Vạn Giới Live Stream Chi Đại Thổ Hào

Chương 59: Vạn Giới tệ công hiệu

"Quả nhiên, công phu thứ này, cũng không phải là học được nhiều là có thể tấn cấp, vẫn là phải dựa vào luyện tập a! Nhưng mà, không có đối thủ a... Mình luyện muốn luyện đến bao giờ đây, ai... Thật hao tâm tổn trí." Vương Thiên xoa xoa mi tâm, nhìn về phía máy tính, kết quả 100 cái Vạn Giới tệ đáng ghét kia trên máy tính lại lọt vào tầm mắt, làm hắn càng thêm phiền não! "Đằng nào cũng đang khó chịu, đã có thể nói ra rồi, vậy thì nói ra đi, xem các ngươi khó chịu chưa, hôm nay ném các ngươi ra chơi!" Vương Thiên lựa chọn rút Vạn Giới tệ, ném vào 100 cái.
Sau một khắc, Vương Thiên xuất hiện trước mặt một đống Vạn Giới tệ, mười cái một bó, xếp thành một chồng, vàng óng ánh tựa như một bức tường nhỏ! Vương Thiên tiện tay sờ một cái, nhìn kỹ một chút, Vạn Giới tệ tạo hình rất đơn giản, vàng óng ánh, mặt trước có một chữ 'vạn', mặt sau một chữ 'giới'. Tuy nhiên Vương Thiên cũng không hiểu rõ, vì sao Vạn Giới đều dùng Hán tự, nhưng chỉ cần bản thân hắn thấy thuận tiện, đâu thèm người khác sống c·h·ế·t thế nào? Không biết tiếng Hán à? Chúc mừng ngươi, phải học ngoại ngữ!
Vương Thiên vuốt vuốt Vạn Giới tệ trong tay, thầm nói: "Chẳng lẽ là vàng ròng à?" Nói rồi liền nhét vào miệng cắn cắn, rất cứng, không phải kim loại! Vương Thiên dùng lực nhéo nhéo, với sức lực của hắn, đá cũng có thể bóp nát! Nhưng mà Vạn Giới tệ này lại không hề suy suyển gì! "Không phải vàng, mà lại còn rất cứng chắc... Vậy cái thứ đồ chơi này lấy ra làm gì? Làm đồ trang trí à? Đồ kỷ niệm à? Ai, đúng là đen đủi, muốn cất lại cũng không biết làm thế nào để cất..." Vương Thiên cười khổ một tiếng, dứt khoát hất hết số Vạn Giới tệ này vào trong tủ cho xong.
Lục lọi trong túi quần một cái, chút nữa ra ngoài tìm người hỏi một chút xem đây là loại vật liệu gì, có đáng tiền không, có giá trị tiền không, bán đổi lấy tiền luôn đi! Xem hết phát sóng trực tiếp đã hơn một giờ chiều, Vương Thiên không có chuyện gì làm, dứt khoát đứng dậy đi đến võ quán, võ quán vẫn còn đang trong quá trình sửa sang, mười công nhân làm khí thế hừng hực, mới đây thôi mà đã bắt đầu đâu vào đấy, xem ra mấy người này thật là liều mạng. Ngoài cửa lớn không ít người đứng đó xem náo nhiệt, còn có người đang quay phim chụp ảnh, Vương Thiên đoán, hơn phân nửa là vì chuyện trên mạng khiến hắn hot lên, võ quán cũng vì thế bị lôi ra, không ít người tới quay chụp để về trang b·ứ·c. Vương Thiên đối với chuyện đó, vô cùng hoan nghênh! Hắn còn đang lo lắng võ quán sẽ quảng cáo bằng cách nào, nhiều "Hoạt Lôi Phong" giúp hắn quảng cáo miễn phí thế này, hắn mừng còn không kịp ấy chứ.
Để phối hợp, tên này còn cố ý chạy ra cửa, muốn để mọi người nhìn mặt chân nhân, kết quả... Kết quả một tiểu tử vừa nhìn thấy Vương Thiên, liền hét lớn: "Này anh kia, đừng có chắn đường, em chụp tấm hình, cảm ơn." Vương Thiên chỉ cảm thấy trên đầu có một con quạ kêu "quạ quạ" bay qua, trong lòng bực mình mắng: "Mày bị mù à! Chỉ thấy miếu không thấy phật à!"
Trong lòng tuy khó chịu, nhưng mà Vương Thiên cũng không thể đuổi theo nói với người ta là ta chính là "Dân Tộc Anh Hùng" mà các người bàn tán đây, là Vương Thiên đây này! Cùng ta chụp ảnh đi! Thế thì quá thấp kém, là một Võ Đạo Tông Sư tương lai, vẫn nên có chút khí chất, tôn nghiêm vẫn là phải có! Ngay khi Vương Thiên nỗ lực lấy lại cân bằng thì, một thiếu nữ vui vẻ vẫy tay với hắn, Vương Thiên lập tức vui mừng, quả nhiên, vẫn là ánh mắt của mỹ nữ là tốt nhất, nhận ra chân thần! Vương Thiên hấp tấp chạy đến hỏi: "Mỹ nữ, có chuyện gì sao?"
"Anh kia ơi, bọn em là fan của Vương Thiên." Mỹ nữ vừa mở miệng, Vương Thiên đã cảm thấy không đúng vị, cái gì mà "fan của Vương Thiên", nói thẳng các em là fan thì có phải xong không? Mỹ nữ không để ý đến vẻ mặt kỳ lạ của Vương Thiên, tiếp tục nói: "Nghe nói đây là võ quán của Vương Thiên, nên mấy chị em em cố ý đến chụp hình kỷ niệm. Làm phiền anh chụp cho bọn em một tấm hình nhé... Cảm ơn anh!" Vương Thiên lập tức im lặng, nước mắt chảy ngược vào trong, trên đầu mười con quạ đen cùng kêu "quạ quạ quạ".
Vương Thiên vội ho khan một tiếng, nói: "Mỹ nữ, các em thật sự là fan của Vương Thiên sao?" "Đương nhiên! Tuyệt đối là fan chân chính luôn! Anh không biết đâu, trên mạng video đều lan truyền ầm ĩ! Bọn em đều xem rất nhiều lần rồi, công phu của Vương Thiên cực giỏi, rất đẹp trai! Ba ba ba liền đánh tên khốn nạn nước Z kia ngã sấp mặt! Quá đỉnh!" Một Tiểu Mập Nữu la lên. Một người khác tiếp lời: "Đúng vậy đúng vậy! Quá tuyệt vời, em xem hơn mười lần rồi nha! Thật không ngờ ở Vĩnh Hưng chúng ta lại có cao thủ như vậy!"
Vương Thiên nghe vậy, dở khóc dở cười, hắn rất muốn hỏi: "Các em bị mù từ khi nào thế? Xem hơn mười lần mà không nhận ra bản tôn? Cái này mà gọi là fan chân chính á? Đây là fan ở tận trên trời, cùng loại fan đang được nướng trên miếng sắt à?" "Đúng vậy ha, còn có cao thủ như vậy, đúng là không dễ dàng. Đến đây đến đây, đứng vào, anh chụp ảnh cho mấy em." Vương Thiên tự biên tự diễn hai câu, rồi bắt đầu chụp hình. Cà tím! Vương Thiên răng rắc chụp một tấm, đưa cho ba cô gái, rồi nhanh chân rời đi. Hôm nay đúng là quá đả kích người! Tự tôn bị tổn thương nặng nề!
Vào trong cửa hàng, liền thấy Lưu Chuyên Nhất đang bận túi bụi, gọi hai người ra hàn huyên một hồi, bảo đảm võ quán có thể mau chóng bàn giao công trình, Vương Thiên cũng an tâm hơn. Lén đưa cho Lưu Chuyên Nhất hai bao "Trung Hoa" mềm, đối phương lập tức nhiệt tình gấp bội... Ra khỏi võ quán, Vương Thiên cũng không có chỗ nào để đi, dứt khoát tìm một quảng trường nhỏ vắng người, đánh Thái Cực Quyền, bởi vì cái gọi là "quyền không rời tay, khúc không rời miệng", luyện nhiều một chút luôn luôn có lợi.
Nhưng lần này, Vương Thiên cảm thấy không giống! Trước kia khi luyện quyền, tuy nhẹ nhàng như thường, nhưng hắn cảm giác đó chẳng qua là giãn gân cốt mà thôi, chứ không thể tăng lên thực lực. Nhưng mà lần này không giống, hắn vừa đưa tay, vận khí, liền cảm giác được ở đùi một luồng khí lạnh chui vào cơ thể, theo kình quyền của hắn mà vận chuyển, di chuyển khắp toàn thân! Tế bào trong khắp người hắn như trong khoảnh khắc bị kích hoạt, vô cùng vui vẻ! Võ công vốn dĩ không có chút tiến triển nào, rốt cuộc đã có sự tăng lên! Mặc dù chỉ là một chút xíu rất nhỏ, cũng làm Vương Thiên mừng rỡ như điên! Chẳng lẽ luyện công bình thường cũng hữu dụng rồi?
Nhưng phần vui sướng này chưa kéo dài được bao lâu liền tan biến, bởi vì cảm giác tế bào reo hò biến mất, cảm giác thực lực tăng lên cũng không còn nữa. Đánh xong một bài quyền, Vương Thiên vẻ mặt khó hiểu... Cẩn thận dư vị cảm giác vừa luyện võ thì có vẻ như hết thảy căn nguyên đều đến từ luồng khí lạnh ở đùi, luồng khí lạnh đó còn tồn tại thì tế bào liền trở nên vô cùng sinh động, còn khi khí lạnh mất đi thì tế bào lại yên tĩnh trở lại. Vương Thiên theo bản năng sờ vào túi, kết quả lấy ra được một nắm tro đen!
"Cái này..." Vương Thiên trợn tròn mắt, hắn nhớ không nhầm thì trong túi có chứa Vạn Giới tệ! Bây giờ Vạn Giới tệ không thấy đâu, chỉ còn lại một nắm bụi, chuyện này là sao? Chẳng lẽ là bị người trộm mất, đánh tráo rồi? Chuyện này tuyệt đối không có khả năng! Với thực lực của Vương Thiên hiện tại, Minh Kính Đỉnh Phong, da thịt toàn thân vô cùng nhạy cảm, đừng nói là có kẻ đến trộm đồ, mà dù là con ruồi con muỗi bay qua hắn cũng có thể cảm nhận được! Đã không bị trộm thì Vạn Giới tệ làm sao lại biến thành tro tàn?
Nghĩ đến luồng khí lạnh vừa rồi, lại nghĩ đến việc Vạn Giới tệ này có thể lấy ra khỏi chỗ đặc thù, Vương Thiên đột nhiên nghĩ đến một khả năng! Vạn Giới tệ này, có lẽ là đồ tốt! Là thứ đồ tốt ngàn vàng khó cầu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận