Vạn Giới Live Stream Chi Đại Thổ Hào

Chương 182: Chiến Thư

Vương Thiên đối với Đào Tinh Tinh cũng có cả trăm điều bất đắc dĩ, thu đồ đệ ư? Vương Thiên vốn dĩ không muốn. Không thu đồ đệ, nha đầu này cứ như miếng cao dán, bám theo không dứt, mấu chốt là nha đầu này biểu hiện cái gì cũng tốt, Vương Thiên muốn tìm lý do đuổi thẳng cổ nàng cũng không được. Nghe Đào Tinh Tinh còn có ý định dựa dẫm vào bên cạnh Vương Thiên, Hồ Điệp lập tức cảm thấy khó chịu, tuy nhiên cũng không đuổi nàng đi. Tiếp theo là đến Đàm Tương. Nhưng mà, ngoài ý muốn của Vương Thiên là lần này Tiêu gia lại tránh chiến. Bốn võ quán của Đàm Tương trực tiếp chọn sửa sang lại, tạm ngừng kinh doanh! Vương Thiên đứng ở cửa chính, nhìn võ quán đang được sửa chữa, lắc đầu nói: “Tiêu gia, thật đúng là không biết xấu hổ.” “Lớn Thiên tiên sinh à?” Ngay lúc này, một người đến trước mặt Vương Thiên, hỏi. “Vâng, có chuyện gì không?” Vương Thiên hỏi. “Tại hạ là Tô Khang, võ sư của Trường Sa Tổng Quán thuộc Tiêu Tương võ quán. Đây là chiến thư của La đại sư gửi cho ngươi, thời gian địa điểm đã viết rõ ràng ở trên, những lời thừa thãi ta xin phép không nói, cáo từ.” Nói xong, Tô Khang lập tức đi ngay. Tựa như sợ Vương Thiên bắt hắn lại, đánh cho một trận vậy. Thực tế, Tô Khang thật sự sợ Vương Thiên lôi kéo hắn, muốn tỷ võ... Đối với việc này, Vương Thiên cười khổ nói: “Ta đáng sợ vậy sao?” Hồ Điệp có hơi hớn hở gật đầu nói: “Chính xác là rất đáng sợ.” Vương Thiên cười ha hả một tiếng, mở chiến thư ra, bên trên viết rõ: “Ngày 18 tháng 8, Tiêu Tương Võ Quán, Trường Sa Tổng Quán, cùng quân luận bàn võ nghệ.” Chỗ ký tên là La Quyền. “Cái La Quyền này là ai?” Vương Thiên không hề rõ về cao thủ đương thời của Hoa Hạ. Đào Tinh Tinh thì hoàn toàn không hiểu. Còn Hồ Điệp thì hơi gật đầu, chưa kịp mở miệng thì phóng viên đã nói: “Vương đại sư, ngài không nhìn nhầm chứ? Thật sự là La Quyền gửi chiến thư cho ngài?” Vương Thiên trực tiếp xoay chiến thư cho đối phương nhìn, nói: “Còn vấn đề gì nữa sao?” “Trời ơi! Vương đại sư, e là ngài gặp rắc rối rồi. La Quyền chính là cao thủ đỉnh tiêm của võ lâm Hoa Hạ hiện nay, một tay Vịnh Xuân quyền, có danh xưng là 'Đả Biến Thiên Hạ Vô Địch Thủ'. Ở toàn bộ Hoa Hạ, trừ mấy bậc thái sơn bắc đẩu ra, không ai có thể đi qua mười chiêu trước mặt hắn. Được công nhận là cao thủ cấp đại sư! Hắn gửi chiến thư cho ngài, vậy thì tương đương, ơ? Không đúng, La đại sư gửi cho ngài sao lại là thiệp luận bàn?” Người phóng viên kia cảm giác có gì đó khác lạ bỗng kinh ngạc kêu lên. Vương Thiên không hiểu, thiệp luận bàn, có vấn đề gì sao? Hồ Điệp ở bên nghe vậy, lập tức giận dữ: “Cái La Quyền mặt dày này quá cậy già lên mặt rồi! Sư phụ ta công phu luận võ cùng hắn đều là ám kình cao thủ, mà hắn dám nói huỵch toẹt như thế? Vậy mà gửi thiệp luận bàn cho hậu bối khi mà trưởng bối biết rõ bối phận, cao thủ chỉ điểm cho gà mờ ư?” Vương Thiên nghe vậy, lông mày hơi nhíu lại, không ngờ rằng Hoa Hạ còn có nhân vật như vậy, thật khiến hắn có chút bất ngờ. Điều khiến Vương Thiên càng bất ngờ chính là, sau khi xem xong video hắn ra tay, La Quyền này vậy mà lại gửi cho hắn loại thiệp mời này! Điều này nói rõ điều gì? Hoặc là đối phương có niềm tin tuyệt đối, chắc chắn thắng Vương Thiên. Hoặc là như Hồ Điệp nói, lão già này, cậy già lên mặt giả danh Lão sói vẫy đuôi! Thế là, Vương Thiên hỏi: “Cái La Quyền này so với Sa Dịch Tịch thì sao?” “Sa Dịch Tịch lần này đến Hoa Hạ là tìm La đại sư khiêu chiến, kết quả chỉ ba chiêu đã bại rồi.” Người phóng viên kia nói. Vương Thiên gật đầu nhẹ, trong lòng có chút tính toán, La Quyền có lẽ vẫn đang ở mức ám kình, nếu đạt đến hóa kính, Sa Dịch Tịch một chiêu cũng không qua nổi đã bại. Đã dùng ba chiêu, mà vẫn chỉ ở mức ám kình, vậy thì Vương Thiên không sợ. Hắn cũng là ám kình, tuy không chắc tinh thục bằng đối phương, nhưng chuyện này cũng không phải là nội công trong tiểu thuyết võ hiệp, ai luyện lâu hơn thì người đó lợi hại. Kết quả cuối cùng, vẫn là so kỹ xảo, so kinh nghiệm, so công phu! Ai mạnh ai yếu, chưa so tài thì không ai dám khẳng định. Kinh nghiệm chiến đấu của Vương Thiên tuy không nhiều, nhưng trước đây hắn luôn thách đấu với cao thủ đỉnh phong hóa kính là Jack, thật sự mà nói về kinh nghiệm thực chiến, chưa chắc đã kém hơn La Quyền. Dù sao, đối thủ của La Quyền chủ yếu là cao thủ ám kình, vẫn còn kém hóa kính một bậc. Cao thủ ám kình so với Jack, dù là kinh nghiệm, nhãn quang, kỹ xảo hay các mặt khác đều chênh lệch rất lớn. Cũng giống như, người chơi thường chơi ở chế độ khó mà đột nhiên đi chơi chế độ dễ, cảm giác đó, không thể đơn giản hơn. Đương nhiên, đây cũng không phải là tuyệt đối, muốn cân bằng một chút, Vương Thiên xem chừng, cùng La Quyền hẳn là chia đều năm năm, thực sự phân thắng bại thì chưa giao đấu, không ai dám chắc. Vương Thiên lại hỏi thêm một vài thông tin liên quan đến La Quyền, phóng viên kia trả lời rằng, những điều anh ta biết cũng không nhiều. Bởi vì La Quyền mấy năm gần đây rất ít khi ra tay, luôn ở tại La thị Vịnh Xuân võ quán trong kinh thành, bình thường thì có thể thấy ăn cơm uống trà, còn ra tay thì gần như không thấy. Hồ Điệp nói: “Sư phụ, ta thấy người hoàn toàn không cần thiết đi ứng chiến! Đối phương rõ ràng là muốn nhục nhã người, nếu người mà đi thì sẽ tự nhận thấp hơn hắn một bậc, là hậu bối của hắn, thực lực không bằng hắn, ngoan ngoãn đi qua lĩnh giáo công phu. Thật sự... quá đáng!” Vương Thiên nghe vậy, lại bình thản cười, trong mắt lạnh lẽo nói: “Không đến thì sẽ lộ ra ta hẹp hòi, hắn vốn dĩ lớn tuổi, sống ngần ấy tuổi không dễ dàng, ngươi còn không cho người ta thể hiện chút à? Đã người ta muốn thể hiện, ta liền cho hắn cơ hội, tuy nhiên có thể thể hiện rõ ràng hay không, có bị 'phồng mồm' hay không, vậy thì phải xem bản lĩnh của hắn.” “Vương đại sư, vậy có nghĩa là ngài sẽ ứng chiến?” Phóng viên kia sốt sắng hỏi. Vương Thiên là nhân tài mới nổi trong giới võ lâm Hoa Hạ đương thời, là một ngôi sao đang lên, không ai có thể sánh bằng! Điều quan trọng nhất là, Vương Thiên như dao bầu chặt dây điện, một đường phóng tia lửa, mang cả sấm sét! Từ sau khi lên trang nhất đến giờ, vẫn chưa có dấu hiệu hạ nhiệt! Lúc này tốt rồi, La Quyền bản thân đã là một điểm nóng siêu cấp! Thêm cả Vương Thiên, một đại điểm nóng nữa, hai cái này cùng một chỗ, cánh phóng viên có thể đoán được, tiêu đề trang nhất tương lai, sẽ là thứ này! Còn có phóng viên hỏi: “Vương đại sư, La đại sư đột ngột gửi chiến thư tới, ngài có cần nghỉ ngơi một chút rồi mới chiến không? Dù sao thì, ngài cũng đã chiến đấu một chặng đường rồi.” Vương Thiên cười lớn nói: “Một lão già kia mà thôi, còn cần nghỉ ngơi à? Hắn sốt ruột muốn chết, ta liền thành toàn cho hắn vậy! Đây cũng là để tuyên dương Mỹ đức của Hoa Hạ, kính già yêu trẻ chứ.” Nói xong, Vương Thiên mang theo Hồ Điệp và Đào Tinh Tinh nghênh ngang rời đi, để lại đám phóng viên đang mặt mày ngơ ngác ở đó. Sau đó, đám phóng viên hoàn hồn, phấn khởi kêu la, bọn họ quyết định, câu nói cuối cùng của Vương Thiên nhất định phải được viết vào! Đây tuyệt đối là hỏa tinh đụng trái đất tạo nên một trận bão lửa a! “Sư phụ, bây giờ chúng ta đi đâu ạ?” Hồ Điệp thở phì phò ngồi trên ghế lái hỏi. “Đến Trường Sa.” Vương Thiên nói. Đào Tinh Tinh nói: “Vương sư phụ, La Quyền đó có ý đồ không tốt, người thật sự muốn đi à? Dựa vào cái gì hắn gửi chiến thư thì người liền phải đi chứ? Ta thấy, chúng ta có thể để hắn chờ một chút, khi nào tâm tình tốt rồi nói sau.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận