Vạn Giới Live Stream Chi Đại Thổ Hào

Chương 627: Não tử không dùng được

"Đúng vậy, xem ra hắn đây là muốn đối đầu với Âu Dương gia rồi, không đúng, không chỉ là Âu Dương gia, không khéo lại còn phải đối mặt với cả thế lực sau lưng Âu Dương gia. Thiên Vương này thật là điên rồi..."
Khổng Tước đầu tiên là ngơ ngác, sau đó chắp tay nói: "Đa tạ Thiên Vương khen thưởng, nhưng mà, ngươi vẫn nên thu lại đi." Nói xong, Khổng Tước vậy mà mở giao dịch, sau đó đặt đủ một trăm vạn Vạn Giới tệ lên trên.
Âu Dương Hạ thấy vậy thì nhẹ nhõm thở ra, cười khẽ nói: "Thiên Vương huynh, lần này ngươi..."
"Đinh!" Giao dịch!
Con ngươi của Âu Dương Hạ như muốn lồi ra, Khổng Tước cũng trợn tròn mắt, bởi vì Vương Thiên vậy mà không nhận mà trực tiếp giao dịch!
"Thiên Vương huynh, ý của ngươi là sao đây?" Âu Dương Hạ tức đến run cả tay.
Vương Thiên ha ha cười nói: "Không có ý gì, tay ta run thôi. Tuy run thì run, nhưng ta đã ném tiền ra thì không có thói quen nhặt lại. Cứ vậy đi, ân oán của các ngươi, các ngươi cứ đánh nhau, đừng quan tâm ta, các ngươi cứ tiếp tục..."
Tiếp tục cái con mẹ ngươi! Ngươi cho nàng một trăm vạn Vạn Giới tệ, nàng coi như không làm gì, nằm ườn trong lúc phát sóng trực tiếp, cũng có thể nằm vạn năm! Chẳng lẽ chúng ta phải đợi đến một vạn năm sau mới đoạt được pháp quyết? Âu Dương Hạ trong lòng điên cuồng mắng, ngoài miệng lại nói: "Thiên Vương, chuyện đùa này không có gì đáng cười."
Khổng Tước cũng nói: "Đa tạ hảo ý của Thiên Vương, bất quá, chuyện này là chuyện của Khổng Tước. Hơn nữa, sau lưng Âu Dương gia còn có rất nhiều thế lực, ngài không cần mạo hiểm vì Khổng Tước."
Vương Thiên gãi đầu nói: "Đừng đoán mò, ta cũng không phải giúp ngươi, thật là do tay run thôi. Còn cả Âu Dương gì đó kia, ta cũng đâu có nói đùa, ta nói thật đấy."
Khổng Tước cười khổ, người ngốc cũng nhìn ra được, Vương Thiên là đang giúp nàng.
Âu Dương Hạ đương nhiên cũng nhìn ra, lúc này thực sự tức giận: "Thiên Vương, loại sai lầm này không thể xảy ra, nếu thật sự xảy ra, ngươi phải nghĩ đến hậu quả đấy."
Vương Thiên nghe vậy, hơi khựng lại, sau đó sắc mặt nghiêm túc hẳn lên, ánh mắt bất cần đời trở nên sắc bén! Đối diện với Vân Lộc hoàng tộc hắn còn có thể vung tay treo giải thưởng toàn tộc, lẽ nào lại sợ một Âu Dương gia? Loại uy nghiêm tuyệt đối nắm quyền sinh sát trong tay toát ra khiến Âu Dương Hạ nhìn mà kinh hãi... Âu Dương Hạ có cảm giác mình đang tự rước họa vào thân!
Vương Thiên bỗng nhiên cười, cười rạng rỡ, răng trắng đều tăm tắp, dưới ánh sáng chiếu vào còn lóe lên hàn quang, nhìn Âu Dương Hạ lạnh cả sống lưng.
Vương Thiên lúc này mới nói: "Âu Dương... được rồi, ngươi tên gì ta cũng chẳng nhớ. Ngươi nói với ta hậu quả đúng không, ta thật muốn xem xem cái hậu quả này là như thế nào! Các ngươi Âu Dương gia, con cháu nhà Âu Dương gia phía sau, ai không sợ chết thì cứ bước ra cho ta! Ai dám bước ra, cho Lão tử xem!"
Vương Thiên nói xong thì vỗ bàn đứng dậy, Âu Dương Hạ bị dọa đến lảo đảo lùi lại, đối mặt với khí thế coi trời bằng vung của Vương Thiên, hắn hoàn toàn không thốt lên được lời nào!
Ngay khi Âu Dương Hạ đang định nói gì đó, một tiếng hét lớn vang lên: "Âu Dương Hạ, ngươi phát điên cái gì vậy, lại lên cơn rồi à!"
Tiếp đó, một lão nhân bước vào phòng phát sóng trực tiếp, vừa thấy mặt đã xông tới mắng xơi xơi!
"Ngươi là ai?" Vương Thiên thấy khó hiểu, hôm nay người tới sao mà nhiều thế? Hắn chỉ muốn yên ổn xem phát sóng trực tiếp, sao lại khó khăn thế này?
"Xin lỗi, Thiên Vương thành chủ, tại hạ là Âu Dương Hoàn Thành, cha của Âu Dương Hạ. Đứa nhỏ Âu Dương Hạ này, từ nhỏ não tử đã không dùng được, luôn nói năng lung tung, làm những chuyện ngốc nghếch. Chuyện hôm nay, lão hủ xin lỗi Thiên Vương thành chủ." Nói xong, Âu Dương Hoàn Thành quát Âu Dương Hạ: "Cái thứ vô tích sự, còn không mau cút về cho ta!"
Âu Dương Hạ trợn mắt há hốc mồm nhìn Âu Dương Hoàn Thành, còn muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn vào mắt Âu Dương Thành, liền im bặt, ngoan ngoãn rút khỏi phòng phát sóng trực tiếp.
Âu Dương Thành quay sang Vương Thiên nói: "Thiên Vương thành chủ, ngài cứ tiếp tục xem phát sóng trực tiếp đi. Không có chuyện gì nữa, ta xin cáo từ trước."
Nói xong, Âu Dương Hoàn Thành cũng rời đi.
Vương Thiên gãi đầu, vẻ mặt mờ mịt, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Bọn họ đến diễn kịch hả? Khán giả cũng có chút mơ hồ, Âu Dương Hạ có phải ngốc thật không, có phải bị bệnh tâm thần hay không bọn họ biết rõ. Âu Dương Hạ tuy có chút là cậu ấm, nhưng tuyệt đối không ngốc, cũng không có bệnh tâm thần. Những gì hắn vừa làm đều rất bình thường, vậy mà Âu Dương Hoàn Thành lại làm thế này, tại sao? Đáp án quá rõ ràng, là không muốn trêu chọc Thiên Vương!
"Thiên Vương này mạnh đến vậy cơ à?"
"Hình như Âu Dương gia đang chịu thua đấy."
"Không chỉ Âu Dương gia, e là tập đoàn lợi ích phía sau Âu Dương gia cũng đang nhún nhường."
"Tại sao thế? Thiên Vương này mạnh vậy ư?"
"Ta nhớ ra rồi, mọi người còn nhớ mấy tin tức mới mấy hôm trước không?"
"Tin tức gì?" mọi người không hiểu hỏi.
"Chính là tin tức bên Vân Tiêu hoàng tộc đó! Theo ta biết, trong khoảng thời gian gần đây, Vân Tiêu hoàng tộc trước sau đã chết hơn trăm người, từ người hầu cho đến những người thuộc nhánh bên, thậm chí cả con cháu trực hệ cũng chết mấy người. Vân Tiêu Sơn hiện tại đã khởi động hộ sơn đại trận, cho dù người nhà vào cũng phải kiểm tra nhiều lần, nghiêm ngặt vô cùng. Hơn nữa, cao thủ Vân Tiêu hoàng tộc đang lùng sục khắp nơi, truy sát hung thủ đã giết người nhà bọn họ... Có thể nói, Vân Tiêu hoàng tộc giờ đang gà bay chó chạy, cỏ cây đều như lính."
"Ta cũng nghĩ tới, hình như tất cả đều bắt nguồn từ việc Thiên Vương treo thưởng!"
"Tê... Ta cũng nghĩ tới rồi! Chẳng trách Âu Dương gia lại chịu thua, đây là sợ Thiên Vương bắt chước, quay sang đối phó bọn họ!"
"Tuy thế lực sau lưng Âu Dương gia lớn, nhưng khi đối mặt với một đại thổ hào như Thiên Vương chẳng nể ai, bọn họ cũng có chỗ e dè. Quan trọng nhất là, tên này ra tay không nể nang, trực tiếp dùng tiền thuê sát thủ, trảm thảo trừ căn. Ra tay không để đường lui... Hơn nữa bên cạnh hắn còn có cao thủ bảo vệ, lại còn có cả quỷ đèn lão nhân cái tên Siêu Cấp Đả Thủ nữa, ai dám thực sự đối đầu với hắn? Thật sự mà làm hắn khó chịu, thuê Quỷ Đăng lão nhân thì phỏng chừng sáng mai đã chẳng thấy bóng dáng Âu Dương gia."
"Trước đó là do chúng ta coi thường Thiên Vương rồi, đọc sách trên UU thì thấy có tiền thật tốt..."
"Tiền cũng là một loại thực lực mà..."
"Ghen tị thật..."
Khổng Tước nhìn cảnh tượng trước mắt, nhìn một trăm vạn Vạn Giới tệ trong túi, tảng đá lớn đè trong lòng như trút xuống. Có một trăm vạn Vạn Giới tệ này, cuối cùng nàng cũng có thể an tâm mà phát sóng trực tiếp, chí ít trong vòng vạn năm, mấy gia tộc kia đừng hòng có ý đồ với nàng nữa.
Nghĩ đến đây, Khổng Tước vô cùng cảm kích, cúi mình hành lễ với Vương Thiên nói: "Đa tạ Thiên Vương thành chủ đã ra tay giúp đỡ, Khổng Tước vô cùng cảm kích, Thành chủ có gì cần, Khổng Tước trong khả năng của mình, nhất định sẽ dốc toàn lực."
Vương Thiên ha ha cười nói: "Nếu ngươi không nói thì ta cũng không có gì, nhưng ngươi đã nói thì ta lại có việc."
Khổng Tước kinh ngạc, thầm nghĩ: "Chẳng lẽ người này cũng như lũ sói đói nhà Âu Dương gia, muốn công pháp dung luyện tâm hỏa của mình? Nếu hắn muốn thì ta nên làm gì đây, cho hay không cho? Vừa rồi mới ba hoa chích chòe xong, nếu không cho chẳng phải là thất tín với người? Nhưng mà cho thì cái lời thề ước kia..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận