Vạn Giới Live Stream Chi Đại Thổ Hào

Chương 276: Chiến tranh vang dội

"Khụ khụ... Người già rồi, mệt mỏi, đi ngủ đây." Vừa mới nhảy dựng lên, Từ Ải Sư đột nhiên cúi người xuống, khom lưng, có vẻ như hết hơi hết sức mà đi.
Vương Thiên nhìn sang Đổng Hải Xuyên, Đổng Hải Xuyên duỗi người một cái rồi nói: "Ai da, bất tri bất giác đã nửa đêm, đi ngủ thôi." Nói xong cũng đi luôn.
Lại nhìn Dương Hồng Tu, gã này vậy mà đã sớm chuồn mất!
Vương Thiên hai mắt trợn lên, mắng to: "Toàn là lũ người gì vậy!"
Đêm đến, Vương Thiên lại tiến vào hệ thống Thương Thành mua sắm, vẫn là phát sóng trực tiếp lén lút tiến hành. Lúc phát sóng trực tiếp khiến đám người chỉ biết nghiến răng nghiến lợi, mắng chửi không thôi.
"Cái tên khốn nạn này, lại vào thương trường, vừa vào liền tắt phát sóng trực tiếp, rốt cuộc hắn còn muốn mua cái gì?"
"Ta cũng thấy bực mình, tên này cứ thỉnh thoảng lại đi vào một chuyến, cũng không cho chúng ta xem."
"Đại pháo, súng ống đều chuẩn bị xong cả rồi, hắn còn muốn làm gì nữa? Chẳng lẽ lại làm thêm xe tăng, máy bay, tàu sân bay đi ra? Đừng có quá khinh người được không?"
"Nếu mà làm ra hai cái đầu đạn hạt nhân thì đúng là chuyện vui lớn."
"Không thể nào, kỹ thuật đầu đạn hạt nhân vượt thời đại kia nhiều lắm, làm ra thì phải tính bằng đơn vị ức rồi."
"Trời mới biết, thế giới của dân chơi, chúng ta không hiểu nổi, cứ chờ xem đi."
Không lâu sau, Vương Thiên liền đi ra, vỗ vỗ tay, nói với mọi người một tiếng ngủ ngon rồi đi ngủ.
Ba ngày sau đó vẫn như vậy, mãi đến ngày thứ tư thì xảy ra chuyện!
"Thiên Vương, không xong rồi!" Đúng lúc này, cửa phòng bị gõ mạnh, Đổng Hải Xuyên mắt đỏ ngầu chạy vào.
"Đổng gia, ngươi kích động thế làm gì? Vợ theo người khác chạy rồi à?" Vương Thiên đã sớm tỉnh, chỉ là đang suy nghĩ vấn đề thôi, cho nên hoàn toàn không bị dọa sợ.
Đổng Hải Xuyên cười khổ nói: "Nếu mà là vợ theo người khác chạy thì cũng chẳng sao, đằng này là có chuyện lớn xảy ra!"
"Lớn đến mức nào?" Vương Thiên tò mò hỏi.
"Phía nam đánh nhau rồi!" Đổng Hải Xuyên nói.
Vương Thiên nhướng mày, ngồi xuống, nói: "Đánh nhau? Ai đánh nhau với ai? Đừng có kích động, trời sập xuống thì có Hoàng Đế chống đỡ."
Đổng Hải Xuyên cười khổ nói: "Sau khi Đạo Quang đế lên ngôi, phát hiện phía nam thuốc phiện hoành hành, Kinh Thành cũng có không ít người nghiện thuốc phiện, không lo làm ăn, nên nổi cơn lôi đình. Bèn phái Lâm Tắc Từ đến phía nam cấm khói, Lâm Tắc Từ vừa đến nơi, lại được Hoàng Phi Hồng giúp sức, nhanh chóng lục soát tất cả các nơi buôn lậu thuốc, đồng thời quét sạch rất nhiều kho hàng chứa thuốc, bắt không ít người. Mà mọi người đều biết, phần lớn những kẻ buôn thuốc phiện ở phía nam đều là người Anh! Bị cắt mất đường làm ăn thì bọn chúng đương nhiên không chịu. Thế là, có người Anh chạy đi tìm Lâm Tắc Từ lý luận, Lâm Tắc Từ cũng đúng là tay cứng, vậy mà trực tiếp bắt gã người Anh kia bỏ tù, đồng thời tùy ý thẩm phán! Quả nhiên là hả lòng hả dạ. Nhưng người Anh cũng tức giận, ngay mấy ngày trước, hai bên đã đánh nhau. Tuy nhiên, Lâm Tắc Từ cũng rất lợi hại, nên đã sớm phòng bị, lợi dụng pháo trên đỉnh núi, ngăn chặn thuyền chiến lợi hại của người Anh ở bên ngoài. Bây giờ, người Anh trực tiếp lôi kéo được bảy quốc gia, tạo thành một đại quân trùng trùng điệp điệp tiến về phía Thiên Tân! Ngay vừa rồi, đại sứ của người Anh đã tiến vào Kinh Thành, cũng không biết muốn gây ra chuyện gì nữa!"
Vương Thiên nghe xong, không hề kinh ngạc, ngược lại còn nhẹ nhõm cười nói: "Ta cứ tưởng là chuyện gì, hóa ra chỉ có thế thôi à."
"Chuyện này còn nhỏ? Nếu mà chiến bại thì đây chính là nỗi đau mất nước đấy!" Đổng Hải Xuyên có chút nổi giận, đối với hành vi xem thường quốc sự của Vương Thiên, hiển nhiên là vô cùng bất mãn.
Vương Thiên cười ha hả nói: "Chiến bại? Sao, ngươi cũng nghĩ là Đại Thanh sẽ bại à?"
Đổng Hải Xuyên cười khổ nói: "Ngươi thật sự cho ta là người mù không biết gì à? Cái thứ **** nã vào Tử Cấm Thành kia ta đã thấy, đó căn bản không phải sức người có thể chống đỡ nổi. Mà ta có thư tín gửi tới cũng nói đến thứ tương tự. Mấy thứ này, căn bản không thể so được với mấy thứ đao thương của triều đình. ... Thật sự đánh nhau, Đại Thanh, ai..."
Vương Thiên tò mò hỏi: "Thư tín đó nói như thế nào?"
"Thư đó không nói chi tiết, chỉ nói thiết giáp chiến thuyền của người Anh, ầm ầm kéo đến, sấm rền vang dội làm rung chuyển đất đá, thiên băng địa liệt, như là thần nổi giận. Quân Anh tay cầm gậy sắt, không thấy dùng sức, mà vẫn nghe thấy tiếng nổ vang, có người ứng tiếng ngã xuống vũng máu. Một hồi một tiếng, tốc độ cực nhanh, tầm bắn rất xa, quân lính bình thường không thể nào ngăn cản nổi." Đổng Hải Xuyên nói.
Vương Thiên gật đầu nói: "Tiếng sấm chính là pháo, tiếng nổ là súng, chính là phiên bản cải tiến của hỏa súng ngươi đã thấy đó. Chỉ là không biết đối phương dùng súng là loại nào."
"Ôi trời, Thiên gia, lúc này đừng có nghĩ đến mấy cái đó nữa, vẫn nên nghĩ xem nếu đánh nhau thì nên làm sao bây giờ." Đổng Hải Xuyên nói.
Vương Thiên cười nói: "Ngươi muốn xử lý thế nào?"
"Đường đường nam nhi bảy thước, đương nhiên là phải xông pha lửa đạn, vì nước vì dân, chết cũng không có gì đáng tiếc!" Đổng Hải Xuyên vỗ ngực kêu lên.
Vương Thiên nói: "Được, cứ coi như nể mặt ngươi có lòng vì dân vì nước, chúng ta đến Hoàng Cung xem thử xem cái đám sứ giả người Anh đó định nói những lời vớ vẩn gì!"
Nói xong, Vương Thiên liền đi ra ngoài, Đổng Hải Xuyên đuổi theo sát phía sau.
Bây giờ Vương Thiên chính là hồng nhân trong Tử Cấm Thành, Ngự Lâm Quân không ai không biết hắn, Mãn Triều Văn Võ cũng không ai không biết hắn, hắn đi vào cửa chính, căn bản không ai dám ngăn cản, không chỉ được đi thẳng vào trong mà còn phải hành lễ từng người, hô lớn một tiếng: "Nô tài bái kiến Hầu gia!"
Vương Thiên lúc này mới nhớ ra, hình như Tân Hoàng Đế Đạo Quang đế đã phong cho hắn tước hiệu mới, Thiên hạ đệ nhất Hầu!
Đừng nói, lúc mới nghe thấy danh xưng này hắn chẳng có cảm giác gì, nhưng khi được người ta quỳ bái như thế này thì lại thấy có cảm giác khoan khoái nhẹ nhàng — dễ chịu!
Cùng lúc đó, bên trong Thái Hòa Điện.
"Lớn mật! Ngươi đây là đang tuyên chiến với trẫm sao? !" Đạo Quang giận dữ, đập bàn đứng dậy! Đáng tiếc, tuổi còn quá nhỏ, thiếu đi mấy phần khí thế.
Trong đại điện, một tên người phương tây tóc vàng mặc trang phục quý tộc nước Anh, ngẩng đầu ưỡn ngực, dùng tiếng Hán không được lưu loát lắm mà nói: "Hoàng thượng, ta mang đến là sự bàn bạc chân thành nhất của Đại Anh Đế Quốc."
"Làm càn! Chân thành? Bọn người Anh các ngươi trên đất đai Đại Thanh ta buôn bán thứ bẩn thỉu, giết hại dân lành, vơ vét tiền bạc, đúng là đồ ác tặc, bắt các ngươi lại chém là còn nhẹ! Kết quả ngươi ngược lại tốt, không đi thu thập lũ khốn kiếp đó, vậy mà dám xông vào Thái Hòa Điện này, nói ra những lời càn rỡ! Còn muốn chúng ta thả bọn cặn bã đó ra, trả lại số đất ô uế bị thu giữ, đồng thời nhận lỗi, bồi thường thiệt hại, quả thật là khinh người quá đáng! Đây chính là cái gọi là chân thành của ngươi sao?" Tứ Gia nhảy ra, quát lớn.
Thời đại này, Đại Thanh triều còn chưa bị ai xâm lấn bao giờ, cũng chưa bị ai đánh bại bao giờ, Lâm Tắc Từ lại vừa mới chặn được quân Anh công kích, tự nhiên sĩ khí đang lên. Trong thiên hạ phần lớn đều mang cảm giác đây là vương thổ của ta, đương nhiên sẽ không bị mấy lời ba hoa của tên người Anh kia làm cho sợ hãi.
Người Anh nghe vậy, lại xem thường nói: "Đó là buôn bán, làm ăn, chúng ta bán, có người mua, đây chính là mua bán hợp pháp. Các ngươi vô cớ bắt người mới là vô lễ! Ta đến đây là đại diện cho Nữ vương bệ hạ tôn quý, mang đến sự thương lượng chân thành cho Hoàng Thượng, nếu như Hoàng Thượng không đồng ý thì chỉ có thể dùng bạo lực mà thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận