Vạn Giới Live Stream Chi Đại Thổ Hào

Chương 60: Vạn Giới tệ diệu dụng

Nghĩ đến đó, Vương Thiên liền nhanh chân chạy, lao thẳng về nhà, mở tủ ra, lại lấy một đồng Vạn Giới tệ. Lúc này hắn không bỏ vào túi, mà cầm trực tiếp trên tay, rồi ở trong căn phòng nhỏ hẹp lại bắt đầu luyện Thái Cực Quyền, quả nhiên, hơi lạnh xuất hiện, truyền từ tay đến. . .Vương Thiên thừa biết, Thái Cực Quyền là Nội Gia Quyền, cho dù Vương Thiên chưa luyện đến ám kình, Hóa Kính, nhưng hắn cũng không ngừng hấp thu năng lượng trời đất để tẩy luyện toàn thân, không ngừng cường thân kiện thể. Chỉ là giờ đây thiên địa đã bị ô nhiễm gần hết, tu luyện tự nhiên cũng chỉ tàm tạm. Nhưng đồng Vạn Giới tệ này dường như mang theo năng lượng, có thể cung cấp người luyện võ hấp thu, giúp cường gân kiện cốt, hỗ trợ tu hành!
Vương Thiên liên tục thử nghiệm nhiều lần, quả nhiên, đồng Vạn Giới tệ này thật sự có thể hỗ trợ tu hành! Xác định xong, Vương Thiên mừng như điên! Trong tình huống không có đối thủ, những đồng Vạn Giới tệ này đúng là hy vọng để hắn đột phá từ Minh Kính lên ám kình! Nghĩ đến đó, Vương Thiên cười ha hả! Hận không thể lại ném 8 triệu, đổi lấy mấy đồng Vạn Giới tệ có thể rút ra này! Đáng tiếc, tiêu hết rồi, không còn tiền! Chỉ có thể đợi ngày mai. Nhưng vấn đề tới, phòng quá nhỏ, luyện quyền tại nhà rất khó thi triển. Đi công viên? Vương Thiên cũng không sợ gặp lại lão già lừa bịp hắn nữa, hiện tại có tiền, dũng khí cũng tăng lên. Vấn đề là, đi công viên cũng không thể thả lỏng tay chân luyện, vẫn là rất gò bó. . .Càng nghĩ, Vương Thiên quyết định mua nhà! Muốn mua thì phải mua một căn nhà lớn, tốt nhất là biệt thự, trực tiếp dọn trống một tầng để làm phòng luyện võ của mình! Như vậy muốn làm gì thì làm!
Nghĩ vậy, Vương Thiên lập tức gọi điện cho Tôn Mập Mạp, chuyện mua nhà, Tôn Mập Mạp rành hơn hắn. Gã mập mạp đó đã nghiên cứu nhà đất Vĩnh Hưng lâu rồi, mục đích rất đơn giản, chính là tự mình xác định một mục tiêu phấn đấu! Kết quả, lần đầu tiên đi xem nhà, chỉ nhăm nhăm phòng trọ khu trung tâm kêu gào, đây là kế hoạch ngắn hạn của đời gã! Ba ngày sau biến thành kế hoạch dài hạn. Một tuần sau quyết định mua nhà lệch vị trí, môi trường tốt. Về sau dứt khoát vì môi trường mỹ hảo, chỉ xem nhà ngoại thành. . .
Tôn Mập Mạp nghe Vương Thiên muốn mua nhà, liền lập tức chạy tới. "Thiên Vương a, cậu muốn mua nhà thế là đại sự a! Cậu bây giờ không thiếu tiền, tớ thấy, cậu không chỉ cần một căn phòng, còn cần một chiếc xe nữa! Nếu không, đi đi về về đi làm nhiều phiền phức, lại muốn ra ngoài chơi xa cũng bất tiện, đúng không?" Tôn Mập Mạp vừa đi vừa nói. "Đều mua! Nhưng mua loại nào đây? Tớ đối với nhà, xe đều không rành." Vương Thiên nói. "Tớ rành mà! Mà cậu đã muốn mua thì nhất định phải mua loại tốt nhất! Đúng rồi, đến Hoa Minh Quốc Tế đi, tớ nghe nói bên họ khai thác một khu biệt thự mới, lưng tựa núi, mặt hướng thủy, phong cảnh hữu tình, các biện pháp an ninh cũng rất ổn. Đi xem thử không?" Tôn Mập Mạp hỏi.
Vương Thiên cũng biết Hoa Minh Quốc Tế, đó là công ty bất động sản số một Vĩnh Hưng, các dự án mà họ khai thác đều là khu dân cư cao cấp, tuy so với các thành phố lớn mà một chút lại vài vạn một mét vuông, hơn trăm ngàn một mét vuông, thậm chí vài chục vạn một mét vuông thì còn kém, nhưng ở Vĩnh Hưng mà nói, nhà của họ đúng thật là đắt nhất! Mà cũng là tốt nhất! Không chỉ có cơ sở hạ tầng tốt, mà dịch vụ, an ninh, chất lượng nhà cửa gì gì đều miễn bàn. Mà loại nhà như vậy, ở Vĩnh Hưng phổ biến chỉ hơn ba ngàn một mét vuông, biệt thự đoán chừng cũng sẽ không quá vạn nguyên, hiện giờ trong tay viên đạn dư dả, Vương Thiên tự nhiên lực lượng mười phần, vung tay lên nói: "Vậy còn nói gì nữa? Tiểu Tôn Tử, mở đường!" "Cút xéo ông nội cậu!" Tôn Mập Mạp cười mắng. Vương Thiên cười lớn nói: "Làm gì? Chức **** **** cậu không cần? Tiểu tử, ngạo khí lắm a." "Thôi đi cậu, đã làm thì làm Ngự Lâm Quân thống lĩnh! Đi tới đâu, cũng là nghênh ngang, tiền hô hậu ủng, vậy mới gọi là có khí phách!" Tôn Mập Mạp cười hắc hắc nói.
"Được thôi, cậu cứ tiếp tục mơ đi." Vương Thiên ha ha cười nói, hai người nói chuyện linh tinh leo lên taxi, lao thẳng đến cổng Hoa Minh Quốc Tế. Nhìn sảnh lớn bán hàng hào nhoáng kia, hai người cảm thán không thôi, thời buổi này, làm gì cũng không bằng bán nhà! "Nói nhảm, người ta đang quang minh chính đại cướp ngân hàng, tiền tự nhiên nhiều!" Vương Thiên nói. "Sao lại nói thế?" Tôn Mập Mạp khó hiểu hỏi. "Cậu nghĩ xem, lấy tiền từ ngân hàng ra mua đất cất nhà, bán lại trên trời, một vòng xoay vậy vừa rồi mình không mất xu nào, lại còn kiếm được tiền. . . Đây mới gọi là giao dịch không vốn chân chính, một vốn bốn lời. Đương nhiên, nếu cậu xui xẻo, cướp xong bị cảnh sát đập chết thì lại khác." Vương Thiên cười nói, cùng Tôn Mập Mạp đi vào sảnh bán hàng. Sau đó, tâm tình hai người liền không vui vẻ gì! Sảnh lớn Hoa Minh Quốc Tế cực kỳ hào nhoáng, chiếm gần nửa tầng lầu! Các loại sa bàn, các loại mô hình, cổng còn có một đám nhân viên bán hàng nữ đang trực, có người tới là hỏi han, sau đó liền ra giới thiệu nhà cửa các kiểu, gọi là một cái nhiệt tình. . .Nhưng mà, Vương Thiên và Tôn Mập Mạp ở đây thì vô cùng thê lương, căn bản không ai đến phản ứng bọn hắn!
Tôn Mập Mạp cười khổ nói: "Thiên Vương, xem ra chúng ta lại bị chó coi thường người, làm sao bây giờ? Chỗ này nhiều chó vậy, cậu có muốn đánh cho vài đứa không?" Vương Thiên không phải người thích gây chuyện, nhưng là bị người xem thường như vậy, là nam nhân có tiền trong túi ai chịu nổi! "Sớm biết mua hai bộ quần áo đẹp mặc vào. . . Thôi đi, nơi này không lưu giữ, chúng ta đi chỗ khác." Vương Thiên cười khổ một tiếng, hắn cũng không để ý mấy người kia không để ý tới hắn, chủ yếu là giá nhà ở đây quá cao, bình thường hơn một triệu thì ai mua nổi? Hắn cũng từng làm sale, nhìn mặt mà bắt chuyện, chọn lọc khách hàng vốn là một kỹ xảo của sale, mà việc lãng phí thời gian với những khách hàng không có khả năng giao dịch là một điều tối kỵ. Mặc dù công ty khuyến khích phục vụ hết mình, người đến đều là khách hàng. . . Nhưng công ty vẫn coi trọng doanh số hơn!
Tôn Mập Mạp nói: "Được thôi, cậu nói sao thì vậy đi. Nhưng mà cậu bây giờ cũng đâu thiếu tiền, nhà ở đây thật sự không tệ mà." Vương Thiên nói: "Vậy thì chọn đi, xem kỹ rồi trực tiếp tìm quản lý đặt cọc là được rồi." "Được." Tôn Mập Mạp lên tiếng xong, liền bắt đầu cùng Vương Thiên nhìn ngắm sa bàn. . . Hành động của hai người tự nhiên bị các nhân viên bán hàng nhìn trong mắt, nhưng người này nhìn người kia, lại không ai chịu qua đó. Mặc dù khách bây giờ không nhiều, nhưng cũng không ai muốn lãng phí thời gian vào hai kẻ chắc chắn không mua hàng kia. Biết đâu lát nữa có khách hàng tiềm năng tới thì sao! Đó mới là kim chủ! Tôn Mập Mạp thấy một mực không có ai tới, hai người chỉ xem, cũng xem không hiểu một hai ba gì, có nhiều thứ căn bản không hiểu! Một cơn giận bốc lên, gã quát lớn: "Làm gì đấy? Các người cứ phục vụ kiểu vậy hả? Quản lý các người đâu?"
"Mập mạp, cậu nói nhỏ thôi, đây là phòng bán hàng, không phải chợ đâu!" Cuối cùng, một nhân viên bảo an lớn tiếng quát lên. Tôn Mập Mạp nghe vậy, lập tức nổi khùng! Mấy nhân viên bán hàng không thèm để ý tới người đã đành, một tên bảo an cũng dám ra oai với hắn! Chuyện này không thể nhịn được! Tôn Mập Mạp vén tay áo lên, vẫy tay với tên bảo an kia nói: "Này này này, cậu qua đây, vừa nãy cậu nói cái gì?" Nhân viên an ninh kia cũng không sợ, bước tới hét lên: "Đây là phòng bán hàng! Không phải chợ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận