Vạn Giới Live Stream Chi Đại Thổ Hào

Chương 179: Ta giận quá 【 Canh [4] )

Chương 179: Ta giận quá (Canh 4) Mà trong tình huống này, Vương Thiên cũng vòng vo hỏi thăm qua Toán Tử Nhĩ, và kết luận nhận được là. Bọn hắn đều chỉ có một loại có thể rút tiền! Nói cách khác, tình huống của Vương Thiên là độc nhất vô nhị!
Vương Thiên nhìn số tiền còn lại của mình không thể rút, còn có mười tám ức! Nhưng số Vạn Giới tệ rút ra được là hơn 200 triệu, trong đó có 200 triệu là do Tài Thông Bát Phương vừa gửi cho hắn. Nói cách khác, toàn bộ gia sản của hắn khoảng chừng hai tỷ! Hai tỷ, coi như Kim Tiễn Vạn Quán thật có mười tám ức, Vương Thiên vẫn có thể vững vàng trấn áp hắn!
Nghĩ đến đây, Vương Thiên cũng nhẹ nhàng thở ra... Mệt nhọc ngăn chặn bug của hệ thống, nếu không cứ để cho Tài Thông Bát Phương tiếp tục càn quét, có lẽ tên kia có thể phản công g·iết hắn.
Lắc lắc đầu, xua tan những lo lắng này, lại liếc nhìn hai trăm triệu Vạn Giới tệ có thể rút được kia, Vương Thiên hài lòng cười. Có hai trăm triệu Vạn Giới tệ này, con đường tu luyện sau này của hắn xem như ổn thỏa! Ít nhất, Hóa Kính đã ở trước mắt, chỉ là vấn đề thời gian.
Cuối cùng nhìn đến rương bảo vật của mình, thử lấy ra mở hai cái cho vui, kết quả hệ thống trực tiếp nhắc nhở, đang bảo trì, không thể mở được. Vương Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, trực tiếp tắt máy đi ngủ!
Ngày hôm sau, trời vừa sáng, ba người ăn cơm xong xuôi, Hồ Điệp lái xe, Vương Thiên ngồi ở ghế phụ. Về phần Đào Tinh Tinh, thì mặt dày mày dạn ngồi ở hàng ghế sau, Hồ Điệp hét vào mặt đối phương hai tiếng, đối phương lấy phương thức không nghe thấy mang tính lựa chọn để phản kích lại, Hồ Điệp liền bỏ cuộc.
Vương Thiên nhìn hai người, hơi lắc đầu. Thực tế, tình huống của hai cô gái, ngay từ khi sự kiện nấu cá bằng nước, đã có chút hiểu biết. Sau đó lúc trò chuyện, Hồ Vạn Đức cũng đã kể. Đào Tinh Tinh là cháu gái của hảo hữu chí giao Đào Bích Kiệt của Hồ Vạn Đức, cũng là người nối dõi duy nhất trong dòng họ. Điều quan trọng nhất là Đào Bích Kiệt và Hồ Vạn Đức là hàng xóm hai mươi năm, quan hệ hai nhà hết sức thân thiết. Đào Tinh Tinh và Hồ Điệp từ nhỏ đã chơi cùng nhau, hai cô bé từ nhỏ đã muốn hơn đối phương một bậc, nhưng cả hai dù là dung mạo, chiều cao, vóc dáng hay là gia thế đều không kém nhau bao nhiêu. Khác biệt duy nhất là Hồ Vạn Đức thích ăn, chơi, du lịch; Đào Bích Kiệt thì lại thích kinh doanh, thế là một người được người lớn đưa đi chơi, một người thì tự mình la cà, tự nhiên từ nhỏ đến lớn Hồ Điệp luôn hơn Đào Tinh Tinh một bậc. Đào Tinh Tinh cũng thành vạn năm thứ hai... Hai cô bé đấu nhau mấy chục năm, tuy nhiên hễ gặp mặt là cãi nhau, nhưng xét về tình cảm, chỉ sợ thân thiết như tỷ muội là cách miêu tả tốt nhất.
"Cái đồ quả đào chết tiệt, ngươi khai thật đi, rõ ràng ta đã bỏ xa ngươi, sao ngươi vẫn đuổi tới tửu điếm được?" Hồ Điệp bực bội nói.
Đào Tinh Tinh hừ hừ nói: "Muốn trách thì trách cái tên nào đó đần độn, vậy mà khoe tửu điếm trên vòng bạn bè." Sau đó giọng điệu kì quái nói: "Ôi, lần đầu tiên cùng sư phụ đi chơi, căng thẳng quá! Y... Thật buồn nôn quá đi."
Hồ Điệp lập tức đỏ mặt tía tai, mắng: "Đừng có nói bậy!"
Vương Thiên cười không nói, cuối cùng dứt khoát nhắm mắt dưỡng thần cho rồi.
Hai mỹ nữ bên cạnh líu ríu, một đường đi cũng không nhàm chán. Rất nhanh ra khỏi Triệu Dương, đi thẳng đến chợ trời.
Ba ngày sau.
Bốp! Tiêu Viễn tức giận đứng ở trên ban công nhà mình, nói: "Tình Nhi, con không thể nghe lời ba một lần sao? Chẳng lẽ con cũng muốn giống như chị con à?"
Phía sau Tiêu Tình nằm sấp trên ghế sô pha, cầm truyện tranh trên tay, nhìn rất say sưa, nghiêng đầu nhỏ nói: "Con rất nghe lời mà, một ngày đều không ra khỏi phòng, chỉ đọc manga. Cái này cũng không được ạ?"
"Con hiểu ý ba! Bây giờ, lập tức gọi điện cho Vương Thiên, chia tay với nó. Bảo nó biến ngay cho ba!" Tiêu Viễn nói.
Tiêu Tình cười nói: "Được thôi, đưa điện thoại cho con!"
Tiêu Viễn gật đầu với người giúp việc, người giúp việc đưa điện thoại cho Tiêu Tình.
"Thiên ca, là em! Tình Nhi, ha ha... Anh quá lợi hại, lão đầu tử nhà em sắp bị anh chọc tức điên lên rồi! Ủng hộ, tiếp tục nha!" Tiếng cười như chuông bạc của Tiêu Tình vang lên.
Vương Thiên cũng cười, ba ngày, Vương Thiên đá sập ba thành phố, tổng cộng mười hai nhà võ quán. Mặc dù mười hai nhà võ quán này đối với Vương Thiên mà nói, căn bản không có gì thách thức. Thậm chí ngay cả một cao thủ Minh Kính đỉnh phong cũng không gặp được... Nhưng nghĩ lại thì cũng đúng. Bắc Xuyên Hùng ở đảo quốc cũng là bậc thầy Nhu đạo đứng đầu, kết quả cũng không đạt đến Minh Kính đỉnh phong. Từ đó có thể thấy được, số lượng cao thủ Minh Kính đỉnh phong cũng không nhiều. Huống chi là ở Hoa Hạ, nơi được mọi người công nhận là không có cao thủ, quốc gia đang xuống dốc.
"Em nói như vậy, không sợ lão đầu tử nhà em đánh em sao?" Vương Thiên cười nói.
Tiêu Tình bình thản nói: "Thôi đi, ông ấy đã nhốt em trong nhà, hạn chế tự do thân thể rồi, còn muốn thế nào nữa? Ai ai ai, ba à, đừng tới đây, con đang nói chuyện chính đó! Đúng rồi, đứng đó đi, đừng tới đây, nếu không con đổi ý đấy!"
Tiêu Viễn nhìn Tiêu Tình tức đến không nhẹ, ông rất buồn bực, con gái người ta thì đều ngoan ngoãn đáng yêu, sao đến lượt ông, hai cô con gái, một người còn hơn một người làm ông đau đầu?
Tiêu Tình ôm điện thoại, nói: "Thiên ca, lão đầu tử nhà em muốn anh dừng lại chuyện đánh quán, anh nói sao?"
"Được thôi, đưa em đến trước mặt anh, lập tức dừng." Vương Thiên nhẹ nhàng cười nói.
Tiêu Tình ngẩng đầu lên, nhìn Tiêu Viễn.
Tiêu Viễn cau mày hỏi: "Nó nói sao?"
Tiêu Tình nói: "Thiên ca nói, ba bảo con đi gặp anh ấy, anh ấy sẽ dừng lại. Thế nào? Giao kèo không?"
"Hỗn trướng!" Tiêu Viễn xem như đã hiểu rõ, cô con gái này, căn bản không có ý định làm theo lời ông nói, tiến lên muốn tóm lấy con bé.
Tiêu Tình nhanh chân nhảy phóc lên khỏi ghế sofa, rồi nhanh chóng chạy! Đồng thời hét lớn: "Thiên ca, lão đầu tử nhà em sắp quýnh lên rồi, em phải chạy trốn đây... Ha ha, ba à, con ở đây nè! Ba không bắt được con đâu... Ha ha..."
Vương Thiên nghe tiếng cười của Tiêu Tình đầu bên kia điện thoại, trong lòng cảm thấy trăm vị tạp trần. Tiêu Tình tuy rằng luôn cười, nhưng Vương Thiên biết rõ, có lẽ trong lòng Tiêu Tình muốn khóc a? Đối với một người phụ nữ mà nói, không có chuyện gì buồn hơn chuyện hôn sự của mình không được người nhà chúc phúc. Nàng cười, chắc là không muốn Vương Thiên lo lắng, cũng không muốn để Tiêu Viễn khó xử...
"Ôi, dì Lưu ơi, sao các người cũng xía vào vậy! Thiên ca, hôm nay nói chuyện đến đây thôi, ủng hộ nha!" Tiếng la của Tiêu Tình, sau đó liền biến mất.
Tiếng Tiêu Viễn vọng tới: "Vương Thiên, Tình Nhi không thể theo cậu! Đừng tưởng rằng cậu đá sập vài nhà võ quán, chúng tôi sẽ nhượng bộ, trên thế giới này, không chỉ có một mình cậu là cao thủ ám kình. Tiêu gia tôi không bao giờ thiếu tiền, cậu đá sập một nhà, tôi mở mười nhà!"
"Vậy thì tôi sẽ đá sập mười nhà, chuyện này, hình như cũng không khó. Tôi vẫn là câu nói đó, đưa Tiêu Tình tới, tôi lập tức trở về Vĩnh Hưng." Vương Thiên nói.
"Cậu cảm thấy bây giờ còn có thể sao? Cậu đã hoàn toàn chọc giận Tiêu gia!" Tiêu Viễn trầm giọng nói.
Vương Thiên trực tiếp cúp máy, chọc giận? Vương Thiên đã sớm tức giận rồi! Thế là Vương Thiên bấm điện thoại cho Phương Cách.
"Ông chủ, có chuyện gì thế?" Giọng của Phương Cách vô cùng vui vẻ, cười rất tươi. Xem ra, mấy ngày gần đây, anh ta sống rất thoải mái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận