Vạn Giới Live Stream Chi Đại Thổ Hào

Chương 40: Đừng nhúc nhích, cướp bóc

Chương 40: Đừng nhúc nhích, cướp bóc
Đổng cục trưởng cũng giật mình, đối phương có súng? Phần tử khủng bố? Xã hội đen?
Nghĩ đến vậy, Đổng cục trưởng vội vàng kêu lên: "Tất cả mọi người lui về phía sau, tìm công sự che chắn!"
Người trong phòng họp cũng giật mình, bọn họ chỉ muốn đến phát tài thôi, chứ không phải đến bỏ mạng! Hiện trường mắt thấy sắp hoảng loạn, Vương Thiên tranh thủ thời gian nháy mắt với Tôn mập mạp, Tôn mập mạp lập tức hạ miệng cống xuống!
Vương Thiên hô: "Mọi người đừng hoảng, bên ngoài cũng là cảnh sát! Vừa mới có đại nhân vật tới, cái ông cục trưởng kia sắp có chuyện vui rồi."
Đám người sững sờ, đại nhân vật? Ở cái chợ huyện cấp quèn này thì có đại nhân vật gì được chứ?
Hiện trường vẫn muốn loạn, mắt thấy không kiềm chế được nữa, nhiều người như vậy chen chúc ở đây, nếu loạn lên, rất có thể xảy ra sự kiện giẫm đạp, cái đó thì Vương Thiên gánh không nổi!
Trong lúc nguy cấp, Vương Thiên linh cơ động, vội vàng nói vào mic, bắt chước tiếng súng, đồng thời hét lên: "Đều đứng ngay ngắn cho ta! Bây giờ bắt đầu! Ăn cướp! Tôn mập mạp, cho pháo thủ ẩn nấp kỹ vào, coi chừng người, ai dám nhúc nhích, đập chết hắn!"
Quả nhiên, vừa nói xong, người ở hiện trường đều sợ hãi, không dám lộn xộn nữa.
Vương Thiên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó mặt mày gian xảo nói: "Bây giờ ngồi trở lại vị trí cũ, ai dám nhúc nhích, các ngươi hiểu rồi đó!"
Phương Cách và Trần Giai Di cũng giật mình, tuy cả hai đều là cáo già, nhìn ra chút mánh khóe, nhưng vẫn không lộ vẻ gì, phối hợp với hắn. Hai người bảo tiêu bên cạnh cũng đã đứng chắn trước mặt bọn họ...
Vương Thiên thấy tình hình đã được khống chế, thật sự âm thầm đổ mồ hôi lạnh.
Đúng lúc này, trước mặt vang lên một tiếng hét lớn, bốn bóng người trong nháy mắt xông lên, hai bước ba bước liền vọt đến trước mặt Vương Thiên, hét lớn một tiếng, một quyền đánh thẳng vào mặt Vương Thiên!
Phương Cách và Trần Giai Di trợn tròn mắt, người ra tay lại chính là hộ vệ của bọn họ!
Ba người còn lại cũng xông lên theo, muốn một lần bắt gọn Vương Thiên!
Vương Thiên nhận ra, bốn người này chính là đám bảo tiêu Phương Cách và Trần Giai Di mang tới! Mỗi người ba cái, hai người bên cạnh còn hai cái bảo tiêu! Đám gia hỏa này mặt mày hung hãn, mắt đỏ ngầu, sát khí đằng đằng, rõ ràng là từng thấy máu! Ra tay cực kỳ tàn nhẫn, nhắm thẳng vào chỗ hiểm của Vương Thiên, muốn nhất kích tất sát!
Đối mặt với đòn tấn công tàn nhẫn như vậy, Vương Thiên cũng không dám khinh thường, không kịp giải thích, hai tay mở ra, khí tức nội liễm, trong nháy mắt đó Vương Thiên cảm thấy cả thế giới như lắng lại! Đòn tấn công của bốn người cũng trở nên chậm chạp!
Vương Thiên nhớ lại lời Dương Lộ Thiện đã nói, Thái Cực Quyền không phải lấy chậm đánh nhanh, mà là dĩ khoái đả mạn! Liệu địch tiên cơ, chuyên phá thế cân bằng của đối phương, mượn lực dùng lực, tấn công bất ngờ!
Hai tay chuyển đổi, một tên bảo tiêu nắm đấm bị Vương Thiên giữ được, vung về phía trước một cái, đối phương thân bất do kỷ xoải bước một bước vừa vặn bịt kín chính diện một quyền!
Bộp!
Một quyền chính diện đập vào lưng tên bảo tiêu đang lao tới từ bên cạnh! Đối phương thân bất do kỷ xông về phía trước!
Đồng thời Vương Thiên thuận thế kéo một phát, đối phương bị Vương Thiên kéo vào ngực, Vương Thiên thuận thế lùi người ra sau! Tên xui xẻo kia hoàn hảo thay thế vị trí của Vương Thiên!
Hai người ở ngoài giật nảy mình, vội vàng thu tay lại!
Kết quả Vương Thiên tung người lên, như đại bàng xổ lồng, đá hai cước trúng cằm hai người, hai người kêu thảm một tiếng rồi bay ra ngoài!
Vương Thiên vừa chạm đất, tên bảo tiêu đang lao đến cuối cùng cũng bắt được cơ hội, một quyền đấm vào ngực Vương Thiên, kết quả Vương Thiên thuận thế ngã người ra sau, một quyền kia của hắn căn bản không có tác dụng!
Vương Thiên hai tay giữ lấy nắm đấm đối phương, chân đạp mạnh xuống, hai tay dùng sức kéo!
Tên bảo tiêu thân bất do kỷ bị túm bay ra ngoài, lướt qua người Vương Thiên trong nháy mắt, Vương Thiên nằm dưới đất co chân đá một cái!
Bành!
Tên bảo tiêu bị đạp trên không trung, rơi xuống phía sau, ôm bụng như tôm luộc, không nhúc nhích nổi!
Nói thì nhiều, nhưng tất cả chuyện này xảy ra trong chớp mắt! Người phía dưới chỉ thấy bốn người xông lên, hợp sức tấn công Vương Thiên, muốn bắt sống người cầm đầu để cứu bọn họ. Kết quả, trong vài hơi thở ngắn ngủi, những người này liên tục chuyển động, sau đó bốn tên bảo tiêu cường tráng đã bị thanh niên có vẻ gầy gò nhẹ nhàng hạ gục!
Sự huyên náo ban nãy, ngay lập tức đều trở lại yên tĩnh, chân vừa mới nhấc lên đều hạ xuống, không dám lộn xộn nữa.
Sắc mặt Phương Cách và Trần Giai Di vô cùng khó coi.
Vừa rồi hành động của đám bảo tiêu căn bản không phải ý của bọn họ, nhưng hành động này rất có thể sẽ gây ra phiền phức lớn! Nhưng bây giờ bọn họ không có gì để nói, đám hộ vệ làm như vậy cũng là vì bảo vệ bọn họ. Có điều tình hình trước mắt có chút mất khống chế rồi.
Đồng thời cả hai đều sợ hãi trước võ lực của Vương Thiên, đám hộ vệ của bọn họ đều là lính đánh thuê ngàn người có một, mạnh đến mức nào bọn họ đều rất rõ! Một người đánh mười người cũng không thành vấn đề! Từng thấy máu của đám sát thủ đó, người bình thường đối diện với bọn họ sẽ bị trấn áp tại chỗ.
Nhưng đám bảo tiêu mạnh như vậy, bốn người đồng loạt ra tay, lại còn đánh lén, kết quả vẫn bị Vương Thiên trong nháy mắt chế phục! Vậy võ nghệ của Vương Thiên kinh khủng cỡ nào? Bọn họ có thể giữ được mạng không đây?
Vương Thiên thấy đám người cuối cùng cũng thành thật, cũng không dám lơ là, còn hai tên gia hỏa ở đằng kia, ai biết bọn họ có nổi máu điên lên rồi lại xông vào hay không. Vương Thiên kéo một cái ghế rồi ngồi xuống, lạnh lùng nói: "Tất cả im lặng cho ta! Nếu không tự chịu hậu quả!"
Lúc này thì thật không ai dám làm loạn, ngoan ngoãn ngồi yên, không nhúc nhích, ai nấy trong lòng đều thầm mắng! Bọn họ đến đây phát tài chứ không phải đến bị cướp!
Giờ phút này không chỉ bọn họ muốn mắng, mà Đổng cục trưởng đang bị nhốt ở bên ngoài cũng đang mắng thầm trong bụng! Đây không phải là đường lui của bọn họ à! Muốn tìm chỗ che chắn cũng không có, thế này không phải là muốn giết người sao!
Nhưng chuyện tập kích trong tưởng tượng lại không xảy ra, đối diện đi ra mười người mặc đồ đen, người cầm đầu là một nam tử bước lên trước, khí thế rất mạnh! Ép ba cảnh sát bên Đổng cục trưởng căn bản không dám nổ súng, thậm chí gọi cũng không dám gọi.
Đổng cục trưởng cố chấp hỏi: "Người đến là ai? Tấn công cảnh sát, cầm súng, đây là trọng tội! Tuyệt đối đừng cố tình gây thêm sai lầm nữa!"
Đối phương lạnh lùng nói: "Nếu như ngươi vừa rồi nổ súng, hoặc là có hành động khác, ngươi đã là người chết! Dám rút súng trước mặt thủ trưởng? Đúng là đồ không biết sống chết!"
Đổng cục trưởng giật nảy mình, thủ trưởng? Từ này đâu có thể tùy tiện dùng cho quan viên bình thường, đều là dùng với chức vị tương xứng mà thôi. Mà xưng hô thủ trưởng thế này, đều là dùng cho… Nghĩ đến đây, Đổng cục trưởng sắp khóc, hắn chỉ làm theo phép tới điều tra chút thôi, ai ngờ nơi này nước sâu đến vậy! Trừng mắt nhìn gã tài xế, nói: "Thủ trưởng? Vị thủ trưởng nào?"
Đối phương rút ra giấy chứng nhận rồi đưa đến trước mặt Đổng cục trưởng, sau đó nói: "Những gì hôm nay ngươi đã thấy, đã nghe, đều quên hết cho ta, không được phép ra ngoài nói lung tung, có hiểu không?"
"Dạ dạ dạ… Tuyệt đối không nói lung tung, vậy… Chúng tôi bây giờ phải làm sao?" Đổng cục trưởng nhìn rõ rồi, đừng nói thủ trưởng ở sau lưng người này, chỉ riêng người này, ông ta cũng không dám đụng vào rồi! Một trăm Mã thị trưởng trói lại cũng không đấu lại được người này! Còn tên tài xế kia, để hắn chết quách cho xong đi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận