Vạn Giới Live Stream Chi Đại Thổ Hào

Chương 351: Miểu sát 【 cầu đặt mua )

"Huyền Lâm có thể chặt ngang một chân của hắn!""Ha ha..."
"Mọi người nhỏ tiếng thôi, đài truyền hình của chúng ta đang phát sóng trực tiếp đây." Đúng lúc này, một người Hàn Quốc đến, chỉ vào camera đã được đặt sẵn ở võ quán nói.
Mấy người lập tức hạ giọng.
Tuy nhiên, khán giả Hàn Quốc đang xem phát sóng trực tiếp ở hiện trường lại cười cực kỳ khoa trương.
"Phó sư phạm Kim làm đẹp lắm! Anh ấy là phó sư phạm Taekwondo của nước ta đó! Sao có thể để ai muốn khiêu chiến là được chứ?"
"Đúng vậy, nếu không cứ a miêu a cẩu đến, cũng phải ứng chiến thì ai mà có nhiều thời gian rảnh như vậy."
Mà giờ khắc này, Hồ Điệp thì nhìn chằm chằm nói: "Phó sư phạm Kim có ý gì? Xem thường sư phụ ta sao?"
"Chưa nói đến xem thường, chỉ là sư phụ ta say mê võ đạo, mỗi ngày đều cần tu luyện khổ cực, đâu có thời gian chơi với mấy đứa nhóc. Nếu không mỗi ngày đều có a miêu a cẩu tới khiêu chiến thì sư phụ chẳng phải là ngay cả ăn cơm cũng không có thời gian rảnh hay sao? Cho nên, ngươi muốn khiêu chiến sư phụ ta thì phải qua ải của ta trước đã!" Huyền Lâm khoanh tay sau lưng, ngẩng đầu ưỡn ngực, cũng có vài phần khí thế. Chỉ là đôi mắt của hắn luôn mang theo vài phần khinh miệt, khiến người khác nhìn vào vô cùng khó chịu.
Hồ Điệp lập tức dịch lại cho Vương Thiên nghe, sau đó hỏi: "Sư phụ, giờ làm sao?"
Vương Thiên cười nói: "Chuyện này đơn giản thôi... cứ đánh là xong."
Nói xong, Vương Thiên giơ một tay lên nói: "Vậy thì đừng nói nhảm nữa, thời gian của ta rất quý, đằng sau còn có mấy chục võ quán đang chờ ta đến đả quán đó. Ra tay đi!"
Hồ Điệp phiên dịch lại.
Huyền Lâm lạnh lùng hừ một tiếng nói: "Thật đúng là kẻ không biết không sợ! Ngươi cho rằng võ lâm Hàn Quốc chúng ta yếu kém như võ lâm Hoa Hạ của các ngươi hay sao?"
Vương Thiên lại không nói gì, chỉ giơ một ngón tay lên.
Huyền Lâm hỏi: "Ý gì?"
"Đánh ngươi chỉ cần một chiêu, nói nhiều cũng lãng phí, nhanh lên đi!" Vương Thiên nói.
Huyền Lâm tức giận, dậm chân một cái, sải bước xông lên, tốc độ cực nhanh! Thậm chí còn nhanh hơn cả Bắc Xuyên Hùng lúc trước!
Vương Thiên rốt cuộc tin rằng cái đai đen của Bắc Xuyên Hùng kia là do quan hệ mà có, chênh lệch giữa hai người này quá rõ ràng!
Bất quá, Huyền Lâm cuối cùng cũng chỉ là một cao thủ Minh Kính mà thôi! Mà loại cao thủ này trong mắt Vương Thiên không chịu nổi một kích! Cho dù là lực lượng, tốc độ hay kinh nghiệm chiến đấu, Vương Thiên đều hoàn toàn áp đảo!
Bộp!
Huyền Lâm đạp mạnh chân xuống sàn nhà, liền muốn bay lên không, đồng thời hét lớn một tiếng: "Ta sẽ dùng chiêu Phác Tại Thạch đánh bại ngươi!"
Rắc!
"A!..." Tiếng kêu thảm thiết của Huyền Lâm cùng với tiếng xương gãy vang lên, thì ra là chân trái chống trụ của hắn đã bị Vương Thiên bất thình lình quét một cước cận thân khiến gãy lìa!
Huyền Lâm ôm đùi, đau đớn kêu la thảm thiết...
Còn Vương Thiên thì mặt thản nhiên nói: "Đã ngươi dùng chiêu Phác Tại Thạch, vậy ta không thể làm gì khác hơn là dùng chiêu của đồ đệ ta, Chu Côn. Có vẻ như, kết quả cũng giống nhau..."
Huyền Lâm chịu đựng đau đớn, mặt không thể tin được nhìn Vương Thiên nói: "Không thể nào, sao ngươi có thể theo kịp tốc độ của ta..."
"Theo kịp tốc độ của ngươi? Ngươi tưởng ngươi là ai?" Vương Thiên khinh thường liếc nhìn Huyền Lâm, sau đó lớn tiếng nói: "Kim Tam Hữu, pháo hôi đã xong đời rồi, có phải ngươi nên đi ra rồi không? Đương nhiên, nếu như ngươi không dám ra, đám đồ đệ này của ngươi có lẽ không đủ để ta đánh!"
Lời này vừa nói ra, đám đồ đệ của Kim Tam Hữu sợ hãi lùi lại ba bước, sợ bị người này đánh như vậy. Nhất là khi bọn họ nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo, băng hàn, thị huyết của Vương Thiên, càng sợ đến toàn thân run rẩy! Vương Thiên đã từng thấy máu, hơn nữa còn giết người vô số! Thi thể dưới chân hắn chất thành núi!
Đám gà con sống trong thời đại hòa bình này, làm sao có thể đối mặt với hắn được?
Chỉ trong một thoáng, trong lòng những người này tràn ngập hoảng sợ, thậm chí không dám ngẩng đầu lên!
"Đại Thiên tiên sinh, ngài nói vậy có hơi quá đáng rồi!""Đúng vậy! Chẳng qua là đánh bại Huyền Lâm thôi mà? Ngài đâu đã đánh bại phó sư phạm Kim!""Thật quá đáng khinh người, xin mời phó sư phạm Kim xuất thủ!"
Trên internet cũng vang lên một tràng la ó!
"Chết tiệt, tên khốn kiếp này lại dám chặt gãy chân trái của Huyền Lâm! Cốt truyện không phải là hắn sẽ bị chặt chân trái sao?""Mau lên, chỉ cần phó sư phạm Kim ra tay, chắc chắn sẽ chặt gãy chân trái của hắn!""Lần này ta cảm thấy, chắc phải chặt cả hai chân hắn mới đúng!""Không sai, để hắn bò về!"
Ngay lúc mọi người ồn ào không ngừng, một người từ trên lầu đi xuống, tiếng bước chân khẽ run rẩy, trong nháy mắt khiến võ quán Đại Đường đang ồn ào trở nên yên tĩnh.
Vương Thiên ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một người tóc ngắn chải gọn, hai mắt sáng ngời hữu thần, từng bước vững chãi, nhịp điệu đi tới. Không cần phải nói, người này chắc chắn là Kim Tam Hữu!
Kim Tam Hữu gật đầu với Vương Thiên nói: "Vương tiên sinh, anh vừa ra tay đã phế một chân của đồ đệ tôi, có hơi độc ác quá không?"
Vương Thiên thản nhiên nói: "Thật xin lỗi, tôi là người rất thù dai. Trên mạng, người của các anh hô hào muốn đánh gãy chân trái của tôi. Không còn cách nào, tôi người này bụng dạ hẹp hòi, vốn định chặt ngang chân các anh cho nó bằng với cái cách mà các anh định làm với tôi, cho nên tôi đã ra tay."
Kim Tam Hữu nheo mắt nói: "Anh khác với các võ sư Hoa Hạ còn lại, bọn họ sẽ không làm vậy."
"Thật đấy, bọn họ thà để ngoại nhân mắng người Hoa Hạ không có ai tài giỏi, cũng muốn kiên trì mấy cái thứ vô nghĩa; còn ta thì lại không! Ta cho rằng người trong nhà phải dùng lễ nghĩa để lấy được sự tôn trọng, nhưng khi đối đãi với người ngoài, chỉ có nắm đấm mới đánh ra được sự tôn trọng! Cũng như năm xưa nước Mỹ, đảo quốc, hoành hành đất nước của các ngươi hết đời này đến đời khác, vậy mà các ngươi chỉ có thể làm chó cho chúng nó, vĩnh viễn không dám sủa bậy! Còn chúng ta, cho các ngươi điều tốt, lại bị coi là kẻ ngốc... Đúng là người hiền bị bắt nạt, ngựa thiện bị người cưỡi! Cho nên, ta thích làm kẻ ác! Đánh cho những kẻ nói ta không tốt phải quỳ xuống đất nói ta tốt, đây mới là niềm tin của ta!" Vương Thiên nói đến đây thì dừng lại một chút, cười híp mắt nhìn Kim Tam Hữu nói: "Vậy Kim tiên sinh, anh thấy tôi là người tốt hay là người xấu?"
Kim Tam Hữu ngạc nhiên, há hốc mồm vậy mà không biết nên nói sao cho phải! Nói Vương Thiên là người tốt? Rất dễ bị hiểu lầm là anh ta sợ Vương Thiên, không dám nói hắn là người xấu. Mà nói hắn là người xấu ư? Một lát nữa so võ mà thắng thì còn đỡ, nhỡ mà thua... Nhìn Huyền Lâm trên đất, trong lòng anh ta cũng thấy hơi lạnh.
Kim Tam Hữu không phải Huyền Lâm, cũng không mù quáng tự đại đến mức xem mình là nhất, xem người khác chỉ là hạng hai, hắn là hạng ba. Hắn luôn quan sát Vương Thiên, đáng tiếc từ đầu đến cuối, hắn vẫn không nhìn ra được Vương Thiên rốt cuộc ở cảnh giới nào! Cộng thêm cái đôi mắt tà mị, tràn đầy sát khí của Vương Thiên, khiến hắn hơi hoảng loạn, tinh thần bị dao động!
Đúng lúc này, một phóng viên Hàn Quốc lớn tiếng hô: "Phó sư phạm Kim, tên này quá ngông cuồng! Ủng hộ, đánh ngã hắn!"
Sau đó, những phóng viên còn lại cũng hô theo, tiếng ồn ào đánh thức Kim Tam Hữu, Kim Tam Hữu cẩn thận nhìn chằm chằm Vương Thiên nói: "Anh là người tốt hay người xấu, tôi không thể một lời phán xét. Nhưng, nếu như anh đến đả quán thì trong mắt tôi, anh chính là người xấu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận