Vạn Giới Live Stream Chi Đại Thổ Hào

Chương 34: Chiến tranh tài

"Tây Kỳ có Luyện Khí Sĩ giúp đỡ, có thêm một ít người tu đạo cũng không có gì kỳ quái." Trụ Vương cau mày, ngoài miệng nói nhẹ nhàng, trong lòng hiển nhiên cũng có chút áp lực.
Thân Công Báo nói: "Đại Vương có điều không biết, nếu là người bình thường tu đạo thì cũng không sao. Trẻ con khi còn bé, tư chất không kém đều có thể tu luyện, chỉ là rất khó thành công mà thôi; còn người lớn thì Tiên Thiên Khí đã tan hết, một thân toàn là Hậu Thiên trọc khí, muốn tu luyện khó như lên trời. Coi như tư chất tốt, có Linh Đan Diệu Dược tương trợ, cũng phải tiềm tu khổ luyện mới được. Nhưng mà đám quân đội ở Tây Kỳ, rõ ràng không có trẻ con, chỉ toàn là tinh binh đã thành niên, lại tu luyện thì đã gần như không thể, nhưng mà bọn họ lại bắt đầu tu luyện, hơn nữa lại có chút thành tựu, chuyện này thật kỳ quái! Bần đạo suy đoán, bọn họ hẳn là có một lượng lớn đan dược làm tiếp tế, phụ trợ những người này tu đạo mới có thể đạt được hiệu quả như vậy. Mà đan dược này số lượng không nhỏ, hoàn toàn có thể giúp bọn họ không cần bế quan khổ tu, liền có thể có chút thành tựu. Nhưng mà như vậy thì phải tốn rất nhiều tiền, hao tổn lên đến hàng nghìn tỉ."
"Chẳng lẽ là Thiên Vương ở trong bóng tối ủng hộ đám Loạn Thần Tặc Tử ở Tây Kỳ kia?" Vừa nghe đến chữ 'thiên', mí mắt Trụ Vương đúng vậy giật loạn một trận, theo bản năng muốn động đến Thiên Vương.
Thân Công Báo nói: "Bần đạo đã đi khắp nơi nghe ngóng, nhưng không có bất kỳ kết quả nào. Bất quá, trong thiên hạ có thể có được tài lực như vậy, e rằng cũng chỉ có Thiên Vương mà thôi. Nhưng Thiên Vương này hành tung quỷ bí, tìm không thấy hắn thì hết thảy đều khó mà nói."
"Lại là Thiên Vương, còn Thái Sư thì sao?" Trụ Vương xoa xoa mi tâm, đối với Vương Thiên thật sự là không có một chút biện pháp nào.
"Thái Sư nói, hắn đã mời Lý Hưng Bá một trong tứ thánh ở Cửu Long Đảo đến đây trợ chiến, đồng thời mở phát sóng trực tiếp ở giữa, Đại Vương có thể trực tiếp giáng lâm, hiện trường quan sát trận chinh phạt nghịch tặc này." Thân Công Báo nói.
"Như vậy thì tốt, bản vương ngược lại muốn xem Khương Tử Nha kia, sẽ Nghịch Phản Triều Cương như thế nào." Trụ Vương vung tay lên, tiến vào phát sóng trực tiếp ở giữa.
Tiền tuyến, phát sóng trực tiếp ở giữa mở hai cái, một cái là Văn Trọng mở phát sóng trực tiếp ở giữa, một cái là Khương Tử Nha ở Tây Kỳ mở phát sóng trực tiếp ở giữa, hai bên nhắm vào đám người tự nhiên cũng khác nhau. Kết quả sau khi phát sóng trực tiếp ở giữa mở ra, hệ thống vậy mà vì cả hai phát ra nội dung giống nhau nên trực tiếp hợp hai phát sóng trực tiếp ở giữa làm một.
Việc này khiến Văn Trọng và Khương Tử Nha không kịp chuẩn bị, hai người đều là người chủ trì, cùng đài đối mặt, cuối cùng lại là một câu cũng không nói, riêng mỗi người chỉ huy quân đội của mình mà thôi. Còn sự tình trong phát sóng trực tiếp ở giữa nơi này chỉ là một cái Rạp Chiếu Phim đưa tin mà thôi, phát sóng trực tiếp hiện trường cũng không phải là thật sự muốn biểu diễn cái tiết mục gì.
Đúng lúc này, một đám người xuất hiện, chính là Trụ Vương mang theo Đắc Kỷ, cùng văn võ bá quan đến, phát sóng trực tiếp ở giữa bên trong lập tức bị dọn trống một mảng.
Khương Tử Nha nhìn thấy tình huống trong phát sóng trực tiếp ở giữa thì cười lạnh một tiếng, nói với người phía dưới vài câu, một hồi một đám người xông lên, ngồi ở bốn phía Trụ Vương, Đắc Kỷ, những người này hoặc là hình dạng xấu xí, hoặc là ăn mặc thấp kém, trên người còn có hôi thối lập tức khiến Trụ Vương buồn nôn muốn chết, cả giận nói: "Thái Sư, đây là có chuyện gì? Còn không mau mau đuổi đám hỗn trướng này ra ngoài!"
Văn Trọng nhìn thấy tình huống bên này thì lập tức hiện thân, đưa tay muốn đá người, kết quả hệ thống vậy mà hỏi: "Bản phát sóng trực tiếp ở giữa có hai người phát sóng trực tiếp, đá người cần 2 người cùng cho phép mới có thể thực hiện. Có muốn hỏi đối phương hay không?"
Văn Trọng quả quyết từ bỏ, đây rõ ràng là mưu kế của Khương Tử Nha, hỏi cũng bằng không. Thế là Văn Trọng nói: "Đại Vương, làm gì so đo với đám người này, mời Đại Vương tiến vào phòng quan sát."
Đồng thời Văn Trọng gửi tin nhắn cho Trụ Vương, Trụ Vương xem xong thì cũng giận không nhẹ. Bất quá, hắn tuy ngu ngốc vô đạo, nhưng vẫn hết sức coi trọng và tôn kính Văn Trọng, đương nhiên sẽ không giận Văn Trọng, gật gật đầu, mang theo Tô Đát Kỷ tiến vào phòng. Còn lại văn võ đại thần thì thảm rồi, phòng cũng không phải ai cũng có thể đi vào, cần tiền tài làm hậu thuẫn mới được. Bọn họ nào có cái vốn kia cho nên chỉ có thể bị đám người hôi thối xung quanh vây lại ấn nút che chắn, loại bỏ mùi hôi, thậm chí có người trực tiếp che kín người xung quanh, lúc này mới an tĩnh lại.
Tuy nhiên vừa nghĩ tới bốn phía ngồi một đám người như thế, trong lòng liền buồn nôn không thôi.
Trong phòng, Văn Trọng cũng xuất hiện, nói: "Đại Vương, Trương Quế Phương mang quân chinh phạt Tây Kỳ, đại chiến sắp bắt đầu, thần không ở đây bồi Đại Vương được."
Trụ Vương cười nói: "Thái Sư cứ đi đi, ta chờ ngươi khải hoàn trở về!"
Văn Trọng nói cám ơn xong thì lui xuống.
Tô Đát Kỷ từ đầu đến cuối một câu đều không nói, chỉ lặng lặng nhìn, ngón tay không ngừng vòng vòng, cũng không biết đang nghĩ gì. Khi Văn Trọng ở đây, nàng càng có chút câu nệ, dù sao nàng vẫn có chút sợ Văn Trọng.
Ngay khi mọi người chuẩn bị khai chiến, một tiếng nhắc nhở của hệ thống hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
"Đốt! Tiên Giới đệ nhất Phú Thiên Vương giáng lâm Trương Quế Phương chiến Tây Kỳ phát sóng trực tiếp ở giữa."
Âm thanh này vừa vang lên, Trụ Vương thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên, nhưng cuối cùng vẫn là nhịn được, theo bản năng ấn nút ẩn, giấu phòng riêng của hắn đi. Liên tiếp hai lần bị Vương Thiên đánh vào mặt, hơn nữa một lần so với một lần đánh đau hơn, hiện tại nếu như nói có ai mà hắn muốn gặp nhất thì chắc chắn là Vương Thiên, nhưng mà ở trong thực tại hắn không muốn gặp nhất, cũng là Vương Thiên.
Trong phát sóng trực tiếp ở giữa thì quả là kim tiền thiên hạ, Vương Thiên quá giàu, có nhiều tiền khiến hắn ước ao ghen tị. Nếu như Vương Thiên đối với hắn thân cận thì cũng thôi đi, vấn đề là, Vương Thiên cơ hồ ở khắp mọi nơi cùng hắn đối nghịch, mà hắn lại không làm gì được Vương Thiên. Vì không muốn bị khinh bỉ, không muốn mất mặt trước bao người, Trụ Vương lựa chọn không thấy.
Đắc Kỷ hé miệng cười nói: "Đại Vương, tên Thiên Vương kia tuy có tiền, nhưng cũng chỉ là có tiền mà thôi. Ngươi việc gì phải so đo với hắn? Trận chiến này đánh cũng không phải chiến tiền tài, mà là chiến thực lực chân chính. Coi như gặp mặt thì đã sao? Chẳng lẽ lại có thể kéo ngươi so xem ai nhiều tiền hơn hay sao?"
Trụ Vương nghĩ ngợi thì thấy cũng có đạo lý, thế là Trụ Vương lại cho phòng xuất hiện.
Mà giờ khắc này, Vương Thiên lại không biết việc mình đến lại khiến Trụ Vương đau cả trứng.
Hắn vừa mới hiện ra thì đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho giật mình.
Phát sóng trực tiếp ở giữa này khác với các phát sóng trực tiếp khác, cũng không phải hình thức Rạp Chiếu Phim, mà là hình thức hư không.
Vương Thiên và bọn họ đang ở giữa hư không, bốn phía thì là thực cảnh dưới hai bên đại quân dày đặc, lít nha lít nhít kéo dài đến tận chân trời. Hơn nữa, cũng không giống như Vương Thiên tưởng tượng, chỉ toàn là binh sĩ bình thường ở bên cạnh phất cờ hò reo, tăng thêm không khí. Những binh sĩ này đều từng người khí thế bất phàm, tất cả đều có được thực lực Tam Tinh, thực lực yếu cũng có Tam Tinh sáu bảy phẩm, thực lực cường đại lại có được Chiến Đấu Lực Tam Tinh Cửu Phẩm. Bọn người này kéo ra, ném đến Vạn Giới Đại Lục, Vương Thiên xem chừng Vạn Giới Đại Lục sẽ tại chỗ vỡ nát.
Tuy nhiên Vương Thiên rất nhanh đã nhìn ra mánh khóe, đám binh sĩ này nhục thân mạnh mẽ, khí thế mạnh mẽ, nhưng linh tính tự thân lại không đủ, nói cách khác, bọn họ chỉ có thực lực, không có linh tính, chiến đấu lực mạnh mà không thể tấn thăng thành Tiên.
"Xem ra đám binh sĩ này đều là dùng bí pháp tu luyện ra được chiến đấu binh chủng. Cũng phải, nơi này là Địa Tiên Giới, binh sĩ phổ thông căn bản vô dụng. Nhân loại phải đối mặt cũng không phải tội phạm bình thường, mà là các loại yêu ma quỷ quái, Ma Tu hoành hành khắp thế gian. Binh sĩ không có thực lực, thì có ích gì." Vương Thiên khẽ gật đầu, trong lòng có chút minh ngộ. Nếu tính như vậy, Phàm Trần Địa Tiên Giới cũng chưa chắc đơn giản như hắn tưởng tượng mà phải là Thiên Binh Thiên Tướng cấp độ.
Vương Thiên nghĩ lại đều thấy da đầu tê dại, tuy lý thuyết Thời Đại Tây Du coi như thời đại pháp yếu, nhưng vẫn phải xem đối với ai. Đối với Vạn Giới Đại Lục thì vẫn là tồn tại kinh khủng không thể vượt qua.
Vương Thiên thu hồi tinh thần, hạ xuống, sau đó lại lần nữa trợn tròn mắt, bốn phía toàn là thứ gì vậy? Từng cái nhăng nha nhăng cuội đã không nói, cái tên mập ú kia, ngươi cởi áo ra, lè lưỡi làm gì? Ngươi cho là ngươi nổi bật lắm chắc? Còn cái người gầy bên kia nữa, ngươi cong cong cái mông làm gì? Tin không tin ta giẫm chết ngươi cái đồ tôn tử!
Khương Tử Nha đang bày mưu tính kế ở trung quân nhìn lướt qua phát sóng trực tiếp ở giữa, nhìn thấy Vương Thiên đến, tranh thủ thời gian ném cái quạt trong tay, chạy vào.
"Đều đi lên, mau lên hết, đi rửa sạch rồi hãy vào!" Khương Tử Nha nói.
Đám người kia nghe vậy thì hết sức ngơ ngác, đi ra.
Văn Trọng thấy vậy thì cười lạnh một tiếng.
Bên này đám người của Khương Tử Nha vừa đi thì liền một đám người lại xông vào, số người cũng không ít, cũng quần áo rách nát, toàn thân hôi thối, cố ý khiến người ta buồn nôn nhất có thể. Nếu như không phải hệ thống bảo hộ, Vương Thiên cũng nghi ngờ bọn gia hỏa này, có thể sẽ nhào lên người hắn sờ loạn không chừng.
Nghĩ tới thôi Vương Thiên đã buồn nôn rồi, tuy nhiên Vương Thiên cũng không phải Trụ Vương, đi phòng ốc làm gì cho mất công thế nên Vương Thiên phất tay một cái che đi.
"Khương Tử Nha, ngươi kiếm đâu ra cái thứ đồ chơi hỗn loạn gì vậy?" Vương Thiên ghét bỏ hỏi.
Khương Tử Nha cười khổ nói: "Đây không phải ta tìm đến, mà là Văn Trọng tìm đến. Vừa nãy ta dùng chiêu này buồn nôn Trụ Vương, Văn Trọng lập tức dùng chiêu này đến buồn nôn ngươi, cũng là bất ngờ. Ta cũng không ngờ ngươi lại giáng lâm lúc này."
Vương Thiên liếc mắt một cái, tuy rằng khó chịu, tuy nhiên chuyện này quả thực không trách Khương Tử Nha được, liền hỏi: "Trụ Vương cũng tới à?"
"Đến rồi, bị ta sai người buồn nôn cho chạy tới trong phòng riêng rồi." Khương Tử Nha nói.
Vương Thiên nhướn mày, cười hắc hắc nói: "Đến là tốt rồi, đến là tốt rồi, không có hắn, cái phát sóng trực tiếp này thật quá không có ý nghĩa. Đúng rồi, Khương Tử Nha, dạo này ngươi có hàng tốt nào không?"
Khương Tử Nha cười khổ nói: "Ta thì cũng muốn thôi, nhưng bảo bối tốt không phải dễ mà kiếm được."
Vương Thiên vừa nghe thì lập tức mất hứng.
Khương Tử Nha nói: "Thiên Vương, ngươi cũng đừng gấp, không lâu nữa sẽ có cho ngươi xem ngay, đây là đâu chứ?"
"Chiến trường à, chiến ách, ha ha! Lão Khương a, hắc hắc!" Vương Thiên lập tức hiểu ý của Khương Tử Nha, vỗ vỗ vai Khương Tử Nha nói: "Lòng dạ ngươi thật là hư hỏng."
Khương Tử Nha cười ha hả nói: "Không còn cách nào khác, người nghèo rớt mồng tơi mà, chỉ có thể chiến tranh tài. Ngươi cứ đợi đi, chờ ta đoạt bảo bối, rồi lại đến bán cho ngươi."
Vương Thiên gật đầu nói: "Được, ngươi cứ đi đi. Ta chờ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận