Vạn Giới Live Stream Chi Đại Thổ Hào

Chương 196: Thỏa hiệp, tặng người

Chương 196: Thỏa hiệp, tặng người
Tiêu Viễn gầm thét lên: "WQNMLGB! Không bằng cả điện thoại di động sao? Sao hắn không đem điện thoại di động Kỳ Lân nhường cho bọn ta? Ngươi lại đi tìm hắn, dù thế nào ta muốn gặp được Phương Cách!"
"Tiêu Đổng, không cần gặp. Phương Cách đã tuyên bố, Tiêu Tình chưa gặp Vương thì điện thoại di động Kỳ Lân dù không thể phân phối cả nước cũng sẽ phủ kín tỉnh Nam Hồ! Hắn hiểu rõ, hắn và Vương có mối quan hệ thân thiết, đây là đang nhằm vào chúng ta mà ra tay." Tiêu Hành nói.
Tiêu Viễn lập tức trầm mặc, nhớ lại những lời Vương vừa nói, và những gì trước đó, thở dài rồi cúp máy.
Trong vòng một đêm, hai trụ cột sản nghiệp của gia tộc sụp đổ, hắn dường như thấy cái cơ nghiệp to lớn của Tiêu gia đang nghiêng ngả. Mà nguyên nhân chỉ vì một thằng nhóc mà hắn coi là lưu manh chẳng có gì khác biệt! Hắn bỗng cảm thấy trong lòng mệt mỏi.
"...Còn may, mảnh đất kia sắp lấy được... Chờ chút!" Tiêu Viễn chợt nhận ra điều gì, Vương đã nói tới, Võ Quán, điện thoại di động, và cả Địa Ốc!
Nghĩ đến đây, trán Tiêu Viễn đầy mồ hôi lạnh, vội gọi điện cho Tiêu Khánh Quốc.
"Tiêu Đổng, thế nào? Bên ta cạnh tranh quá khốc liệt, nhưng chúng ta chuẩn bị kỹ càng, đối phương không được đâu!" Tiêu Khánh Quốc cười hết sức vui vẻ.
Tiêu Viễn định bảo Tiêu Khánh Quốc dừng lại, nhưng nghe được Tiêu Khánh Quốc sắp thắng lợi, lời đến miệng lại nuốt vào, trầm giọng hỏi: "Lấy được rồi?"
"Tám chín phần mười, đối phương hết tiền rồi. Trung Hải... cũng chỉ có thế." Tiêu Khánh Quốc nhẹ nhõm nói, rồi hỏi: "Chủ tịch HĐQT, ông có chuyện gì không?"
"Dừng lại!" Tiêu Viễn nói xong liền cúp máy. Sau đó nhìn điện thoại di động, tìm đến số của Tiêu Tình, nhưng lại chậm chạp không gọi.
Mười phút sau, điện thoại lại reo, vẫn là Tiêu Hành gọi đến.
"Tiêu Hành, còn chuyện gì sao?" Tiêu Viễn hỏi.
Tiêu Hành cười khổ nói: "Chủ tịch HĐQT, tôi nghĩ ông nên về công ty một chuyến. Các cổ đông đều đến rồi, họ muốn gặp ông."
Tiêu Viễn gật đầu, lập tức lên xe chạy về trụ sở chính của công ty, đến phòng họp.
Vừa vào cửa, Tiêu Viễn đã cảm nhận được áp lực! Mười hai vị đổng sự ngồi đó, ai nấy đều nhìn hắn với ánh mắt như muốn ăn thịt người!
Tiêu Viễn sau khi ngồi xuống lên tiếng: "Các vị, triệu tập Hội đồng quản trị vào lúc này, là có chuyện gì?"
"Chủ tịch HĐQT, ta không muốn nói nhảm nữa. Đem Tiêu Tình cho Vương đưa qua!" Một ông lão lên tiếng.
Tiêu Viễn nhướng mày nói: "Đại bá, lúc trước không cho Tiêu Tình theo Vương, hình như cũng có cả ông đúng không? Ông chẳng phải muốn Tiêu Tình cùng con trai Tống gia một chỗ sao? Sao lại đổi ý rồi?"
Ông lão nghẹn lời, nhưng vẫn nói: "Trước khác nay khác, ai có thể nghĩ tới thằng nhãi Vương kia lại có năng lượng lớn đến vậy! Võ Quán không còn, ngành điện thoại di động cũng sắp xong đời, sau cùng là Địa Ốc cũng xong nốt. Chúng ta đã không có vốn liếng tiếp tục tranh đấu, nếu không nhanh chóng giải quyết những vấn đề này, tất cả mọi người đều phải ra đường ở. Còn Tống gia, hôm nay đã gọi điện cho ta, hủy hôn."
Bành!
Tiêu Viễn đập bàn đứng dậy, giận dữ nói: "Tống Du Đạo cái tên khốn đó, nói hủy hôn là hủy? Trước kia mặt dày mày dạn bám lấy chúng ta không buông chính là hắn mà? Sao? Tiêu gia ta vừa gặp chút phiền phức, hắn liền hủy hôn? Coi chúng ta là đồ bỏ đi chắc? Còn nữa, Đại bá, ngành Địa Ốc của chúng ta không đến mức có vấn đề chứ? Khánh Quốc bên đó sắp thành công rồi."
Vừa dứt lời, cả phòng vang lên tiếng thở dài, rồi cửa phòng mở ra, Tiêu Khánh Quốc một mặt thất vọng bước vào.
Tiêu Viễn lập tức có điềm báo chẳng lành, hỏi: "Khánh Quốc, con..."
Tiêu Khánh Quốc vừa đặt mông xuống ghế đã khóc, không còn dáng vẻ hăng hái như trước.
Một ông lão phía trên lên tiếng: "Để ta nói đi, mảnh đất đó chúng ta lấy được rồi."
"Vậy sau đó thì sao?" Tiêu Viễn nghi ngờ hỏi.
"Nhưng mà nhà nước vừa ban hành một văn bản, theo lý mà nói thì không liên quan đến chúng ta. Nhưng mà đáng chết là có người đã nhặt được một thanh kiếm đồng ngay tại chỗ, lúc đầu thì không có gì. Nhưng hôm nay có người phát hiện mộ tặc, qua khảo sát của chuyên gia khảo cổ, thì phát hiện ra quần thể mộ cổ. Căn cứ theo quy định của văn bản, khu này có thể thuộc về chúng ta, nhưng mà toàn bộ cây cối, ngọn cỏ ở trên đều không thể động vào. Nhà nước muốn bảo vệ khu mộ cổ trước, tính toán đơn giản nhất cũng là phải đợi đến khi khai quật xong đã. Mà ai cũng biết, khai quật mộ cổ tốn nhiều công sức đến thế nào, có nhiều nơi đã mất vài năm, thậm chí vài chục năm. Nếu như là khu mộ táng quy mô lớn, còn có những người có địa vị trong lịch sử ở bên trong, thì càng chậm hơn nữa. Tóm lại, mảnh đất đó, đúng là cái hố!" Chúng ta toàn bộ tiền mặt đều đổ hết vào đấy, còn chưa kể, còn rất nhiều bất động sản đã thế chấp tại ngân hàng. Một khi ngân hàng biết chuyện điện thoại di động của chúng ta và cả Võ Quán đều đã sụp đổ, có lẽ sẽ đến tận cửa đòi nợ ngay lập tức..." Ông lão giải thích.
Những lời sau thì không cần nói thêm, Tiêu Viễn đã hiểu mọi chuyện, chán nản ngồi xuống ghế, không thốt lên được câu nào.
Một cổ đông khác lên tiếng: "Cái thằng Vương này độc ác thật!"
"Tam thúc, cái này... hình như chỉ là mèo mù vớ cá rán thôi đúng không?" Có người nói.
Tam thúc lắc đầu nói: "Người ta căn bản không trông cậy vào có một văn bản như vậy xuống, các người nghĩ cho kỹ xem. Khối đó coi như lấy được, không phát hiện mộ cổ thì thế nào? Tiền của chúng ta đều dồn vào hết cả rồi, bây giờ ngành điện thoại di động có thể sẽ bị xóa sổ, nếu muốn giữ ngành này lại, cũng cần một khoản tiền lớn. Võ Quán xong, lại còn phải đối mặt với vấn đề đền bù, học phí của đám học viên chắc chắn phải trả, đó cũng là một khoản tiền. Có thể nói, chúng ta chỗ nào cũng cần đến tiền, mà lúc này, chúng ta lại lấy tiền ra để khai phá mảnh đất đó? Tìm ngân hàng vay? Ai cũng biết chuyện Tiêu gia chúng ta có ba trụ cột thì hai cái đã sụp đổ, ngân hàng nào dám cho chúng ta mượn? Cho dù họ có cho mượn, chỉ cần Vương đứng sau truyền thông mà kích bác, công bố chuyện chúng ta đứt gãy chuỗi tài chính ra ngoài, ai dám mua căn hộ chưa xây của chúng ta? Mà không có tiền đặt cọc căn hộ về, thì lấy cái gì để trả nợ ngân hàng đúng hạn? Tóm lại... vụ này, cho dù có văn bản kia hay không, chúng ta vẫn toi!"
Tiêu Hành nói: "Chuyện này trách tôi, nếu như tôi sớm phát hiện ra vấn đề của Phương Cách, thì có lẽ đã không..."
Tiêu Viễn lắc đầu: "Không trách được con, chuyện này là do ta... thật không ngờ, ta Tiêu Viễn cuối cùng lại bại dưới tay một tên vô danh tiểu tử."
Mọi người đều im lặng, Tiêu Khánh Quốc thì lẩm bẩm: "Vẫn có thể cứu vãn được mà?"
Đại bá nói: "Trước cứ đưa Tiêu Tình tới cho hắn đi, chỉ cần hắn chịu thu tay lại. Điện thoại di động Kỳ Lân sẽ không ép chúng ta ở Nam Hồ nữa. Tiêu gia coi như vẫn chưa chết, chỉ là sẽ mất hơn phân nửa tài sản mà thôi. Nhưng ít ra là không chết đói."
Mọi người lại một lần nữa im lặng, đều nhìn về phía Tiêu Viễn.
Tiêu Viễn dường như trong khoảnh khắc già thêm mười tuổi, chán nản nói: "Thôi... mấy chuyện này ta không quản nữa, các ngươi tự quyết định đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận