Vạn Giới Live Stream Chi Đại Thổ Hào

Chương 409: Điên cuồng khen thưởng 【 cầu đặt mua )

Chương 409: Điên cuồng khen thưởng 【 cầu đặt mua 】
Đám người không nói một lời, đều nhìn về phía Vương Thiên, muốn xem trò cười của Vương Thiên, hoặc biểu hiện đau đớn. Nhưng mà… Vương Thiên mặt không chút cảm xúc, tùy ý nói: "Ồ, vậy thì mua một phần thực đơn, làm thử xem đi, Nhị Tinh thượng phẩm, đây là cấp độ cao nhất sao?"
Đang khi nói chuyện, mọi người liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
"Đinh! Nhân gian đệ nhất Phú thiên vương khen thưởng Stephen hai trăm triệu vạn giới tệ!"
Ầm!
Toàn trường xôn xao, tập thể ngây người! Từng người nhìn Vương Thiên, vẻ mặt không thể tin nổi, tên này vậy mà cứ thế ném ra một trăm triệu! Ngươi dù sao cũng phải nhăn mặt một cái chứ, tỏ ra đau lòng chứ! Đây là một trăm triệu đấy! Không phải một vạn giới tệ đâu!
Nhưng chưa đợi bọn họ hết kinh ngạc trong lòng, liền nghe Vương Thiên lơ đãng hỏi: "Nhị Tinh thượng phẩm, đây là món ăn ngon nhất rồi hả?"
"Đương nhiên không phải, trên thượng phẩm còn có cực phẩm. Tuy nhiên thực đơn cực phẩm giá đắt hơn, lên tới một tỷ! Ban đầu ta định mua luôn món ăn thành phẩm, ngày đêm thưởng thức, tự mình ngẫm nghĩ bí ẩn bên trong..." Stephen nói thật, một trăm triệu hắn còn có thể cắn răng, mặt dày mày dạn đòi, một tỷ vạn giới tệ, dù Thiên Vương đã nói với hắn tiền không thành vấn đề, cứ tự nhiên... nhưng hắn vẫn thấy có chút đau lòng, khó nói thành lời.
Nhưng mà, Stephen còn chưa nói hết đâu…
"Đinh! Nhân gian đệ nhất Phú thiên vương, khen thưởng Stephen một tỷ vạn giới tệ!"
Tiếp đó mới nghe thấy giọng nói lười biếng của Vương Thiên truyền đến: "Lải nhải nhiều vậy làm gì? Mua trước một phần làm xong cho ta nếm thử, nhớ kỹ, ta muốn loại tốt nhất! Không đủ tiền, ta sẽ thêm."
Bịch!
Không biết là ai, tay run lên, rương bảo vật trong tay rơi xuống đất.
Đám người lúc này mới hoàn hồn, vẻ mặt mờ mịt nhìn những rương bảo vật từ trên trời rơi xuống, từng người lệ rơi đầy mặt.
"Mẹ nó ơi! Dù ta là fan của người khác, nhưng tên Thiên Vương này đúng là hào phóng thật! "
"Đúng vậy, đây mới thật là hào sảng! "
"Thật là đại thổ hào, chỉ vì ăn một món ăn mà vung tay lên đến 11 tỷ! Nếu món cực phẩm có giá 100 tỷ, không biết hắn có mua không nhỉ? "
"Nhìn vào cái cách tiêu tiền của hắn thì, chưa biết chừng...sẽ mua! "
"Oa ha ha… Mở ra được 10 nghìn vạn giới tệ! Sướng quá! "
"Hắc! Đồ ngon đấy, một cái thực đơn Nhị Tinh hạ phẩm! "
"Ái chà chà, một món Nhị Tinh trung phẩm! "
"Ha ha… 100 nghìn, tê tái, ta mở được 100 nghìn vạn giới tệ! Từ trước đến giờ cao nhất đấy! "
"Lâu rồi không được mở nhiều rương bảo vật sướng như thế..."
Những người này cứ mở ra được vật phẩm gì lại kêu toáng lên, hiện trường vô cùng náo nhiệt.
Nhưng lại có người như cha mẹ vừa qua đời, đó chính là đám fan của giáo chủ Nam Phương! Ban đầu bọn họ định bỏ đi, kết quả Vương Thiên vừa mở miệng, bọn họ liền ở lại xem náo nhiệt. Một khi xem thì thấy bọn họ ghen tị ước ao a, hận trong bụng đều hóa thành nước, tụ thành sông, trôi chảy không ngừng!
"Đáng chết Thiên Vương! Có tiền mà ngông nghênh…"
"Chẳng phải là tiền sao! Giáo chủ của chúng ta cũng sẽ khen thưởng mà! "
"Đúng, giáo chủ của chúng ta cũng sẽ khen thưởng, về thôi! Xem Giáo Chủ phát sóng trực tiếp thôi! "
Kết quả, Hương Diệp Tuyết đột nhiên nhảy dựng lên, mỉa mai nói: "Đúng vậy, giáo chủ Nam Phương cũng sẽ khen thưởng, nhanh đi xem hắn phát sóng trực tiếp đi! Có khi... không biết giáo chủ Dornan Phương sẽ chi một vạn giới tệ hay hai vạn giới tệ nhỉ? Mấy tay thổ hào đi theo hắn, sẽ tặng một trăm vạn giới tệ, hay mười triệu giới tệ đây? Hay lại là kiểu góp vốn, mỗi người một vạn giới tệ, mở trò chơi rương bảo vật liên tục đây?"
Lời này vừa nói ra, đám fan của giáo chủ Nam Phương khó chịu như nuốt phải ruồi, hứng thú mắng cũng mất, lập tức rút khỏi kênh phát sóng trực tiếp!
Không có cách nào ở lại xem phát sóng trực tiếp nữa, nhìn người khác mở rương bảo vật, có lợi lộc, hết lần này đến lần khác không đến phần mình, cái cảm giác ghen tị đó, khiến bọn họ phát điên! Nhất là câu nói của Hương Diệp Tuyết, càng đâm vào nỗi đau của họ. Giáo chủ Nam Phương đúng là có tiền, nhưng lại chính xác là dạng keo kiệt có tiếng! Số lần vung tiền ít đến đáng thương còn chưa tính, còn thường yêu cầu mọi người góp tiền khen thưởng, mỗi người một vạn giới tệ, 20 triệu người gom vào được 20 triệu vạn giới tệ, sau đó mở rương bảo vật.
Sau khi mở rương, đồ ngon, hắn còn phải xem qua, về cơ bản qua mắt hắn, là chui vào túi hắn, ai cũng không đòi lại được. Đây là một lão hỗn đản ăn người không nhả xương!
Còn xem Thiên Vương, vung tay một phát là một trăm mười rương bảo vật! Thêm 10 triệu vừa rồi là một trăm mười một rương! Mỗi người một trăm mười một rương! Trong lòng lập tức cảm thấy bồn chồn, khó chịu…
Đương nhiên, những người này cũng hiểu rõ, nếu đổi họ thành giáo chủ Nam Phương, họ cũng sẽ làm như vậy! Bởi vì họ đều là loại người đó! Ngoài ra, xét về nhân phẩm của họ, ngoài đám giáo chủ Nam Phương, chắc các giáo chủ khác cũng chẳng thèm muốn họ... Nghĩ đến đây, từng người buồn bã ỉu xìu, chua chát đi tìm giáo chủ Nam Phương mách tội.
Vương Thiên thấy fan của giáo chủ Nam Phương đều đi hết, khóe miệng nhếch lên cười, sự chua xót của đối phương, sự ghen tị ước ao, hắn nhìn rất rõ ràng. Hắn muốn đúng là hiệu quả này! Đây là cơ sở của việc dùng tiền đè bẹp tất cả! Bất quá bây giờ hiệu quả chưa rõ rệt, còn cần phải tiếp tục!
Một hơi tiêu hết 11 tỷ vạn giới tệ, Vương Thiên liền ngồi ở đó chờ Stephen làm đồ ăn. Quả nhiên Stephen Chu lập tức mua thực đơn Thất Tinh tụ Nhị Tinh thượng phẩm, và Thiên Tiên Phối Nhị Tinh cực phẩm. Sau đó bắt đầu học tập, dần dần làm món ăn.
Vương Thiên cười nói: "Stephen, cứ làm cho tốt vào, làm xong rồi, còn có thưởng."
Lời này vừa nói ra, người xem phía dưới nghe vậy, lập tức phấn khích hơn, hôm nay cầm được một trăm mười một rương bảo vật, đã khiến bọn họ vui sướng phát điên! Mà xem ra như vậy có vẻ còn có thể nhận được nhiều hơn!
Trong phút chốc mọi người trong lòng vậy mà đồng lòng cầu nguyện: Giáo chủ Nam Phương cái tên khốn đó, xin thần kinh phản ứng chậm một chút, đừng vội phong sát Thiên Vương a! Dù thế nào cũng phải để bọn ta được góp nhặt thêm mấy rương bảo vật đã! Giáo Chủ nhà ta nhất định đừng lên mạng a, nhất định phải cự tuyệt a...
Nhìn những phản ứng của mọi người, Vương Thiên càng hài lòng, tất cả đều nằm trong kế hoạch!
Cùng lúc đó, giáo chủ Nam Phương giận dữ lôi đình!
"Hỗn trướng! Hắn thật sự nói như vậy?" Giáo chủ Nam Phương vỗ bàn đứng dậy, giận dữ nói.
Suối dưới có biết sợ hãi rùng mình, nói; "Giáo Chủ, hắn tuy không trực tiếp mắng ngài, nhưng ta là dựa theo ý ngài mà đi làm, ta là sứ giả của ngài, đại diện cho uy nghiêm của ngài. Hắn mắng trong đầu ta là c...t, vậy không phải là đang ám chỉ... "
"Im miệng! Đồ phế vật!" Giáo chủ Nam Phương tức giận mắng một tiếng, suối dưới có biết vội ngậm miệng, không dám nói nữa.
Giáo chủ Nam Phương phe phẩy quạt giấy, âm u nói: "Tốt lắm Thiên Vương, đúng là Thiên Hạ Đệ Nhất giàu. Xem ra quá nhiều tiền bạc đã cho hắn quá nhiều tự tin. Đã như vậy, ta liền cho hắn biết thủ đoạn của bản giáo chủ! Người đâu, toàn diện phong sát Thiên Vương! Cho người của chúng ta đến kênh phát sóng trực tiếp của hắn quấy rối, đuổi tất cả mọi người đi! Ta sẽ đi gặp mấy giáo chủ khác, lâu lắm rồi không có ban bố lệnh phong sát ngũ giáo chủ, hôm nay cũng nên cho thế nhân tỉnh lại một chút, uy nghiêm của giáo chủ, không thể coi thường! "
Bạn cần đăng nhập để bình luận