Vạn Giới Live Stream Chi Đại Thổ Hào

Chương 48: Tửu Thần Di Địch

Vương Thiên gật gù, cẩn thận xem xét tài liệu về Hổ Phù.
Hổ Phù: Bát Tinh Nhị Phẩm, đến từ chiến phù thời Thương triều, bên trong có hai loại trận pháp là Tứ Phương Trận và Phong Thỉ Trận, có thể công lẫn thủ. Khi đại quân bày trận, Hổ Phù có thể gia trì hiệu quả của Tứ Phương Trận và Phong Thỉ Trận cho đại quân, uy lực cực lớn.
"Ghê thật, thời kỳ Phong Thần quả nhiên là nơi sản xuất pháp bảo cao cấp, một cái Hổ Phù đã là Bát Tinh Nhị Phẩm rồi! Chà, ta coi như là đến đúng chỗ rồi, chỗ tốt để đào bảo đây mà! Ha ha..." Vương Thiên cười lớn trong lòng, ngoài miệng lại nói: "Đồ vật không tệ, 100 tỷ Vạn Giới tệ, thế nào?"
"Thành giao!" Khương Tử Nha mừng rỡ trong lòng, Hổ Phù ở thời đại này không được xem là vật gì tốt. Tuy phẩm cấp không thấp, nhưng cũng chỉ là phẩm cấp không thấp mà thôi, thật sự muốn phát huy uy lực của Hổ Phù thì cần vô số đại quân phối hợp bày trận mới được, cho nên có vẻ hơi gà mờ. Còn về đại quân Tây Kỳ, Khương Tử Nha có dã tâm rất lớn, hắn muốn vứt bỏ binh sĩ thông thường, toàn lực bồi dưỡng Đạo Binh, tranh thủ toàn quân đều là Đạo Binh! Đạo Binh bày trận không cần đến Hổ Phù, mà uy lực lại cực lớn! Có thể khốn sát tu sĩ, đây mới là điều hắn muốn!
Thu Hổ Phù, Vương Thiên cáo biệt Khương Tử Nha, lui khỏi kênh phát sóng trực tiếp Phong Thần, Vương Thiên không vội tiến vào kênh phát sóng trực tiếp Địa Tiên Giới, mà tranh thủ thời gian xem bên ngoài có ai tìm mình không, lại xác nhận một chút vấn đề thời gian.
Sau khi lui ra ngoài xem xét, cũng không lâu lắm, Vương Thiên mới yên tâm.
Đúng lúc này, Lục Nhi và Ân Thập Nương đến.
"Cái gì? Ngày mai sẽ phải để ta xuống hạ giới?" Vương Thiên vừa nghe đã phát hỏa, trước kia hắn không đến thì nhất định phải để hắn lên. Lên rồi, còn chưa ở được bao lâu, giờ lại muốn để hắn xuống! Cái kiểu chơi người này thật quá đáng!
"Thôi, ngươi đừng nóng giận, sự tình đại khái là như vậy. Chuyện này, ngươi đừng trách Ngọc Đế..." Ân Thập Nương thấy Vương Thiên lộ vẻ mặt tức giận, liền khuyên giải.
Vương Thiên hai mắt khẽ đảo nói: "Không trách hắn, ta trách đám lừa trọc Tây Phương, còn có tên miệng rộng thiếu nợ ta một bụng!"
Vương Thiên thật sự rất khó chịu, vốn định nể mặt Lý Trinh Anh, bỏ qua cho Lý Tĩnh, kết quả gia hỏa này còn dám tìm hắn gây sự! Vương Thiên đứng dậy đi ra ngoài.
"Tử Tiêu, ngươi đi đâu đấy?" Ân Thập Nương hỏi.
"Ra ngoài đi dạo một chút, khó chịu!" Vương Thiên phất tay, đi ra ngoài.
Ân Thập Nương áy náy trong lòng, cũng không tiện ngăn cản, mặc cho hắn đi.
Ra khỏi Lý phủ, Vương Thiên cũng không biết đi đâu, dứt khoát tùy tiện chọn một hướng mà đi. Đi tới đi tới, một bóng dáng quen thuộc lọt vào tầm mắt hắn, đối phương bước đi cực nhanh, khi thấy Vương Thiên trong nháy mắt, lập tức cười, gọi: "Tử Tiêu Tiểu Hữu, ta tìm được ngươi rồi!"
"Đậu Vinh, ngươi tìm ta làm gì?" Vương Thiên nhướng mày.
Đậu Vinh cười nói: "Nghe nói ngươi muốn xuống hạ giới, cái kia cái gì, giúp ta một việc thôi."
Vương Thiên nhìn chằm chằm Đậu Vinh nói: "Cho ta lý do tại sao ta phải giúp ngươi trước đã."
"Cái này... Ngươi giúp ta, ta giúp ngươi, như vậy thôi." Đậu Vinh cười như tên trộm.
Vương Thiên bĩu môi nói: "Đừng kéo mấy cái đó vô dụng, nói chính đi."
"Trên người ngươi có dấu ấn của Tổ Sư Gia, ta há có thể bạc đãi ngươi? Ngươi giúp ta truyền một câu cho Phong Quỷ ở Hắc Phong Sơn. Coi như thù lao, ta sẽ truyền cho ngươi một môn thần thông, thế nào?" Đậu Vinh nói.
Vương Thiên bực mình: "Bây giờ Nam Thiên Môn, một chút xíu lợi ích liền có thể xuống hạ giới, huống chi, kênh phát sóng trực tiếp Vạn Giới tiện lợi như vậy, ngươi muốn truyền lời, nhắn tin trực tiếp là xong rồi còn gì, ngươi tìm ta làm gì?" Vừa bị người hố, Vương Thiên không mấy tin Đậu Vinh.
Đậu Vinh thần bí cười nói: "Ngươi cứ đừng để ý, tóm lại là ta cần ngươi hỗ trợ. Ngươi có giúp hay không?"
Vương Thiên nghi ngờ nhìn Đậu Vinh, Đậu Vinh nhanh chóng giơ tay lên nói: "Ta thề, tuyệt đối không có ý định hãm hại ngươi, nếu như có, trời đánh ngũ lôi, chết không toàn thây!"
Vương Thiên lúc này mới tin, gật đầu nói: "Được thôi, Hắc Phong Sơn, Phong Quỷ đúng không, mang lời gì nói đi..."
"Ngươi nói với hắn rằng, chuyện ta đáp ứng năm xưa đã làm được rồi, bây giờ tới phiên hắn giúp ta. Còn làm thế nào, tự hắn biết, cũng không cần nói rõ." Đậu Vinh nói.
Vương Thiên ghi nhớ lại, nói: "Không vấn đề, bảo đảm đưa tới. Mà này, Hắc Phong Sơn ở đâu vậy?"
"Ngay tại phía bắc Đông Thắng Thần Châu, nơi đó cả ngày trời u ám, Hắc Phong kêu gào, nên gọi là Hắc Phong Sơn." Đậu Vinh nói.
Vương Thiên tỏ ý đã hiểu, khẽ duỗi tay ra: "Thù lao đâu?"
Đậu Vinh lấy ra một khối ngọc giản đặt vào tay Vương Thiên, nói: "Đây là «Vũ Đấu Tâm Quyết», công pháp Tổ Sư Gia truyền cho ta khi ta trở thành Vũ Khúc Tinh Quân. Thất Tinh Ngũ Phẩm, lấy tinh quang ngưng tụ vũ thể, nhục thân bất hủ."
Vương Thiên càng thêm nghi hoặc nhìn Đậu Vinh, sao thấy vụ mua bán này Đậu Vinh đều bị lỗ thế? Vương Thiên là đang được hời mà! Đậu Vinh tuy cao lớn thô kệch, há miệng chửi bới lung tung, mà còn không biết chữ, nhưng gia hỏa này không có vẻ gì là không có đầu óc. Thế nào mà thấy giống như, cố ý đưa môn công pháp này cho hắn vậy!
Nghĩ lại một chút về Đậu Vinh, Vương Thiên đột nhiên hiểu ra, cái gì chứ, cười nói: "Được thôi, chuyện này ta làm. Ngoài ra, ngươi cũng giúp ta truyền một câu, vậy thù lao vẫn sẽ được tính."
Nói xong, Vương Thiên nhướng mày, nói: "À mà này, ngươi có biết quân doanh của Lý Tĩnh ở đâu không?"
"Sao, ngươi muốn đi tìm hắn... Cái kia, cái gì?" Đậu Vinh vừa nghe xong liền vui vẻ, bắt chước tư thế tát vào mồm.
Vương Thiên liên tục gật đầu, ra vẻ ngươi hiểu ý. Đậu Vinh cười nói: "Cái này, ngươi nên từ bỏ ý định đó đi, Lý Tĩnh chính là Nguyên Soái của tam quân, quân doanh của hắn ngươi không vào được đâu. Đừng nói ngươi, cho dù là ta, cũng không vào được. Nơi đó tự thành một giới, quân lính không biết bao nhiêu mà kể, nếu không có chỉ ý hay lệnh của hắn thì người ngoài không thể nào vào được. Mặc dù ngươi thực sự muốn đánh hắn thì có thể tới Lăng Tiêu Bảo Điện, ngày nào hắn cũng đều phải vào triều."
Vương Thiên nghe nửa đầu thì hơi khó chịu, nhưng khi nghe những lời sau liền cười.
"Đa tạ, ta hiểu rồi!" Vương Thiên cười hắc hắc, sau đó hỏi: "Ở đây có quán rượu không?"
"Có chứ! Nhưng mà giá tiền hơi bị mắc đấy nhé. Tửu Thần đúng là Hắc!" Đậu Vinh một mặt khó chịu nói.
"Dẫn ta đi, hôm nay cao hứng, ta bao khách!" Vương Thiên nói.
"Vậy thì người ta chỉ lấy Vạn Giới tệ." Đậu Vinh sợ Vương Thiên không có tiền.
Vương Thiên lấy ra một túi tiền nhỏ, mở ra xem, vàng óng ánh đều là Vạn Giới tệ cả! Hỏi: "Đủ chứ?"
Đậu Vinh lập tức vui vẻ: "Đủ rồi! Đủ! Đi thôi, không say không về, ha ha..."
Đậu Vinh dẫn Vương Thiên đi tới phố Thương Nghiệp, đi vào tửu quán Tửu Thần.
Gọi là tửu quán Tửu Thần, nhưng trông thì chỉ là một cái quán rượu nhỏ bình thường, thậm chí không có cả lầu hai, bên trong chỉ có bàn gỗ, băng ghế dài, có vẻ hơi cũ kỹ. Cảm giác toàn bộ quán rượu toát ra là sự đơn giản... Nếu phải dùng một từ để hình dung thì đó chính là tồi tàn!
"Không phải chứ, đây là quán rượu Tửu Thần á, sao cảm giác sắp phá sản đến nơi rồi vậy?" Vương Thiên sau khi ngồi xuống, buồn bực hỏi.
"Đây là Thiên Đình mà, phần lớn thiên thần đều phải ra ngoài làm nhiệm vụ, trong khi làm nhiệm vụ lại cấm uống rượu. Cho nên dù ai cũng thích món này, nhưng số người có thể đến uống cũng không có mấy." Đậu Vinh nói, gọi hai bình Bách Hoa tửu.
Không bao lâu sau, một gã đàn ông lôi thôi lếch thếch bước đến, rầm một tiếng, đặt hai bình Bách Hoa tửu xuống bàn, sau đó đặt ba cái bát lớn, rót đầy. Còn chưa để Vương Thiên kịp mở miệng, hắn đã uống một hơi hết sạch bát!
Vương Thiên ngơ ngác, tên này cũng quá quen với việc uống rượu đi, thật sự nghĩ là không cần tiền chắc? Hơn nữa, hình như đây là rượu của hắn mà!
Đậu Vinh cũng khó chịu nói: "Di Dịch, cái bát này là ngươi uống, không thể tính vào tiền của bọn ta được."
Di Dịch lườm Đậu Vinh một cái nói: "Cứ coi như ta mời đi, ngươi uống chùa là được rồi, dù sao cũng là một Tinh Quân, keo kiệt như ngươi, đúng là hiếm thấy."
Mặt mo Đậu Vinh đỏ bừng, nói: "Cái gì mà keo kiệt, lần này đâu phải ta mời khách, người ta Tử Tiêu tiểu huynh đệ mời khách đó chứ."
Di Dịch liếc nhìn Vương Thiên, trong đôi mắt say lờ đờ chợt lóe lên một vòng tinh quang, liền vội vàng đứng lên, vung tay lên nói: "Hai bình rượu này xem như ta mời, muốn uống nữa thì phải trả tiền."
Nói xong, Di Dịch liền đi.
Vương Thiên sờ cằm, nhìn theo bóng lưng Di Dịch, luôn cảm thấy gia hỏa này có điểm gì đó lạ lạ, tựa hồ có chút phòng bị với hắn.
Đậu Vinh hạ giọng nói: "Di Dịch là Tửu Thần đời trước, không phải từ thời Phong Thần mà lên, là người của Thương Đại Thiên Đình lưu lại. Thiên Thần ở Thiên Đình cũng chia thành mấy loại. Một loại như chúng ta đây, sau khi thất bại, nhục thân vỡ nát, chân linh bám vào trên Phong Thần Bảng, cơ bản đều là đệ tử Tiệt Giáo chúng ta. Một loại khác thì là nhận công chiến đấu, hoặc là nhục thân thành thần, hoặc là chân linh sau khi chết hóa thần, đều là đệ tử Xiển Giáo. Số đệ tử này tương đối ít hơn một chút. Còn có một số, chính là các thiên thần đời trước của Thiên Đình còn sót lại, bọn họ đứng giữa, không giúp bên nào, mà luôn giữ một khoảng cách, luôn luôn trung lập. Chỉ ung dung hưởng thụ cuộc sống... Trên người ngươi có ấn ký của Giáo chủ, hắn sợ dính nhân quả, nên mới đi."
Vương Thiên giờ mới hiểu ra, Thiên Đình nhìn thì vững chắc như thép, trên thực tế mâu thuẫn bên trong không hề nhỏ!
Vương Thiên thầm tính toán kế hoạch của mình, đồng thời cầm bát rượu lên, ngửi thử, Bách Hoa tửu này đúng là có hương thơm của trăm loài hoa, nghe bắt đầu thật ngon! Nhấp một ngụm, vị ngọt ngào thơm ngát kèm theo chút cay nồng, sảng khoái, men rượu từ cổ họng nhanh chóng tràn xuống dạ dày! Đồng thời rượu trong bụng biến thành một dòng nguyên khí, lan tỏa đến tứ chi, toàn thân không khỏi rùng mình, mồ hôi nóng túa ra, tinh thần phấn chấn.
"Rượu ngon!" Vương Thiên không kìm được mà tán thưởng.
"Đương nhiên là rượu ngon rồi, đây chính là ta lấy được từ Bách Hoa Tiên Tử Bách Hoa, thêm vào đủ loại quả quý trái lạ của Bách Quả Đại Tiên, mô phỏng theo cách ủ rượu của Hầu nhi. Không nói tuyệt thế, cũng coi như là kinh diễm." Từ phía xa, Di Dịch ngồi trên bàn, uống rượu và nói.
Vương Thiên cười nói: "Ồ? Ngươi ở đây còn có cả rượu ngon tuyệt thế á?"
"Có! Nhưng ngươi không mua nổi đâu." Di Dịch thản nhiên nói.
Vương Thiên lập tức vui vẻ, còn có loại rượu mà hắn mua không nổi ư, đang định mở miệng, lại đột ngột ngừng, thở dài: "Đúng vậy, chỉ có chút tiền ấy thôi, sợ là không đủ dùng."
Vương Thiên đột nhiên ý thức được, nàng là Tử Tiêu, không phải Thiên Vương, nếu tiêu tiền quá mạnh, rất dễ lộ tẩy. Ở nơi khác có thể cao điệu, còn chuyện tiền bạc thì phải hết sức khiêm tốn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận