Vạn Giới Live Stream Chi Đại Thổ Hào

Chương 229 : Thanh lâu cũng có bưu hãn nữ

Nam tử cầm lấy ngân phiếu, nhìn quanh một chút rồi thân thể càng thêm thẳng tắp, mở to mắt nhìn chằm chằm Vương Thiên! Sau đó hít sâu một hơi, phì cười ra tiếng, cúi đầu khom lưng mà nói: "Vị gia này, xem ngài nói kìa, người như ta vốn dĩ là người rất trọng nghĩa hiệp. Vị gia này lạc đường, tự nhiên ta phải giúp đỡ các vị đi qua, sao có thể để ngài dùng tiền được." Trong khi nói chuyện, đã nhét ngân phiếu vào trong ngực. Tiểu Thúy ở bên trên lập tức trợn tròn mắt, tuy nhiên sau đó cũng cười, dẫn đường một đoạn ngắn vậy mà được một ngàn lượng bạc, thật là dễ dàng lấy được mà! Đắc ý chào Vương Thiên và Vương Ngũ, sau đó dẫn đường phía trước, vẫn không quên cùng Vương Thiên nói chuyện, mặt mày đưa tình, còn thiếu nước xé mở y phục kêu một tiếng: "Đi thôi, mướn phòng đi!"
Nhưng mà, Vương Thiên hoàn toàn không thèm để mắt tới hạng người này, Cân Vương năm đi phía sau, coi như không nhìn thấy. Chỉ bất quá trước khi đi, cái tên vừa chỉ đường cho bọn hắn lại không bình tĩnh, không ngừng dụi mắt, sau đó hối hận, sau đó giận mắng, sau cùng mấy người cãi cọ lẫn nhau, rồi đánh nhau… Đối với việc này, Vương Ngũ chỉ lắc đầu cảm thán nói: "Kết quả không phải đều giống nhau sao?"
Vương Thiên lại lắc đầu nói: "Có thể dùng tiền giải quyết chuyện thì không cần dùng vũ lực."
Vương Ngũ nói: "Vậy chuyện vừa rồi?"
Vương Thiên nghĩ đến nữ nhân hung hãn kia, cười khổ nói: "Chủ yếu là bị đánh bất ngờ thôi, ngươi cũng không ra tay mà?"
Vương Ngũ nói một cách hùng hồn: "Ta không đánh phụ nữ."
Vương Thiên vỗ vai Vương Ngũ nói: "Thật ra ta cũng không đánh phụ nữ..."
Dưới sự chỉ huy của một nam một nữ, hai người cuối cùng cũng tới cửa Đức Tụ Lâu, nhìn ngọn đèn sáng trưng ở Đức Tụ Lâu, cả hai cùng thở ra một hơi, đêm tối mạo hiểm cuối cùng cũng kết thúc!
Cửa Đức Tụ Lâu, Dương Lộ Thiện đứng đi qua đi lại ở đó, thấy Vương Thiên và Vương Ngũ đến, cũng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng không làm mất người. Hỏi hai người vừa đi đâu, hai người làm gì có ý tốt nói bị một cô kỹ nữ đuổi chạy? Cười ha hả cho qua, ba người lên lầu, vào phòng bao. Dương Lộ Thiện cho mang vịt nướng cũng đi lên theo, vịt nướng thái lát mỏng ăn kèm bánh mì, tương, hành, lại thêm canh vịt hầm nóng, cùng nội tạng chế biến thành các món nhắm, nhìn rất ngon miệng.
Vương Thiên nếm thử vài miếng sau, cũng khen không ngớt miệng. Mặc dù Stephen Chu cũng có món vịt nướng bí truyền, nhưng mỹ thực là thứ không chỉ có một khẩu vị là quyết định được tất cả. Vịt nướng ở đây có cách chế biến đặc biệt riêng, da vịt béo mà không ngấy, da giòn tan, bên trong lại mềm mại, ăn cùng tương và hành lá, vừa bỏ vào miệng, vịt thơm ngon kèm vị hăng của hành, tương hơi ngọt, khiến người ta theo bản năng say mê! Đây quả thực là một loại hưởng thụ của con người.
Uống một ngụm canh vịt, răng môi lưu hương!
Vương Thiên giơ ngón cái lên nói: "Món này tuyệt hảo!"
Nhìn Vương Thiên ăn, đám người xem phát sóng trực tiếp cũng ngồi không yên, từng người đã sớm đói bụng, dứt khoát cũng đi ăn cơm. Nhưng vẫn còn một nhóm ở lại xem, bọn họ muốn nhìn xem dáng vẻ của Thượng Thanh Lâu giàu có nhất thiên hạ này. Có khi nào còn sợ như vừa rồi không! Thậm chí đã có người mở đổ bàn ác ý! Đặt cược Vương Thiên không dám vào thanh lâu tìm gái, bên dám chỉ có số ít, bên không dám thì vô số kể.
Mà cái bàn đổ này, Vương Thiên đương nhiên cũng có thể nhìn thấy, quả thật tức cái mũi muốn lệch đi, nghĩ thầm: Mẹ kiếp! Không phải chỉ là đi Kỹ Viện thôi sao? Thật coi ta là con gà con sao? Trong lúc tức giận, trong phòng phát sóng trực tiếp nhắn lại: "Mấy tên khốn này, coi gia là Thái Giám Tổng Quản chắc? Lát nữa cho các ngươi biết thế nào là bản lĩnh của đàn ông!"
"Ta Tào, có phát sóng trực tiếp tại chỗ sao?"
"Đúng vậy! Ta muốn xem phát sóng trực tiếp, nhưng không có quần áo chiến tranh!" Hiện trường lập tức sôi trào, vô số lão lưu manh nhảy ra.
"Aiya, mấy người đàn ông các ngươi sao vô sỉ vậy! Vương Thiên đừng nghe bọn họ, nữ có mặc quần áo hay không bọn ta không quan tâm, chúng ta hội chị em chỉ muốn xem Vương Thiên không mặc là như thế nào thôi, haha..."
"Đúng đúng đúng, Vương Thiên, cầu thoát y!"
Vương Thiên vừa nhìn liền bị đám Bại Gia Hủ Nữ này làm cho đi lệch, vội nói: "Cởi cái rắm, có bản lĩnh thì đi mà thử!"
Vương Thiên không tin, không thu thập được đám Hủ Nữ này!"
"Không có vấn đề gì! Tiểu nữ tử lúc nào cũng sẵn lòng hầu hạ!"
"Chỉ cần ngươi muốn, cứ đến đi, ta chờ!"
"Phòng đã đặt rồi, lúc nào đến đây?"
"Vương Thiên, ngươi muốn mấy người? Ba người? Hay mười người? Chị em tốt của ta có mấy ngàn người, ngươi được chứ?"
Vương Thiên lập tức giơ cờ trắng đầu hàng, hắn xem như hiểu rõ, cùng Hủ Nữ chơi loại trò này, quả thật tự mình chuốc lấy khổ.
Các nàng thấy thế, lập tức cười ha hả, còn lại mấy nam đồng bào, thì mắng to Vương Thiên phế thải, có cơ hội tốt vậy cũng không đáp chiến, thật là phí phạm tài nguyên, đáng xấu hổ!
Ăn xong bữa tối, Vương Ngũ dẫn đường, Vương Thiên đi theo, Dương Lộ Thiện đi cuối, ba người lần này thẳng đến Bát Đại Hồ Đồng. Sau đó Vương Thiên và Vương Ngũ liền trợn tròn mắt! Cái gọi là Bát Đại Hồ Đồng, cũng không phải là chỉ tám con hẻm trước cửa, mà là chỉ chung tất cả hẻm ngõ gần khu hàng rào lớn trước cửa! Kinh Thành có tiếng có đến ba ngàn sáu trăm ngõ, còn chưa kể những ngõ không tên, tất cả các hẻm trong Kinh Thành đều liên kết với nhau, giống như mê cung địa đạo vậy. Cũng khó trách Vương Thiên và Vương Ngũ bị lạc đường… Đi trên phố đèn đỏ ăn chơi trác táng này, Vương Thiên thì không sao, chưa ăn thịt heo thì cũng thấy heo chạy rồi? Cứ thế mà nhìn say sưa.
Vương Ngũ mặc dù ngoài miệng kêu vui vẻ, nhưng khi đến nơi đây, lại trở nên gò bó, tay đeo đao lớn, ngẩng đầu bước đi, mắt không liếc ngang, người ta mà không biết còn tưởng hắn đến phá quán chứ không phải đến dạo thanh lâu! Trên đường đi bởi vì cái mặt đen Môn Thần này, khiến các cô kỹ nữ đứng đường cũng không dám đến gần.
Dương Lộ Thiện đi phía sau, cúi đầu, nhìn mũi chân, cũng không biết đang nghĩ gì.
Nhìn hai người này, Vương Thiên âm thầm lắc đầu, mặt mũi đàn ông đều bị hai người này làm mất hết!
Ngay khi Vương Thiên đang suy nghĩ nên ghé nhà nào một chút, thể nghiệm xem kỹ viện thanh lâu thời Xã Hội cũ, một tiếng kêu khẽ truyền đến!
"Chính là hai tên ma-cà-bông kia! Cho ta bắt bọn chúng lại! Dám ghét bỏ lão nương sao? Lão nương hôm nay phải cho bọn chúng đẹp mặt!" Trong lúc nói chuyện, một đám người vội vàng chạy tới!
Trong vòng ngoài vòng vây lấy Vương Thiên, Dương Lộ Thiện và Vương Ngũ.
Vương Ngũ thấy vậy, nhướng mày lên, dậm chân một cái, quát lớn: "Làm gì?!"
Vương Ngũ vào nam ra bắc, áp tiêu giết người cũng không ít, gầm lên giận dữ, sát khí đằng đằng, khiến mấy tên tay chân vây lấy bọn họ, theo bản năng lui về sau.
"Bọn rác rưởi các ngươi, đông người thế này lại sợ một tên ngốc nghếch kia sao? Tránh ra! Để ta!" Lục Y Nữ tách đám người đi ra.
Dương Lộ Thiện thấy sự việc xảy ra, lập tức tỉnh táo, nhỏ giọng hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"
Vương Thiên buông tay nói: "Gặp phải bà chằn rồi, đàn bà này bị điên rồi hả? Lại còn truy đuổi tới đây."
Bạn cần đăng nhập để bình luận