Vạn Giới Live Stream Chi Đại Thổ Hào

Chương 461: Hòn đảo phụ cận có cá mập 【 vì 【 lụa mỏng xanh cũ ngõ hẻm ) thêm một chươn

"Ta Tào! Người phụ nữ mạnh mẽ như vậy, khí chất tuyệt thế mỹ nữ vậy mà gọi Vương Thiên là chủ nhân? Cái tên Vương Thiên này rốt cuộc có thân phận gì?"
"Trời đất chứng giám a, ta vẫn còn là chó độc thân a! Nữ thần như vậy mà cho ta, ta sẽ cúng bái nàng như tổ tông hàng ngày a! Cái tên Vương Thiên này lại coi nàng là nô bộc sai bảo! Trời ạ!"
Sau đó, các loại hình ảnh roi da, nến nhỏ được bọn hắn tự vẽ ra trong đầu, khiến cho cuối cùng ai nấy mặt đỏ tới mang tai, cúi người kéo bạn gái mình về tửu điếm, đêm nay nhất định không ngủ được.
Vương Thiên cũng chẳng quan tâm phản ứng của những người này, những con chiến mã này mặc dù ngàn dặm mới tìm được một con, nhưng vẫn không hiểu luật giao thông. Ở trong thế giới trò chơi có thể tùy ý lao nhanh, nhưng ở thế giới này, vẫn cần người phu xe am hiểu công việc. Vương Thiên không thể tự mình làm được, hắn lại chẳng dễ gì kéo xe ngựa, tự nhiên chỉ có thể để Đông Phương Bạch điều khiển.
Kết quả là dọc theo con đường này, xe ngựa của Vương Thiên đi tới đâu, thì tông thẳng vào bảng quảng cáo tới đó!
Mặc kệ người lái xe hay ngồi xe, những người đi đường, người bán hàng rong huyên thuyên, khi nghe thấy tiếng vó ngựa liên hồi, đều sẽ theo bản năng quay đầu nhìn một chút, sau đó mặt mày ngơ ngác ngẩn ngơ tại chỗ.
Ngựa, ai cũng đã từng thấy!
Nhưng loại ngựa mà người ngu ngốc nào nhìn vào cũng biết là tuyệt thế hảo mã thì mọi người chưa từng thấy bao giờ, thật quá mới mẻ!
Ngược lại, chiếc xe ngựa Hoàng Kim phía sau, lại bị mọi người xem thường. Chẳng ai tin nó làm bằng vàng thật cũng chẳng ai tin những viên đá quý, kim cương trên đó là thật. Chỉ coi chúng là các loại đồ gia công mà thôi.
"Thật là hào khí a, mấy con ngựa này thật giỏi!"
"Không biết nhà ai đang đánh quảng cáo..."
"Có lẽ là hoạt động của trung tâm thương mại."
"Có lẽ là hạng mục du lịch mới..."
Trong những lời đồn đoán xôn xao của đám đông, Vương Thiên được dễ điển dẫn đi dạo khắp nơi. Tuy nhiên, cuối cùng Vương Thiên đành bỏ cuộc, bởi vì hắn phát hiện người xem náo nhiệt ngày càng đông, xe ngựa đi tới đâu là ngựa xe như nước, bao vây ở đó, căn bản không có cách nào mà chơi nữa!
Cuối cùng chỉ có thể quay về tửu điếm...
Ngày thứ hai, Vương Thiên vừa tờ mờ sáng đã cùng Đông Phương Bạch chuẩn bị quay về Vĩnh Hưng xem xét, dù sao hợp đồng bên kia vẫn đang chuẩn bị, không cần gấp gáp trong một hai ngày.
Kết quả là dưới lầu toàn là ký giả, Vương Thiên triệt để hết cách rồi...
Còn đám phóng viên dưới lầu thì mặt mày hưng phấn, nghe nói xe ngựa là của Vương Thiên thì càng thêm phấn khích! Vương Thiên đã bị xem là ông hoàng đề tài, nơi nào có hắn, nơi đó sẽ không có sự yên tĩnh! Đi theo hắn, chắc chắn sẽ có tin tức mới để viết!
Bởi vì lúc trở về, có quá nhiều người đi theo nên Vương Thiên không tiện thu xe ngựa lại, vì vậy cứ để nó ở dưới lầu tửu điếm. Dịch vụ của tửu điếm cũng rất chu đáo, đặc biệt mời một người chuyên chăm ngựa tới coi sóc và chuẩn bị thức ăn kỹ lưỡng.
Đám phóng viên không thể chặn Vương Thiên, tự nhiên đi tham quan xe ngựa. Không xem thì thôi, vừa xem có rất nhiều người am hiểu về đồ trang sức liền nhận ra, vàng trên xe ngựa đều là vàng bạc thật! Kim cương, đá quý, trân châu mã não tất cả đều là hàng thật!
Đám phóng viên lập tức như ong vỡ tổ!
Thậm chí có người hảo sự, đi mời chuyên gia giám định châu báu đến, sau khi giám định tại chỗ, tất cả đều là đồ thật!
Toàn trường náo loạn!
"Ta Tào! Viên kim cương to thế kia, sắp bằng viên trên vương miện của nữ hoàng Y nước rồi!"
"Hình như còn lớn hơn viên kia nữa! Mà trên chiếc xe ngựa này có không ít viên như vậy!"
"Nhìn những tay vịn đó xem, hình như là làm bằng tinh thạch đấy!"
"Nhìn sợi dây chuyền kia, dường như cũng là kết từ hạt mã não!"
"Còn bộ phận mềm mại kia, hình như được làm bằng vàng!"
"Phần đầu tròn trên xe, dường như là một viên trân châu lớn! Trân châu to như vậy... Mẹ nó, ta nghi ngờ chuyên gia đang nói dối!"
"Ta cũng vậy, đây đâu phải là xe ngựa? Rõ ràng là một cái bảo tàng siêu cấp biết di động!"
Từng tấm hình được chụp xuống và lan truyền lên mạng, càng gây ra một làn sóng lớn! Vô số người bị độ xa xỉ của xe ngựa làm cho nghiêng ngả, càng có vô số người trong đêm chạy đến hiện trường xem xét xe ngựa!
Chính Phủ Cảng Thành để tránh xảy ra các sự cố cướp bóc, liền phái quân cảnh tới trước để kéo dây cảnh giới, bảo vệ xe ngựa.
Hồ Vạn Đức nghe được tin tức, cũng chạy tới, liếc mắt nhìn xe ngựa liền đỏ cả mắt! Đồng thời, ông càng cảm thấy thân phận Vương Thiên thần bí khó lường! Từ lúc ông biết Vương Thiên tới nay, mọi thứ bên cạnh Vương Thiên dường như không hề tầm thường! Thức ăn, tranh chữ, chim nuôi, cây trồng, y thuật, võ công... Thậm chí, sự biến hóa của Mã Nhĩ Kim Đảo hiện tại, ông cũng biết sơ qua một hai.
Thế nhưng càng biết nhiều, Hồ Vạn Đức càng nhận ra mình không nhìn thấu được Vương Thiên!
Không chỉ riêng Hồ Vạn Đức, An Lão cùng các đại lão của Hoa Hạ khi đối diện với Vương Thiên, cũng có cảm giác như rơi vào trong sương mù.
"Cái gì? Ngươi nói hạm đội của E nước và M quốc đang hướng Mã Nhĩ Kim Đảo của ta? Bọn gia hỏa này muốn làm gì? Khai chiến à?" Vương Thiên nghe báo cáo của Hồ Vạn Đức, có chút khó chịu nói.
"Vương sư phụ, chỉ sợ là khai chiến thật rồi. Quân hạm của bọn chúng đã biến mất trong khu vực đảo của ngươi, lần này trực tiếp điều động hạm đội... Ai, ta đoán hòn đảo kia của ngươi giữ không được đâu." Hồ Vạn Đức nói.
Vương Thiên lại chẳng để ý chút nào nói: "Không giữ được? Ai nói cho ngươi vậy? Đừng quên, gần đảo của ta có không ít cá mập đấy."
"Cá mập..." Mặt Hồ Vạn Đức lập tức đen sầm lại, cười khổ nói: "Ngươi sẽ không trông cậy vào lũ cá mập cắn chìm hai hạm đội siêu cường quốc chứ? Quên nói cho ngươi biết, hạm đội của M quốc và E nước, đều có một tàu sân bay đi cùng. Cá mập của ngươi trừ phi biết bay, nếu không thì cắn không tới đâu."
Vương Thiên xem thường mà nói: "Có bay được hay không ta không biết, cái thứ này phải xem kết quả mới biết được."
Nhìn vẻ mặt xem thường, nhẹ nhõm tự tại của Vương Thiên, Hồ Vạn Đức đành bất lực nói: "Được rồi, ta nói thẳng, ta lo lắng cho sự an toàn của Hồ Điệp và Quả Đào."
Vương Thiên nói: "Chuyện này đơn giản, ông gọi điện bảo các nàng quay về không phải xong rồi sao."
"Vấn đề là, hai nha đầu ngốc kia nói muốn chờ tin tức của ngươi! Ngươi không lên tiếng, bọn chúng sẽ không trở về đâu!" Hồ Vạn Đức cũng sắp sầu chết rồi.
Vương Thiên có chút bất đắc dĩ nói: "Hồ lão gia tử, chúng ta nên nói rõ. Các nàng lên đảo của ta, là để học nghệ. Nếu rời khỏi đảo, nghĩa là các nàng tự nhận học nghệ đã xong. Sau khi chủ động rời đi, ta sẽ không cho các nàng quay lại đảo của ta nữa."
Lời vừa nói ra, Hồ Vạn Đức ngạc nhiên: "Ý gì đây? Đây là muốn phân rõ ranh giới à?"
Vương Thiên lắc đầu nói: "Sư phụ dẫn đệ tử vào tu hành là việc riêng. Những thứ ta dạy cho các nàng, không phải để các nàng học mà không cần dùng. Đã rời khỏi đảo của ta, liền mang ý nghĩa học nghệ đã thành. Cũng nên học đi đôi với hành, cả ngày ỷ lại vào hòn đảo hoang của ta thì có ý nghĩa gì?"
Hồ Vạn Đức vậy mà không còn lời nào để nói, ông chắp tay sau lưng, đi tới đi lui trong phòng, ông đang cân nhắc lợi hại. Rất rõ ràng, trên người Vương Thiên có vô số bí ẩn, thực lực cường đại, dường như còn có cả thủ đoạn đối kháng quốc gia. Đi theo hắn, chắc chắn sẽ tốt hơn. Nhưng mà Hạm Đội của M Quốc và E nước, ông lại vô cùng lo lắng... Ông thật sự sợ mấy đứa cháu gái cưng của mình gặp bất trắc. Dù sao thì ông đối với Vương Thiên còn chưa hiểu biết nhiều bằng hiểu biết của ông với E nước và M Quốc! Với Vương Thiên, ông vẫn có khuynh hướng Hạm đội của hai quốc gia sẽ san bằng Mã Nhĩ Kim Đảo!
Bạn cần đăng nhập để bình luận