Vạn Giới Live Stream Chi Đại Thổ Hào

Chương 134: Thuê 【 cầu đặt mua )

Chương 134: Thuê 【cầu đặt mua】 Vương Thiên cười nói: "Cái này có là gì đâu, ám kình chỉ là mới bắt đầu thôi, con đường võ đạo còn dài lắm, ta lúc này mới đi đến đâu chứ. Thôi không nói chuyện này với các ngươi nữa, ta còn cần đi củng cố lại cảm giác của mình."
"Sư phụ đợi một chút." Hồ Điệp bỗng nhiên gọi Vương Thiên lại.
Vương Thiên cau mày nói: "Có vấn đề gì sao?"
Hồ Điệp nói: "Sư phụ, ngươi nhìn này, ngươi cứ hễ tu luyện là lại phá hủy một cái cây. Tuy rằng ngươi mua phòng, những cây này đều là của ngươi, nhưng mà cứ đánh như vậy cũng không được, ta đề nghị, tìm người đến đây bố trí lại chỗ này cho thật tốt, biến hẳn thành luyện võ trường đi. Làm thêm mấy cái Mộc Thung, bao cát gì đó, cho ngươi dùng để luyện quyền. Tránh cho cứ gây họa cho đám hoa cỏ vô tội này."
Vương Thiên gật đầu nói: "Đúng là nên bố trí lại cho tốt một chút, vậy đi, ngươi tìm cho ta một người thầy tốt đến thiết kế lại, nơi này ta muốn biến hoàn toàn thành luyện võ trường, mấy cây này không cần phá hủy."
Hồ Điệp lập tức nói: "Yên tâm đi sư phụ, tất cả giao cho ta!"
"Được rồi, vậy thì giao cho ngươi, cần bao nhiêu tiền thì đến lúc đó nói với ta là được." Vương Thiên nói.
Hồ Điệp cười nói: "Sư phụ, ta biết ngươi có tiền, nhưng mà đồ đệ ta cũng không thiếu tiền mà. Coi như là hiếu kính sư phụ."
Vương Thiên lắc đầu nói: "Không được, một chuyện là một chuyện. Đâu thể để đồ đệ chịu thiệt được, ngươi muốn hiếu kính sư phụ, sau này còn nhiều cơ hội. Quyết định vậy đi, đi thôi. Ta một lát nữa ra ngoài một chuyến, ngày mai Võ Quán Khai Trương, ta phải đi xem qua một chút, nên bố trí thì cứ bố trí."
Hồ Điệp lập tức nói: "Được thôi, vậy ta đi làm người ta sắp xếp bố trí luyện võ trường luôn. Ta đi lấy xe đây..."
Vương Thiên nhìn theo bóng Hồ Điệp chạy nhanh đi, bỗng phát hiện, có một đồ đệ chịu khó như vậy cũng không tệ nha. Hắn bắt đầu thấy cô bé này thuận mắt hơn rồi!
Hồ Vạn Đức thì cười híp mắt nhìn theo, không nói gì.
Cửa võ quán vẫn rất náo nhiệt, không biết có bao nhiêu Ký Giả ngồi chờ ở đó, còn có cả người cố ý tới xem náo nhiệt, chụp ảnh lưu lại. Về chuyện này, Vương Thiên chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, những người này tuy hắn không chào đón, nhưng người ta lại không đi vào Võ Quán, hắn cũng không tiện nói gì.
Đỗ xe xong, dẫn theo Hồ Điệp đi thẳng vào Võ Quán, kết quả vừa xuống xe liền bị một đám Ký Giả bao vây.
"Vương tiên sinh, Võ Quán của ngài ngày mai đã khai trương rồi, tiện thể tiết lộ một chút xem còn bao nhiêu học viên vậy?"
"Vương tiên sinh, ngài công nhiên mang Hồ Điệp ra vào Võ Quán, không sợ Tiêu Tình cô nương nổi giận sao?"
"Vương tiên sinh..."
"Mọi người yên lặng chút, muốn tôi trả lời vấn đề thì cũng phải cho tôi một cơ hội chứ?" Vương Thiên vội vàng kêu dừng, đám ký giả này ai nấy đều như đứa trẻ hiếu kỳ, một đống câu hỏi, cơ hồ không có cái nào là hỏi về hắn cả, toàn là cạm bẫy, trả lời thế nào thì Vương Thiên cũng đều xui xẻo mang tiếng cả thôi.
Tuy nhiên Vương Thiên cũng không quan tâm, dù sao người thật sự quyết định cách thức đưa tin cũng không phải mấy ký giả này, mà là tổng biên tập ở phía sau kia.
Đám phóng viên lập tức yên tĩnh trở lại.
Vương Thiên nói: "Chư vị, vấn đề của các vị rất nhiều, nhưng mà tôi nói thẳng cho các vị biết là, tất cả vấn đề đều sẽ có đáp án vào ngày mai. Còn hôm nay, mọi người tản đi đi, về tắm rửa rồi ngủ đi. Muốn tin tức mới thì ngày mai hãy tới."
Nói xong, Vương Thiên đi về phía trước, người nào đứng chắn trước mặt hắn đều trực tiếp bị Vương Thiên đẩy ra, không ai có thể ngăn hắn lại được, rồi hắn tiến vào Võ Quán, đám ký giả kia cũng dừng lại, bọn họ vẫn nhớ lời tổng biên tập đã dặn, muốn bới móc cũng được, nhưng mà phải biết giữ chút chừng mực, nếu không thì tự mình gánh lấy hậu quả.
Cho nên, bọn họ vừa yêu vừa hận Vương Thiên! Yêu vì trên người hắn có quá nhiều tin tức mới, hận vì hắn không cho bọn họ có cơ hội làm càn.
Thế là đám ký giả này lập tức bắt đầu đăng tin tức mới về.
"Vương Thiên tràn đầy tự tin với ngày khai trương vào ngày mai."
"Vương Thiên không hề quan tâm có bao nhiêu học viên."
"Vương Thiên có thái độ ngạo mạn..."
#$@%# Vương Thiên mặc kệ bọn họ viết thế nào, sau khi tiến vào Võ Quán, hắn liền gọi Tôn Mập Mạp đến, hai người thương lượng một chút về chi tiết khai trương vào ngày mai. Chẳng bao lâu sau, nhân viên công ty phụ trách buổi lễ khai trương ngày mai đã đến, bắt đầu bố trí trang trí bên trong võ quán, đồng thời trao đổi một lượt với Vương Thiên về quá trình khai trương vào ngày mai, quá trình thì rườm rà, Vương Thiên nghe một hồi liền thấy đau đầu, vội vàng hô ngừng, sau khi đơn giản hóa quá trình lại, mới thở phào nhẹ nhõm.
"Vương tiên sinh, ngài xem, ngày mai Võ Quán khai trương, có phải muốn biểu diễn chút gì không? Như thế có thể chứng minh Võ Quán có thực lực, tăng thêm..."
"Dừng lại! Không cần, ngày mai khai trương cứ làm đơn giản hết mức có thể, ngoại trừ việc cắt băng ra, thì cho ta thuê thêm một đội múa sư tử. Còn lại đều không cần, Võ Quán của ta cũng không phải gánh xiếc, có bản lĩnh thật sự ra sao thì ai cũng biết cả rồi. Đến hay không thì tùy họ." Vương Thiên nói.
Người chủ lễ nghe xong lập tức cười khổ, làm người chủ lễ, ngày mai hắn phải lo toàn bộ quá trình, cho nên rất nhiều việc muốn trao đổi kỹ càng với Vương Thiên, để tránh xuất hiện sai sót. Kết quả hắn phát hiện, không cần phải lo lắng gì hết, quá trình được đơn giản hóa chỉ còn lại việc cắt băng, múa sư tử, sau đó là khai trương đại cát, Vương Thiên nói vài câu khai trương là xong! Hắn muốn làm, chỉ là lồng vài câu ở giữa thôi....
Giải quyết xong chuyện bên này, Hồ Điệp tới nói: "Người của công ty võ thuật thiết bị tới rồi."
Vương Thiên gật gù, sau đó đi ra ngoài đón người của bên công ty đưa thiết bị võ thuật vào, sau khi bố trí xong thì thanh toán.
Mang mang hồ hồ trôi qua đến trưa, Vương Thiên, Hồ Điệp, Tôn Mập Mạp cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống một bên ăn bữa cơm trưa đơn giản.
"Sư phụ, Võ Quán của ngươi ngày mai đã khai trương, nhưng ngươi đã nghĩ đến chưa? An lão và ông nội của ta đều ở chỗ này giúp ngươi trông coi, ông nội của ta tuy rằng có thể giúp ngươi xử lý một vài chuyện, nhưng mà ngươi cũng không thể để cho bọn họ ra mặt suốt ngày chứ? Còn về Tôn Mập Mạp, ngươi thấy hợp sao?" Hồ Điệp hỏi.
Vương Thiên gật đầu nói: "Đúng là không thích hợp, bất quá ta cũng không có ứng viên nào thích hợp."
Tôn Mập Mạp nói: "Ngược lại thì ta có một ứng viên thích hợp đấy."
"Ồ? Nói thử xem." Vương Thiên hỏi.
Tôn Mập Mạp nói: "Chiếu Dung nói với ta, công ty của bọn họ muốn rời khỏi Vĩnh Hưng."
"Ừm... Hả? Chuyện gì thế? Không phải công ty của bọn họ đang phát triển rất tốt sao?" Vương Thiên kinh ngạc.
Tôn Mập Mạp nói: "Là rất tốt, các khu nhà trọ đều đã bán hết rồi, nhưng mà Vĩnh Hưng rốt cuộc chỉ là một huyện nhỏ thôi, giá nhà ở đây không cao, sức mua yếu. Cho nên bọn họ chuẩn bị dời trọng điểm công ty sang chợ Đồ Dương. Nhân viên ở đây một bộ phận sẽ đi theo..."
"Sau đó thì sao?" Vương Thiên không vội đáp ứng ngay, tiếp tục hỏi.
"Chiếu Dung nói, các nàng đều chuẩn bị đi theo. Duy chỉ có Cung Ninh là không muốn rời đi." Tôn Mập Mạp nói.
Vương Thiên bực bội, dựa vào một công ty lớn như vậy, đi theo thì có gì không được chứ? Cô Cung Ninh này rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?
Tôn Mập Mạp tiếp tục nói: "Nghe nói mẹ Cung Ninh sức khỏe không tốt, Cung Ninh muốn ở lại chăm sóc mẹ. Nếu không thì với trình độ học vấn và năng lực của nàng, đã sớm đi các thành phố lớn phát triển rồi, sao có thể ở lại thành phố nhỏ này chứ? Ta nghe nói, Lục Tổng bên Trung Hải thậm chí còn muốn để cho nàng đến Đồ Dương làm quản lý chi nhánh, đáng tiếc nàng cự tuyệt."(còn tiếp).
Bạn cần đăng nhập để bình luận