Vạn Giới Live Stream Chi Đại Thổ Hào

Chương 233: Ngươi muốn làm sao chơi?

Chương 233: Ngươi muốn chơi kiểu gì?
Chẳng qua mấy cô gái này, ánh mắt quá mức quyến rũ, dù ăn mặc đoan trang thế nào, thì cũng chỉ là loại gái làng chơi, khiến trong lòng người khó chịu.
Vương Thiên nhìn Tái Kim Hoa một cách nghiêm túc, cẩn trọng hỏi: "Gia, thấy thế nào? Có ưng ý không?"
"Tạm được, cứ giữ lại hết đi." Vương Thiên nói.
Tái Kim Hoa gật đầu đáp: "Được...ờ...ờ? ! Giữ lại hết?" Tái Kim Hoa chợt hoàn hồn, vị gia này trước mắt, không phải chỉ muốn một hai người, mà là muốn cả hai mươi người! Đúng là quá mãnh liệt đi! Nhưng nếu hắn muốn hết, vậy khách hàng khác phải làm sao bây giờ?
Bốp!
Một tờ ngân phiếu một trăm lạng vàng đập xuống bàn, Vương Thiên hỏi: "Có vấn đề gì sao?"
"Không có!" Tái Kim Hoa lập tức kêu lên, sau đó vội vàng hô: "Còn đứng đó nhìn cái gì? Mau đến hầu hạ vị gia này!"
Kết quả hai mươi cô nương đều có chút ngơ ngác, một đối một thì họ hiểu, hai chọi một cũng được, ba đối một cũng từng thử, còn hai mươi chọi một thì chơi kiểu gì?! Lúc trước mẹ mìn đâu có dạy như vậy!
May thay Vương Thiên lên tiếng: "Đừng có lại đây, một người cũng không biết, chẳng phải có vũ đài đó sao, cứ thay phiên nhau biểu diễn tiết mục đi. Chỉ cần tiết mục biểu diễn tốt, tiền bạc không thành vấn đề! Gia vui vẻ, tiền còn không là vấn đề!"
Đám nữ nhân liền thở phào nhẹ nhõm, biểu diễn tiết mục thì dễ ợt.
Đúng lúc này, một đám người đi vào từ cửa lớn, đầu đội mũ quả dưa, tóc đuôi sam dài, da dẻ trắng nõn, ánh mắt trông như lười biếng nhưng lại cực kỳ hấp dẫn, tay cầm hai quả hạch đào không ngừng xoay tròn, vừa vào đã nghe thấy tiếng Vương Thiên, ánh mắt từ đám nữ nhân đảo qua, lập tức có chút không vui, nói: "Tiền không thành vấn đề? Gái ở Nghi Xuân Viện này, người nào mà không được thưởng trăm lạng bạc ròng làm quà mở màn? Nếu hát khúc, nhảy múa mà hay thì tiền thưởng còn tăng nữa. Cứ tính mỗi người hai trăm lạng bạc ròng, hai mươi cô nương đã là bốn ngàn lạng bạc rồi! Bốn ngàn lạng đó, đây không phải là một con số nhỏ đâu. Tái Kim Hoa, ngươi đừng có để người ta ăn cơm chùa."
Tái Kim Hoa từng thấy Vương Thiên vung tiền như rác, đương nhiên không sợ bị ăn cơm chùa. Nhưng xem xét người nói chuyện, cũng không dễ chọc, chỉ đành cười trừ: "Ôi, ra là Kiều gia à, ngài xem đó, Tái Kim Hoa ta cũng có chút mắt nhìn người. Vị gia này là thật có tiền, sẽ không thiếu chút tiền lẻ này. Với cả, Kiều gia cứ ngồi trước đi, ta lập tức sẽ sắp xếp cho ngài ngay."
Kiều gia gật đầu, dẫn theo tầm mười người đến ngồi vào bàn, liếc nhìn Vương Thiên, nói: "Vị huynh đệ kia, lạ mặt quá, không phải người Kinh Thành à?"
"Ta là người nào không cần Kiều gia phải bận tâm, về phần tiền, Tái Kim Hoa còn không lo, ngươi thì càng không cần để ý." Với kiểu người gây sự giữa đường như này, Vương Thiên trăm ngàn lần không muốn để ý, cứ tùy tiện nói qua loa.
Kiều gia nghe vậy, thản nhiên nói: "Tái Kim Hoa, quy củ của ta ngươi quên rồi à? Người khác ta không quản, Lông Mày nhất định phải theo ta. Ta chưa đến, ngươi cũng phải giữ lại cho ta..." Nói đến đây, trong mắt Kiều gia lộ rõ vẻ lạnh lẽo.
Tái Kim Hoa đang chuẩn bị nói chuyện Lông Mày với Vương Thiên, thì Kiều gia lại mở miệng trước, khiến nàng trong lòng thấy hỏng bét! Lúc trước chỉ lo nịnh bợ Vương Thiên, không ngờ hôm nay Kiều gia lại đến Nghi Xuân Viện muộn như vậy, quả là làm một chuyện hồ đồ. Vốn định sẽ cùng Vương Thiên thương lượng, đòi Lông Mày về, kết quả Kiều gia lại trực tiếp đối đầu với Vương Thiên! Nàng lập tức bị kẹp giữa, thật khó xử.
Tái Kim Hoa ngượng ngùng nói: "Kiều gia, ngài xem, thường ngày ngài đều đến sớm mà. Giờ này thì đã về lâu rồi, ai mà biết được..."
Bốp!
Kiều gia vỗ bàn một cái, lạnh giọng hừ một tiếng, nói: "Lời ta nói ngươi xem là gió thoảng bên tai à? Thật sự nghĩ Tứ Gia, Lục Gia chịu đến chỗ của ngươi thì ngươi có thể lấn tới rồi chắc? Nói cho ngươi biết, ta mà muốn làm gì, Tứ Gia, Lục Gia cũng chưa chắc sẽ quản đến sống c·h·ết của ngươi!"
Tái Kim Hoa sợ đến mồ hôi nhễ nhại, nhìn về phía Vương Thiên, nói: "Thiên gia, ngài xem..."
Dương Lộ ghé vào tai Vương Thiên, khẽ nói: "Thiên Vương, Kiều gia này lai lịch không nhỏ, là con trai của Kiều Trung Đường đại nhân, một người có thực quyền trong triều đình, tính tình ngạo mạn vô cùng. Kiều Trung Đường đang nắm trong tay mười vạn binh mã xung quanh, dù là Đoan Vương cũng phải nể ba phần."
Vương Thiên gật gù, xem như đã có nhận thức về Kiều gia này, nhưng Vương Thiên sẽ sợ chắc? Đương nhiên là không!
Thế là Vương Thiên nói: "Ngươi nhìn ta làm gì? Cứ biểu diễn đi, gia đây nhìn vui vẻ rồi tính."
Tái Kim Hoa lập tức khó xử, lại nhìn sang Kiều gia.
Một nam tử sau lưng Kiều gia lạnh lùng nói: "Nhóc con, khi Kiều gia chưa nhắm vào ngươi thì tốt nhất im miệng đi! Nếu thức thời, mau chóng bỏ tiền ra bồi tội, Kiều gia rộng lượng, biết đâu lại tha cho ngươi một lần, nếu không!"
Bốp!
Vương Ngũ giậm chân một cái, sàn nhà răng rắc một tiếng vỡ tan, Vương Ngũ ngạo nghễ nói: "Nếu không thì sao?"
Đối phương cùng Vương Ngũ nhìn nhau, chỉ cảm thấy một dòng khí thế hung hãn như thác đổ ập đến, một tiếng kêu sợ hãi, lảo đảo lùi lại, mất hết vẻ oai phong.
Kiều gia thấy vậy, trong mắt lóe lên vẻ hung ác, nhưng khi nhìn đến Vương Ngũ hung thần ác sát kia, cùng với vẻ chất phác của Dương Lộ, lập tức cảm thấy sợ. Vương Ngũ thì không nói, hắn không biết, nhưng Dương Lộ, tên Dương Vô Địch thì hắn cũng nên biết. Đám người dưới tay hắn cộng lại, đoán chừng cũng không đủ Dương Lộ một tay đánh. Dù sao lăn lộn ở kinh thành, không có gì quan trọng hơn mặt mũi!
Thế là Kiều gia phất tay, nói: "Đang làm gì thế? Đây là chốn phong nguyệt, đánh đấm cái gì? Giương sư phụ, nể mặt ông có mặt ở đây, ta không so đo với các ngươi chuyện đánh võ. Nhưng mà ta, Kiều Thuận cũng không phải là ai cũng có thể khiêu khích, hôm nay chúng ta cứ chơi tay một chút đi."
Lời vừa nói ra, không ít người âm thầm lắc đầu, Kiều gia này nói thì nghe hay, chứ thực chất vẫn là sợ. Chốn phong nguyệt gì chứ, Kiều gia hắn từng thấy máu ở nơi phong nguyệt này còn ít à? Đây là thấy Dương Lộ ở đây, biết không đánh lại, mới bày trò này ra.
Nhưng cũng không ai dám đứng ra nói nhảm, đều cúi đầu, lặng lẽ theo dõi. Thời buổi này, không có nhiều hiệp khách, huống hồ, lại vì mấy nữ nhân phong nguyệt. Cho dù có hiệp khách thì cũng sẽ không đứng ra ở chỗ như thế này, như vậy không phải là ra mặt, mà là mất mặt.
Vương Thiên dựa vào ghế, cười híp mắt nhìn Kiều gia, nói: "Gia ta nghe người ta nói, người mà không có mặt, không biết xấu hổ, thì trên cơ bản có thể vô địch thiên hạ. Vị Kiều gia này xem ra, chắc cũng sắp vô địch thiên hạ đến nơi rồi..."
Sắc mặt Kiều gia lập tức thay đổi! Hắn Kiều Thuận không dám nói là người số một Kinh Thành, nhưng cũng là một trong số những quan nhị đại nổi danh, ngông nghênh ngạo mạn, ai dám trước mặt hắn mà mắng hắn không biết xấu hổ? Đám thủ hạ phía sau Kiều gia càng trừng mắt giận dữ, như thể muốn rút dao khiêu chiến ngay lập tức.
Nhưng Kiều gia vẫn cố nhịn, so với việc xông lên ăn đòn thì không bằng đổi cách chơi khác, sau đó...
Vương Thiên cũng chẳng thèm quan tâm bọn họ nghĩ gì, mà tiếp tục nói: "Bất quá, ta thích chơi trò chơi. Ngươi muốn chơi kiểu gì? Nói thử xem? Nếu mà có ý nghĩa, gia đây sẽ chơi với ngươi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận