Vạn Giới Live Stream Chi Đại Thổ Hào

Chương 66: Mập mạp yêu đương 【 cầu )

Phương quản lý thấy cảnh này, sắc mặt đã trắng bệch như tuyết, người ta trả tiền, chẳng lẽ lại có thể là giả sao? Tuy nhiên, Phương quản lý vẫn chưa từ bỏ ý định, hắn còn muốn tiếp tục xem xét, hắn không tin đối phương thật sự có tiền để chi trả một tỷ! Càng không tin, mình sẽ nhìn nhầm! Hắn nào biết rằng, thật sự là hắn không có nhìn nhầm, Vương Thiên trước đây không lâu vẫn còn là một kẻ nghèo rớt mồng tơi, xuất thân hèn kém, tự nhiên không có gì sang trọng. Thậm chí khi làm việc, còn không thể thoát khỏi vẻ không hào phóng, lại không có quần áo đẹp xe tốt phụ trợ, nhìn nhầm cũng rất bình thường. Hắn thua là thua ở chỗ, không nên dùng con mắt chó coi thường người khác, nếu như có thể làm tốt dịch vụ, thì đã không đi đến bước đường này. Không bao lâu, Cung Ninh liền trở lại, cung kính cúi đầu với Vương Thiên, hưng phấn nói: "Vương tiên sinh, thành... thành rồi, cám ơn..." Phương quản lý nghe vậy, thở dài, ủ rũ rời đi. Một trăm triệu! Hắn làm sao cũng nghĩ không ra, cái người rõ ràng chưa từng gặp mặt này, sao lại là một ẩn thế phú hào! Trong lòng đau khổ, lại cũng không thể làm gì, người có thể xuất ra một trăm triệu, hắn không thể đắc tội, hiện tại hắn chỉ muốn được an toàn bị sa thải, sau đó đổi một thành phố khác để phát triển... Quan Chiếu Dung thấy cảnh này, cười ha hả nói: "Lớn từng này tuổi, lần đầu tiên nhìn thấy chó nhà có tang như thế nào." Phương quản lý đã không còn sức để cãi nhau với Quan Chiếu Dung, trong đầu hắn hiện tại chỉ toàn là làm thế nào đối diện với cơn giận dữ từ cấp trên! Hoa Minh đã dốc hết sức để chặn đứng Trung Hải tiến vào Vĩnh Hưng, tiến vào Đồ Dương, từ lâu đến nay, đều thành công. Trung Hải một đơn không thành, lại tụt dốc, rất nhanh liền có thể đá Trung Hải đi, lúc này tốt rồi, chính tay hắn hủy hoại kế hoạch này, nghĩ tới hậu quả, thật là không rét mà run. Vương Thiên mới không thèm để ý Phương quản lý thế nào, bàn tay tàn ác nhất, chính là bàn tay vô hình! Vừa nãy bàn tay kia đã giáng xuống, xem ra, hiệu quả cũng không tệ. Đúng lúc này, người phụ trách của tập đoàn Trung Hải tại Vĩnh Hưng, Lục Tổng cầm điện thoại lên, ha hả cười nói: "Tần tổng, đã lâu không gặp a! Không có ý gì khác, tôi gọi đến là để nói lời cảm ơn, cảm ơn anh đã cho nhân viên bán hàng và kinh lý của anh giới thiệu khách hàng cho chúng tôi, anh ấy đã đặt mua, một lần mua hai căn ở Long Viên... Ách, Tần tổng? Sao lại tắt điện thoại rồi? Thật là vô lễ... ha ha..." Nhưng mà một màn này Vương Thiên bọn họ không nhìn thấy. Ký hợp đồng, bận bịu xong hết thảy, đã là xế chiều, từ phòng kinh doanh bất động sản đi ra, Vương Thiên liếc qua cửa sổ sát đất của công ty Hoa Minh, lúc này ngay cả bóng dáng cũng không thấy, bảo vệ ở cửa cũng đã thay. Tôn mập mạp nói: "Tôi nghe Chiếu Dung nói, đám người kia vừa rồi đều bị sa thải hết, chậc chậc... đáng đời! Mắt chó coi thường người khác..." Vương Thiên gật đầu nói: "Đúng là đáng đời, tuy nhiên Hoa Minh này hành động cũng thật nhanh. Ai da, ta mới nhớ ra, vừa rồi ngươi nói cái gì? Chiếu Dung? Chậc chậc..." "Chậc chậc cái rắm, chẳng lẽ chỉ có mình ngươi được tán gái à? Ta cảm thấy con bé đó cũng không tệ..." Tôn mập mạp sờ cằm, cười hắc hắc nói. Vương Thiên lắc đầu, Quan Chiếu Dung ngũ quan đoan chính thì không giả, dáng người tuy có hơi mập mạp, nhưng không phải là gu của hắn. Tuy nhiên, Tôn Mập Mạp thích, thì cứ theo hắn đi... Vừa dứt lời, cửa lớn Hoa Minh mở ra, mấy tên kinh lý phòng kinh doanh bất động sản vừa mới trào phúng bọn họ cộng thêm Phương quản lý, cùng đám bảo vệ đều thay trang phục bình thường đi ra, khi thấy Vương Thiên, từng người cúi gằm mặt, không dám ngẩng đầu lên. Một trăm triệu, đối với bọn họ mà nói là con số trên trời, người có thể bỏ ra một trăm triệu, há phải người bọn họ có thể đắc tội sao? Bọn họ chỉ mong Vương Thiên không nhìn thấy bọn họ thì tốt, từng người xám xịt nhanh chóng rời đi. Đối với điều này, Vương Thiên rất vui vẻ, hắn cũng không phải là Thánh Mẫu, ngươi đắc tội ta, ta còn lấy ân báo oán! Người như vậy, trong từ điển của Vương Thiên đồng nghĩa với cặn bã! "Chữa ngọn không chữa gốc, thực sự nên chữa chính là bọn hắn, bọn hắn cũng nên chỉnh đốn và cải cách lại... Thiên Vương, ngươi có phòng ở rồi, có phải cũng nên mua xe rồi không? Ngươi ở chỗ kia cách trung tâm thành phố cũng phải mất hai mươi phút đường." Tôn Mập Mạp nói. Vương Thiên gật đầu nói: "Vậy thì mua xe đi... Mập Mạp, ngươi có chiếc xe nào ưng ý không?" "Ước mơ đời ta chính là có tiền lái một chiếc xe bá khí như xe tuần dương hạm mặt đất, động cơ nổ long trời lở đất, phải gọi là hết mình a!" Tôn Mập Mạp nói. Vương Thiên nói: "Vậy ngươi không bằng lái máy kéo đi, có cửa sổ nóc toàn cảnh, mui trần, phía trước có thể ngồi gái đẹp, phía sau trải chăn thì có thể ba ba ba..." "Cút đi, gái nào mà thèm theo ngươi lên máy kéo. Nói thật, ngươi định mua xe gì?" Tôn Mập Mạp hỏi. Vương Thiên nghĩ nghĩ nói: "Đi xem thử đi, ta cũng không có khái niệm gì, mua thì mua xe tốt luôn, một phát ăn ngay." Mua xe không gặp phiền phức gì, đi mấy cửa hàng, Vương Thiên lái thử mấy chiếc, cuối cùng chốt một chiếc chạy như bay hoành hành giá một trăm bảy mươi vạn. Vương Thiên không thích xe nhỏ hẹp, xe này cũng đủ lớn, bảy chỗ ngồi lại còn rộng rãi, bỏ đi hai ghế phía sau, khoang sau có thể nhét rất nhiều đồ. Gập ghế xuống, trực tiếp có thể làm giường dùng, có cửa sổ nóc toàn cảnh, camera 360 độ, cơ bản là có đủ đồ, dù sau này mới biết rằng, mấy cái đó cũng vô dụng... Quan trọng nhất là, chiếc xe này có sẵn! Đưa tiền xong, trực tiếp lái đi! Lúc đi thì ngồi xe thuê, lúc về thì lái Mercedes-Benz, Vương Thiên quả thực có cảm giác áo gấm về làng! Đáng tiếc, ba mẹ không có ở đây, nếu không hắn thật muốn về cho hai ông bà xem, cũng mở mày mở mặt. Vui vẻ nhất vẫn là Tôn Mập Mạp, lúc la lúc lắc, không ngừng đổi nhạc, trên cả quãng đường về nhà. Ngày thứ hai, Vương Thiên tìm công ty chuyển nhà đến, đem một ít đồ đạc đóng gói, đưa đến nhà mới. Với những khách hàng lớn như Vương Thiên, lại là đơn hàng đầu tiên, tập đoàn Trung Hải vẫn vô cùng hào phóng, thủ tục chưa hoàn tất nhưng chìa khóa thì đã trao tận tay. Đồ đạc của Vương Thiên đều là chút đồ vụn vặt, mấy thứ này không đáng tiền, nhưng nhiều thứ mang theo cả một phần ký ức, cho nên hắn cố ý mang đi. Còn bàn ghế của hắn thì để Tôn Mập Mạp tìm chỗ nào bán cho tiện. Vương Thiên tuy có tiền, nhưng cũng chưa đến mức quên gốc, cái gì cần tiêu thì tiêu, còn cái gì có thể tiết kiệm thì vẫn tiết kiệm. Lại bận bịu một ngày, Vương Thiên cuối cùng đã đến nhà mới. Đêm đó, Vương Thiên hẹn Tôn Mập Mạp ra ngoài, chuẩn bị ăn mừng một bữa, chọn một quán ven sông, đặt chỗ xong thì không lâu sau Tôn Mập Mạp đến. Khiến Vương Thiên ngạc nhiên là, tên mập này còn mang người đến! Bên trái liếc mắt đưa tình rõ ràng là Quan Chiếu Dung, con nhỏ mập ú đó! Chỉ bất quá, đánh là do Quan Chiếu Dung đánh, mắng là do Quan Chiếu Dung mắng, Tôn Mập Mạp chỉ chịu trách nhiệm cười ngây ngô... Bên phải có vẻ hơi câu nệ rõ ràng là Cung Ninh... "Này, cô Cung Trữ, lâu rồi không gặp? Ai u, con nhỏ mập ú kia, ngươi cùng mập mạp liếc mắt đưa tình này là có ý gì đây?" Vương Thiên từ xa vẫy tay, chào hỏi. Cung Ninh liên tục gật đầu, nói: "Vương... Vương... Vương..." "Nhìn tuổi là biết ta lớn hơn ngươi rồi, nếu như ngươi không ngại, thì cứ gọi ta là Thiên ca, hoặc Vương ca cũng được." Vương Thiên biết Cung Ninh con bé này vốn vẫn còn rất e dè, có chút ngốc nghếch, chỉ khi ở trong lĩnh vực mình giỏi mới trở nên vô cùng tự tin. Khi đó Cung Ninh và Cung Ninh bình thường cứ như là hai người! Một người thì hăng hái, tự tin vô cùng, khiến người khác phải trầm trồ, còn một người thì ngốc manh, mũm mĩm dễ thương, khiến người ta rất muốn trêu đùa cô nàng ngốc này một chút. Cung Ninh ngẩn ra một lúc, sau đó nói: "Vương... ca..." Vương Thiên cười ha ha nói: "Như vậy là được rồi, thực ra nói lắp cũng không có gì đáng sợ, ngươi nói chậm một chút là được, từng chữ một âm, quen rồi thì sẽ tốt." Cung Ninh liên tục gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ. Vương Thiên lúc này mới nhìn Tôn Mập Mạp đang ngại ngùng bên đối diện nói: "Mà này, Mập Mạp chết bầm, hai người sao lại đến đây cùng nhau vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận