Vạn Giới Live Stream Chi Đại Thổ Hào

Chương 738: Nguyệt Lão phát sóng trực tiếp

Chương 738: Nguyệt Lão p·h·át sóng trực tiếp "Ngài không phải có Nhân Duyên Tuyến à, cho ta một sợi, ta để ý cô nương nhà ai, cho nó trói lại, không được thì liền thành chứ sao." Vương Bát tinh nói năng tùy tiện. "Hồ nháo! Nhân duyên này là đồ chơi sao, mỗi một sợi Nhân Duyên Tuyến đều phải trải qua cân nhắc Tam Thế tình duyên, Nhân Quả Tuần Hoàn, mới có thể kết nối. Nếu như đều giống như ngươi loạn mai mối, thế giới này chẳng phải loạn hết cả lên rồi?" Nguyệt Lão khiển trách. "Đúng đấy, cái đồ Lục Mao Vương Bát này ngươi bớt động ý đồ x·ấ·u đi. Độc thân cũng không tệ, ít nhất không khiến ngươi đi lấy đá kết hôn." Bên trên có một tên xấu xí vô cùng, tròng mắt cực lớn, mũi lật ra ngoài, miệng rộng Nam t·ử âm dương quái khí nói. Kết quả Lục Mao Vương Bát tinh không nổi giận, Nguyệt Lão lại tức đến run người! Bởi vì việc kết hôn với đá kia, đúng là kết quả hắn thất thần mà thành! Thế là, hắn bị trừ ba phần! Mà một người, một năm mới có mười hai phần, trừ hết thì năm nay bổng lộc liền không có. Hơn nữa còn bị ném tới chỗ Suy Thần ngớ ngẩn một tuần, tiếp đó lại đi chỗ Xí Thần đưa tin, phụ trách quét dọn nhà xí một tháng. Nghĩ tới những ngày đó, Nguyệt Lão đã thấy lạnh cả người. Tuy nhiên, Nguyệt Lão dù sao cũng là chân thần, một con yêu quái mà cũng dám trực tiếp trào phúng hắn, lập tức nổi đóa, thế là Nguyệt Lão nói: "Năm nay vẫn còn không ít phần, ngươi nói ta đây run tay một cái, một vài người theo Lục Mao Vương Bát tinh kết hôn, sẽ như thế nào?" Sửu Hán t·ử nghe xong giật nảy mình. Nhìn lại cái tên Lục Mạo Vương Bát kia, con hàng này vậy mà đang n·ô·n ọe, vừa n·ô·n vừa la lớn: "Nguyệt Lão, ta không hề trêu ngươi à! Ta thà cưới đá còn hơn, cũng không thể cưới thứ đồ chơi như thế!" "A Phi! Ngươi còn gh·é·t bỏ ta à, ta còn gh·é·t bỏ ngươi thì sao? Ngươi cái đồ Lục Mao Vương Bát, tin không gia ra ngoài làm t·h·ị·t ngươi, nấu canh uống." "Ha ha, xem ngươi c·u·ồ·n·g kìa! Không phục, bọn ta hẹn nhau địa điểm đ·á·n·h một trận! Ai không đi, ai là Vương Bát con rùa!" "Tốt! Làm thì làm! Nói đi, ở đâu!" Sửu Hán t·ử la oai oái. Một tên ngớ ngẩn hết cả đầu hết cả óc bên cạnh, lôi kéo Sửu Hán t·ử nói: "Ngươi có phải ngốc không, hắn vốn chính là Vương Bát, cha mẹ cũng là Vương Bát. Vương Bát con rùa, không phải là con trai Vương Bát à, hắn không đi, phơi ngươi một ngày, cũng không mất mát gì." Sửu Hán t·ử ngớ người... Sau đó nổi giận, lôi kéo Lục Mao Vương Bát tinh liền mắng chửi, hai người ngươi một lời ta một câu, không dứt. Nguyệt Lão nhìn ba tên kỳ hoa này, cũng không còn tâm trí nào để mà phát sóng trực tiếp, dứt khoát lấy ra Tiểu Mã Trát, rót một bình trà, vừa nhấm nháp trà vừa ngồi xem bọn họ mắng nhau phát sóng trực tiếp luôn vậy. Đúng lúc này... "Đinh! Tiên Giới đệ nhất giàu, t·h·i·ê·n Vương giáng lâm phòng p·h·át sóng trực tiếp của Nguyệt Lão!" "Phụt!" Nguyệt Lão phun cả ngụm trà ra ngoài, mặt không dám tin ngẩng đầu lên nhìn, một thân áo choàng, viền vàng một bên, đúng là t·h·i·ê·n Vương! Nguyệt Lão tuy chưa từng thấy mặt Vương t·h·i·ê·n ngoài đời, nhưng trên diễn đàn có ảnh chụp của Vương t·h·i·ê·n. Hiện tại, chuyện của Vương t·h·i·ê·n náo đến tận Lăng Tiêu Bảo Điện, sao hắn có thể không tò mò cho nên, cố ý tìm hiểu về Vương t·h·i·ê·n, đối với sự hào khí của Vương t·h·i·ê·n, cũng vô cùng bội phục! Trong lòng, đã dán cho Vương t·h·i·ê·n một cái nhãn hiệu to lớn: "Đồ ngốc lắm tiền!" Vốn đang mắng nhau hai tên kỳ hoa, cũng lập tức ngậm miệng, chảy cả nước miếng nhìn lên trời, nhao nhao kêu lên. "Ai nha! Là t·h·i·ê·n Vương!" "Mọi người mau đến xem này! t·h·i·ê·n Vương ở đây này!" "t·h·i·ê·n Vương ở đây, t·h·i·ê·n Vương đừng chạy, ta gọi người đến liền a!" Vương t·h·i·ê·n còn chưa hiểu chuyện gì, đã nghe phía dưới la hét loạn cả lên, mặt liền đen lại, mắng: "Nói cái kiểu gì đấy? Biết là hoan nghênh ta, không biết còn tưởng bắt t·r·ộ·m không đấy." Phía dưới Vương Bát tinh và Sửu Hán t·ử lúng túng, đang định nói gì đó. Nguyệt Lão vung tay lên: "Cút đi!" Hai người nối tiếp theo một cái bóng dáng xui xẻo khác, cùng nhau bị đá đi! Nguyệt Lão từ lâu đã chướng mắt ba tên khốn nạn này, chỉ là trước kia không có ai xem, không làm gì được, đành phải chấp nhận. Giờ thì có t·h·i·ê·n Vương đến rồi, còn lo không có người xem sao, đương nhiên đá đi không chút nương tay. Vương t·h·i·ê·n ngạc nhiên, thầm nghĩ: "Thằng cha Nguyệt Lão này tính tình cũng ghê gớm nhỉ!" "Ai da, ha ha... Chắc hẳn vị này là t·h·i·ê·n Vương, người giàu n·ổi tiếng khắp Tiên Giới?" Nguyệt Lão chắp tay nói. Vương t·h·i·ê·n hoàn lễ nói: "Gọi ta t·h·i·ê·n Vương là được, cái từ "a" thì bỏ qua đi. Ngươi vừa đá một cái, ta cũng không dám nhúng tay vào." Nguyệt Lão ngơ ngác lúng túng một lúc, sau đó cười nói: "Là lão hủ nói sai, t·h·i·ê·n Vương thứ lỗi." Vương t·h·i·ê·n lắc đầu nói: "Đừng, ta chỉ đùa chút thôi, ngài đừng để bụng. Nguyệt Lão, chỗ ngươi làm sao không có một ai vậy, dù sao ông cũng quản chuyện nhân duyên, bọn họ không đến nịnh bợ một chút sao, để tìm vợ tốt chứ." Nguyệt Lão cười khổ nói: "Ta đây là chức vị chính thần của t·h·i·ê·n Đình, nhận bổng lộc của t·h·i·ê·n Đình, coi sóc chức vụ t·h·i·ê·n địa, sao có thể nhận hối lộ, loạn k·é·o tơ hồng được?" "À... Thì ra là vậy, vậy thôi, ta đi đây." Vương t·h·i·ê·n vừa nói vừa đứng dậy, trong mắt nụ cười giấu rất sâu, rất kín. Nguyệt Lão thấy thế thì giật mình, t·h·i·ê·n hô vạn hoán mới gọi được t·h·i·ê·n Vương đến, cái này nếu để tuột mất thì đừng nói ai, ba cái đồ tồi kia đã đủ chế giễu hắn cả đời. Cơ hội đến mà không biết nắm bắt, quả đúng là thằng ngu hết thuốc chữa! Thế là Nguyệt Lão vội vàng kêu lên: "t·h·i·ê·n Vương chờ đã!" Vương t·h·i·ê·n đã chờ câu này rồi, vất vả lắm mới gặp được một vị thần tiên có thần quyền, cái này nếu không "chặt đẹp" một mẻ, vậy thì không phải là hắn rồi. Vương t·h·i·ê·n hỏi: "Nguyệt Lão còn có việc gì à?" Nguyệt Lão khổ sở nói: "t·h·i·ê·n Vương, thế này đi, chuyện trực tiếp giúp ngài k·é·o tơ hồng thì không thể, bởi vì công việc của ta, mỗi một sợi tơ hồng..." "Nguyệt Lão à, ngươi thấy thời gian cũng gấp rồi, nếu như ngươi khó xử thì ta cũng không làm khó ngươi. Ta còn có việc, đi trước đây, ngài cũng không cần tiễn. Hẹn gặp lại!" Vương t·h·i·ê·n nói xong thì nhấc chân muốn đi. "Đợi chút đã! Ta có thể mở Cửa sau cho ngài!" Nguyệt Lão sắp khóc đến nơi, theo lời đồn, tên t·h·i·ê·n Vương này y như mấy tên nhà giàu mới nổi, nhà giàu chó má, hễ không vừa ý là cho thưởng liền. Ngay cả lũ yêu tinh trên Bạch Hổ Sơn cũng được lợi lớn, sao đến hắn thì toàn là khó khăn vậy? Chẳng lẽ tên t·h·i·ê·n Vương này cũng trọng nữ khinh nam? Vương t·h·i·ê·n nói: "Nguyệt Lão, ông là chính thần của t·h·i·ê·n Đình, mà lại đòi thương lượng chuyện cửa sau, có được không vậy?" "Trực tiếp mở thì chắc chắn không được, nhưng ta có thể cho ngài một sợi Nhân Duyên Tuyến, chỉ cần ngài buộc nó vào mắt cá chân của đối tượng vừa ý, đừng nói là lập tức thành thân. Chí ít thì độ hảo cảm giữa hai người tăng lên gấp bội, cơ hội gặp lại sau này cũng tăng thêm. Có nhiều cơ hội như thế, lại có hảo cảm, mà vẫn không thành thì lão hủ cũng chịu thôi." Nguyệt Lão vuốt râu, vẻ mặt đắc ý nói. Kết quả, Vương t·h·i·ê·n một chút vẻ hứng thú cũng không có, bình thản nói: "Chuyện này cũng khó nhỉ, ta cũng có đối tượng tâm ý đâu. Cứ tưởng là ông có thể cho ta "tạo" một đối tượng tâm ý cơ, ai. Thôi vậy, ta đi trước đây." L·ừ·a đ·ả·o là phải gõ tới cùng, gõ ngay chỗ cốt tủy, không vắt kiệt đối phương, thì làm sao gọi là l·ừ·a đ·ả·o chứ? Nguyệt Lão thật muốn khóc, nước mắt đã chực trào ra, vội vàng kêu lên: "Ôi t·h·i·ê·n Vương, ngài khoan đã. Ngài cứ nói đi, ngài rốt cuộc muốn kiểu gì, lão hủ không có tài cán gì, cũng chỉ lôi tơ hồng, p·h·át cẩm nang linh tinh thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận