc?"
"Ngươi!" Mắt đ·a·o Phong đỏ ngầu, lần nữa nghẹn lời, tay của hắn có đáng bao nhiêu? Mặc dù đ·a·o Phong vẫn không chịu từ bỏ, ngẩng đầu lên trời, gào thét nói: "Hệ thống, ngươi ra đây! Ngươi định giá cái tay của ta cho ta!"
Vương t·h·i·ê·n không hề ngắt lời đ·a·o Phong, mà là khoanh tay đứng nhìn. Mặc dù Vương t·h·i·ê·n cùng hệ thống không tiếp xúc nhiều, nhưng Toán Tử Nhĩ lại là người nghiên cứu về thứ đó mỗi ngày. Vương t·h·i·ê·n hiểu về hệ thống cũng không ít, hắn và Toán Tử Nhĩ cùng cho rằng, hệ thống này là một hệ thống rất bảo thủ, rất thực tế, không có cảm xúc, hết thảy đều dựa theo quy tắc để làm việc, cũng sẽ không hiểu cái gì là dàn xếp, biến báo. Cho nên, tìm hệ thống? Trong mắt Vương t·h·i·ê·n, đó chẳng qua là một trò cười!
Nhưng điều ngoài ý muốn của Vương t·h·i·ê·n chính là, hệ thống vậy mà thật sự đáp lời! Trên bầu trời lần nữa xuất hiện một con mắt, con mắt nhìn chằm chằm đ·a·o Phong, sau đó phát ra một giọng nói uy nghiêm nặng nề: "Một Vạn Giới tệ!"
"Phì!" Jack cười phá lên.
"Ha ha..." Stephen Chu cười điên cuồng, tiếng cười đặc trưng vang dội hơn mọi khi.
Hương Diệp Tuyết mấy người cũng cười, đồng thời trong lòng cũng thấy một chút lạnh lẽo, một cánh tay đối với một người quan trọng cỡ nào? Vô giá! Nhưng mà trong mắt hệ thống, có lẽ thật sự như lời t·h·i·ê·n Vương nói, không đáng một xu! Đơn giản là vì nó vô dụng với người khác!
Cách làm của đ·a·o Phong đã triệt để cho thấy, hắn không có tiền để đấu với t·h·i·ê·n Vương! Nhưng lại không cam tâm, không muốn bị đá ra khỏi cuộc chơi, cho nên hắn mới vùng vẫy. Mà cảnh tượng này rơi vào mắt fan của hắn, lại biến thành thất vọng, bọn họ đều lắc đầu, không còn ai lên tiếng bênh vực cho hắn nữa.
Còn những người chưa đưa ra quyết định, thì hoàn toàn quay mắt về phía t·h·i·ê·n Vương! Đây mới là ông chủ thật sự, đi theo hắn mới kiếm được tiền!
đ·a·o Phong nhìn quanh bốn phía, trong hàng vạn người không ai đứng ra bênh vực cho hắn, sự cô độc thê lương đó, khiến cho đ·a·o Phong đau lòng, đau đến muốn phát điên! Nếu không phải hệ thống hạn chế phạm vi hoạt động của mọi người, khiến cho hắn không thể vào thế giới của Dương Lộ t·h·iện để g·i·ế·t t·h·i·ê·n Vương, có lẽ hắn đã sớm xông lên liều mạng với t·h·i·ê·n Vương rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận