Vạn Giới Live Stream Chi Đại Thổ Hào

Chương 489: Lão Lừa Đảo quá 2 chân nhân

"Chương 489: Lão lừa đảo quá 2 chân nhân"
Nói xong, một phát bắt lấy lưng quần Vương Thiên, thả người mà đi! Vương Thiên cũng không phản kháng, mặc cho Phong Linh công tử mang theo, chỉ thấy nhanh như điện chớp, cấp tốc đi xa. Không bao lâu, liền nghe thấy tiếng rống giận dữ của chấp sự Vân Lộc hoàng tộc truyền đến, một vệt kim quang xa xa đuổi theo, Phong Linh công tử vậy mà không vứt được!
"Ta nên gọi ngươi Thái Nhị Chân Nhân, hay là Phong Linh công tử?" Vương Thiên tuyệt không sợ, người trước mắt này thực lực không tệ, hắn muốn chính là đồ vật bên trong bảo rương, chỉ cần Vương Thiên không giao bảo rương ra, hắn vẫn an toàn. Còn kẻ đuổi theo phía sau, Vương Thiên đoán chừng, là không đuổi kịp.
"Xú tiểu tử, gan lớn thật, còn không biết sợ? Không tệ, Đạo Gia coi trọng ngươi. Nghe cho kỹ, Đạo Gia chính là thiên hạ đệ nhất nhân, Thái Nhị Chân Nhân cũng vậy! Ai u, mới thổi ngưu bức xong, gia hỏa này vậy mà đuổi tới gần rồi, trước vứt cái thuốc cao da chó này đã rồi nói..." Nói xong, Thái Nhị Chân Nhân lấy ra một tờ linh phù, hét lớn một tiếng: "Cấp cấp như luật lệnh, Phong Thần giúp ta!"
Tiếp theo sau, một trận cuồng phong nổi lên, bao quanh hai người biến mất tại chỗ. Vương Thiên nghe tiếng rống giận dữ bất đắc dĩ của chấp sự Vân Lộc hoàng tộc từ phía sau, hắn biết, lần này là thật đã vứt được. Nhưng mà...
"Thái Nhị Chân Nhân, ngươi dám đánh tôn nhi của ta?" Đúng lúc này, một tiếng rống giận dữ uy nghiêm từ đằng xa truyền đến. Vương Thiên chỉ cảm thấy sống lưng phát lạnh, kêu lên: "Cái này lại là cái quỷ gì?"
"Phong Linh lão quỷ tới, tiểu tử lần này có phiền phức, ngươi mau đem đồ vật trong bảo rương đưa cho Đạo Gia, Đạo Gia xem xem có hữu dụng không. Nếu có dùng, hai ta có thể chạy thoát thân, nếu không nay trời cũng phải chết ở chỗ này." Thái Nhị Chân Nhân kêu lên.
Vương Thiên nhìn khuôn mặt hoảng sợ của hắn, sau đó nhàn nhạt thở dài rồi hét lớn một tiếng: "Phong Linh đại thần cứu mạng a! Thái Nhị Chân Nhân nói muốn cắt mất tôn nhi của ngươi * ngươi..." Thái Nhị Chân Nhân trợn trừng mắt, tức giận nói: "Mù TM nói cái gì đó?"
"Thái Nhị, ngươi thật to gan, nay trời xem ta trảm ngươi!" Phong Linh lớn tiếng truyền đến, trong tiếng gầm xen lẫn một cỗ hỏa khí, phảng phất muốn hóa thành ngọn lửa thực chất.
Vương Thiên buông buông tay nói: "Không có việc gì, ta chỉ là muốn xem ngươi nói Phong Linh lão quỷ có lợi hại hay không thôi, hiện tại xem ra thật lợi hại. Ta đây yên tâm, chờ ngươi bị đập chết rồi, ta giúp ngươi đốt thêm hai nén nhang."
"Ngươi cái tên ngu, ta chết đi, ngươi cho rằng ngươi còn sống được? Phong Linh nổi danh bạo tính, ngươi đi cùng ta, hẳn phải chết không nghi ngờ!" Thái Nhị Chân Nhân nổi giận nói.
Vương Thiên không quan trọng chà chà mũi nói: "Ta chỉ là chút thức ăn gà, có cao thủ lợi hại như ngươi chôn cùng, đáng giá."
"Giá trị bà nội ngươi! Đi!" Thái Nhị Chân Nhân bị Vương Thiên chọc tức gần chết, vốn định lừa gạt Vương Thiên một chút, lấy đồ vật trong bảo rương về tay. Kết quả tên khốn này không biết là ngốc thật hay quỷ tinh khám phá hết thảy, vậy mà khó chơi như vậy.
Mắt thấy cuồng phong phía sau thổi tới cuồn cuộn, sát khí càng lúc càng gần, Thái Nhị Chân Nhân không dám kéo dài thêm nữa, lấy ra một cái la bàn, hét lớn một tiếng: "Đi!"
La bàn chuyển động, dưới chân Thái Cực Bát Quái hiện ra, tám quẻ của Bát Quái không ngừng chuyển động, sau cùng rơi vào phương Tây, đổi lên! Vương Thiên không hiểu chuyện gì, nhưng thấy Thái Nhị Chân Nhân mắng to một tiếng: "Ta xxx ngươi đại gia!"
Sau đó, kim quang Bát Quái phun ra, hai người biến mất tại chỗ!
Cơ hồ là cùng lúc, một bàn tay lớn màu xanh từ trên trời giáng xuống, oanh một tiếng, đem một ngọn núi nhỏ phía dưới bị tước mất nửa đầu! Sau đó, trên bầu trời xuất hiện một lão giả áo xanh, khuôn mặt không giận tự uy! Lạnh lùng nhìn về phía tây nói: "Khổ tâm thụ hải? Hừ, thật là thượng thiên có đường ngươi không đi, địa ngục vô môn xông vào, đã vậy thì cũng bớt đi công phu của bản vương."
Nói xong, Phong Linh lớn quay người rời đi.
Không lâu sau, tin tức nơi này truyền ra, rất nhiều người đang thảo luận chuyện bạch ngân bảo rương, và chuyện Vân Lộc hoàng tộc ăn thiệt thòi lớn, mất bảo rương, còn bị người đánh lén chấp sự nhà mình. Đương nhiên, chuyện tôn tử của Phong Linh lớn bị người bỏ lại trên ngọn cây, cởi hết quần áo, mông đâm đầy nhánh cây, bị đánh thành đầu heo cũng bị truyền ra, nhất thời thành trò cười cho thiên hạ.
Tuy nhiên rất nhanh, Phong Linh Vương của Vân Lộc hoàng tộc đồng thời tung tin, kẻ trộm cầm bảo rương, treo đánh Phong Linh công tử chính là Thái Nhị Chân Nhân cùng một tiểu tử không có danh tiếng gì.
Mọi người đối với Vương Thiên không hứng thú, nghe xong là Thái Nhị Chân Nhân làm, từng người bừng tỉnh đại ngộ.
"Ha ha... Ta đã nói rồi mà, chuyện kỳ hoa như vậy chỉ có lão đạo chết tiệt kia mới làm được."
"Cái tên đạo sĩ Vô Lương tử đó, lần này đá trúng miếng sắt, hi vọng hắn sớm chết sớm siêu sinh!"
"Đồ chó hoang, hắn mượn tiền của ta, còn chưa trả... Không biết chết chưa nữa." ...
Tóm lại, nghe tin này, từ trên xuống dưới, chẳng có mấy người nói lời hay cho Thái Nhị Chân Nhân.
Khi Phong Linh Vương của Vân Lộc hoàng tộc tung tin, Thái Nhị Chân Nhân đã bị đánh chết thì thiên hạ lần nữa chấn động.
"Cái tên Thái Nhị Chân Nhân kia tuy nhân phẩm không ra sao, nhưng công phu chạy trốn là nhất đẳng lợi hại đấy. Lại bị xử lý rồi sao?"
"Không được, phải đi làm một tràng pháo ăn mừng mới được, cả thiên hạ cùng vui đi! Từ nay thế gian bớt đi một tai họa..."
"Ai u, lão gia hỏa này cuối cùng cũng chết rồi, tốt!"
"Mẹ kiếp! Sao lại chết rồi? Lão hỗn đản đó lừa ta không ít bảo bối, ta còn chưa đòi về được đâu!"
"Ngươi đáng chết lừa đảo, vậy mà chết rồi? Trời!"
"Đáng tiếc, Thái Nhị Chân Nhân tên khốn này, lừa gạt không biết bao nhiêu người, tài sản khẳng định không ít, vậy mà cứ thế mà chết đi. Không biết bảo tàng của hắn rơi vào tay ai nữa."
"Đúng vậy... đáng tiếc..."
"Ai biết, tiểu tử đi cùng Thái Nhị Chân Nhân chết kia là ai?"
"Trời biết, chắc là Quỷ Xui Xẻo đó. Chết thì chết, liên quan gì tới chúng ta chứ?" ...
Vương Thiên tự nhiên không biết, hắn đã "bị chết". Coi như biết, chắc hắn cũng không thèm để ý, bởi vì...
"Rầm!" Vương Thiên nghe một trận tiếng nước chảy truyền đến, hắn ngạc nhiên phát hiện, mình bị truyền tống đến một cái đầm sâu!
"Mẹ nó!" Vương Thiên thầm mắng trong lòng, rồi may mắn thầm nghĩ mình không bị truyền tống xuống lòng đất, hoặc vào bụng của một con quái vật nào đó, nếu không thì thảm rồi.
Vương Thiên vội vàng bơi lên trên, đầm nước này rất sâu, Vương Thiên đoán chừng tầm trăm thước, với cường độ thân thể của Vương Thiên hẳn là không thành vấn đề mới phải. Nhưng khiến Vương Thiên kinh hãi, hắn lại có cảm giác khó thở! Nước này nặng hơn nước Trái Đất rất nhiều! Thời gian lâu, hắn tuyệt đối không chịu được.
Vương Thiên liều mạng bơi, lại phát hiện thể lực đang hạ xuống rất nhanh, đây không phải điều hắn muốn!
"Móa nó, ta không muốn chết a! Xông lên!" Vương Thiên vận chuyển chân khí liều mạng, tốc độ phát huy đến cực hạn, cuối cùng cũng sắp xông lên được.
Nhưng mà ngay sau đó Vương Thiên không dám nhúc nhích!
Chỉ thấy trên trời, một con đại bàng mấy chục mét gào thét bay qua, mang theo trận gió thổi đầm nước vang rầm rầm, rồi đại điểu xoay người một cái gào thét xuống, oanh một tiếng như đạn pháo xông vào đầm nước, rồi một tiếng rít từ trong đầm nước truyền ra!
Bạn cần đăng nhập để bình luận