Vạn Giới Live Stream Chi Đại Thổ Hào

Chương 86: Uống lộn thuốc? 【 cầu sưu tầm )

Chương 86: Uống nhầm thuốc? 【cầu sưu tầm】 Tiêu Tình cười hắc hắc nói: "Biết rồi thì thôi! Ta chỉ là muốn để bọn họ đều biết, để khỏi có người đến làm phiền ta nữa! Đúng, Thiên ca, Võ Quán của ngươi khi nào thì khai trương?" "Đầu tháng sau, thời gian cụ thể thì để tìm người tính toán rồi nói." "Ừm... tốt, vậy ta biết rồi!" "Ngươi muốn làm gì?" "Chuẩn bị quà cho ngươi chứ sao!" "Quà gì?" "Không nói cho ngươi! Đúng rồi, ngươi có muốn cái gì không?" "Có chứ!" "Cái gì?" "Ngươi đó!" "Đáng ghét!" Tút tút tút... Nghe thấy tiếng máy bận trong điện thoại, Vương Thiên cười hắc hắc, quả nhiên, trên thế giới này có một loại niềm vui, gọi là trêu chọc muội tử! Điện thoại vừa gác máy xong lại reo, lần này là của Trần Giai Di. "Thiên Vương, lợi hại quá!" Vừa nhấc máy lên, giọng nói mềm mại của Trần Giai Di liền truyền đến. Vương Thiên cười nói: "Cũng tạm thôi, không ngờ tới ngươi cũng biết đấy." Trần Giai Di ha ha cười nói: "Ta đã sớm biết, có điều điện thoại của ngươi cứ bận suốt thôi. Đúng rồi, khi nào thì ngươi khai trương?" "Đầu tháng sau, thời gian cụ thể chưa định, sao vậy?" "Quần áo của ta còn ở chỗ ngươi đó, đương nhiên là phải đến lấy rồi, tiện thể đến xem Võ Quán của ngươi nữa. Sao, không chào đón à?" "Hoan nghênh, hoan nghênh nhiệt liệt! " "Phụt..." Trần Giai Di bị Vương Thiên chọc cười, cười nói: "Nói trước, ta muốn ăn đồ ăn do ngươi làm, đầu bếp lớn mà, ta chưa từng được ăn bao giờ." Vương Thiên cười khổ nói: "Ý của ngươi không phải là ở trong lời nói đấy chứ..." Đầu dây bên kia, Trần Giai Di nghe vậy, ngẩn người một chút, đôi mắt đẹp liếc nhìn, cười khẽ nói: "Đúng vậy đó, không ở rượu, chỉ quan tâm cảnh vật. Vậy, quyết định vậy nhé?" "OK! Nhất trí!" Vương Thiên dứt khoát đồng ý. Trần Giai Di cho Vương Thiên ấn tượng không tệ, là người có thể kết giao bạn bè. Hơn nữa lần trước Trần Giai Di đã giúp hắn, làm sao cũng phải đáp lễ chứ. Hai người lại nói vài câu rồi mới tắt máy. Mặc dù điện thoại của Vương Thiên không ngừng reo, có điều phần lớn những cuộc gọi này, Vương Thiên đều có chút ấn tượng, là người không quen thuộc. Đa số đều là những ông chủ công ty đã tham gia buổi đấu giá dao cạo râu, Vương Thiên mới đầu còn ứng phó một chút, về sau dứt khoát, gọi chuyển tiếp cuộc gọi! Thế là, trong một phòng nào đó của nhà Vương Thiên, bắt đầu vang lên những tiếng gào thét không ngừng: "Ta không họ Vương! Ta họ Tôn! Ơ... Ngươi biết ta à? Tìm ta cũng được? A ha ha... Đúng đúng đúng, chính là ta đấy, là Lý lão bản hả, ai da... $%#%#$#@$..." Vương Thiên không thích nói chuyện phiếm, Tôn mập mạp lại rất thích, thế là cứ có một cuộc điện thoại đến là hắn lại có thể ôm điện thoại thổi phồng cả buổi, cuối cùng là làm cho người ta bên kia tắt hẳn điện thoại vì quá mệt mỏi, mà những người kia gọi mà máy cứ báo bận, nhìn thời gian cũng dứt khoát thu quân... Ngày thứ hai, Vương Thiên dậy thật sớm, đứng trong sân nhà mình đánh một bài Thái Cực Quyền, vừa xong một bài thì thành công hấp thụ được mười Vạn Giới tệ, chỉ cảm thấy toàn thân cơ bắp, tế bào, gân cốt, khí lực lại tráng kiện thêm mấy phần. Dựa theo tốc độ này, chẳng bao lâu nữa là hắn có thể bước vào ngưỡng cửa ám kình... Vừa đánh xong bài quyền thì bên cạnh đã có thêm một ông lão, chính là Hồ Vạn Đức. Hôm qua mọi người ăn uống thỏa thích, nói chuyện vui vẻ, nên tự nhiên là ở lại luôn. "Vương sư phó, quả nhiên là vậy, lần trước ngươi đánh chỉ là một nửa chiêu thức thôi, đây mới là trọn bộ. Nước chảy mây trôi, nhìn thật thoải mái." Hồ Vạn Đức nói. Vương Thiên gật gù: "Không sai, ta luyện Thái Cực Quyền chia ra trong ngoài hai loại, một loại là cho người ngoài xem, một loại là để tự luyện. Lão gia tử, sao? Muốn học chút không?" Hồ Vạn Đức nghe xong, lập tức hưng phấn kêu lên: "Đương nhiên!" Sau đó Vương Thiên bắt đầu dạy Hồ Vạn Đức một vài công phu cơ bản của Thái Cực Quyền, đó chính là đứng trung bình tấn! Kết quả, vừa đứng trung bình tấn được mười phút, Hồ Vạn Đức liền xin thua, bất đắc dĩ bỏ cuộc: "Thôi được rồi, tuổi cao rồi, quả nhiên không hợp luyện công. Ta vẫn nên thành thật đánh Thái Cực quyền dưỡng sinh của người già thì hơn." "Ông à, con đã nói với ông rồi mà, ông cứ không chịu thua. Bây giờ thì tốt rồi nhé?" Lúc này, Hồ Điệp bước ra, ôm lấy cánh tay Hồ Vạn Đức, oán trách nói. Hồ Vạn Đức thì như một ông lão tinh nghịch, liên tục gật đầu, tỏ ý mình biết sai. "Vương sư phó, ông nội con với con ở lại đây, ngươi sẽ không để chúng con ở khách sạn bên ngoài chứ?" Hồ Điệp bỗng dưng gọi Vương Thiên lại. Vương Thiên chỉ vào mình, ngoáy ngoáy tai, vẻ mặt không dám tin nói: "Ngươi gọi ai đó?" "Gọi ngươi đó! Chẳng lẽ ở đây còn có người họ Vương khác à?" Hồ Điệp bĩu môi, vẻ mặt có chút giận dỗi. Vương Thiên gãi đầu, thật sự có chút không quen, bất quá vẫn nói: "Các ngươi tùy ý thôi, muốn ở khách sạn thì cứ ở khách sạn, muốn ở chỗ ta thì chỗ ta có phòng, tùy ý các ngươi. Nhưng ta phải nói trước, phòng các ngươi tự quét dọn, đừng mong chờ ta... Mặt khác, ngươi chắc chắn là không có uống nhầm thuốc đấy chứ?" "Ngươi cũng không thiếu tiền, vậy sao không thuê một người giúp việc đi?" Hồ Điệp có chút cạn lời, mua một cái phòng trọ lớn như vậy, mà không thuê người giúp việc, đây là muốn quá keo kiệt hả? Còn về câu nói phía sau của Vương Thiên, cô tự động bỏ qua. "Không đáng tin cậy." Vương Thiên đương nhiên trả lời, trên người hắn có Vạn Giới phát sóng trực tiếp topic, trời mới biết trên người hắn, có xuất hiện những chuyện đặc thù lục địa nào không, có người ngoài ở đây, dù sao cũng không tiện. Hồ Điệp còn muốn nói gì đó, Hồ Vạn Đức đã lên tiếng trước: "Căn nhà bên cạnh cũng không tệ, ta quyết định mua làm hàng xóm với Vương sư phó. Hồ Điệp, hôm nay con rảnh thì đi làm việc này luôn đi." Hồ Điệp nghe vậy, trong mắt lóe lên một tia thất vọng, bất quá vẫn đồng ý. Bữa sáng, là do Vương Thiên tự tay nấu món cháo thịt nạc, thịt mềm trong suốt, nhìn thôi cũng thấy tươi ngon, ăn vào càng là ngon miệng vô cùng. Người không thích ăn sáng như Lưu Bất Nhị liên tiếp uống ba chén lớn, thực sự không uống được nữa, lúc này mới xoa bụng bỏ cuộc. Anh khổ sở nhìn Vương Thiên nói: "Thiên Vương à, chỗ ngươi về sau chắc ta không thể tới nữa, ai, nếu như đã quen ăn đồ ngươi nấu, rồi phải rời xa ngươi, thì đơn giản là không sống nổi. Bây giờ nghĩ lại lần trước đi ăn lẩu ở quán rượu, thì đúng là khác nhau một trời một vực. May mà ngươi không mở quán ăn, nếu không quán rượu, quán ăn gì cũng sẽ phải đóng cửa hết. Nói trở lại, ngươi thật không định mở nhà hàng thử một lần à? Ta nguyện ý góp hết vốn cho ngươi!" Vương Thiên cười nói: "Ta nấu cơm chỉ là để thỏa mãn cái bụng của mình mà thôi, mở quán ăn thì thôi đi." Tôn mập mạp nói: "Đúng đó, mở quán cơm thì có ích lợi gì? Về lợi nhuận thì Thiên Vương lại không thiếu tiền, còn về danh tiếng? Thiên Vương đã cùng Lô Bản Minh đại sư nổi tiếng khắp Hoa Hạ, còn cần gì danh tiếng nữa?" Hồ Vạn Đức cười nói: "Mập mạp, lời này ngươi ra ngoài cũng đừng có nói lung tung, nghề đầu bếp này, không phải là ngươi muốn nói sao cũng được. Danh tiếng của Lô Bản Minh không phải một sớm một chiều mà có, đánh bại một người liền đạt được. Ông ta thật sự đi khắp thiên hạ, thưởng thức hết các món ngon, đồng thời không ngừng cải thiện tay nghề, chinh phục toàn bộ giới ẩm thực, mới có được danh hiệu như ngày nay. Tài nấu ăn của Vương sư phó đích thực là rất cao siêu, theo như ta nhận xét thì về hương vị không hề kém cạnh Lô Bản Minh, còn về đao công thì còn vượt trội hơn Lô Bản Minh. Nhưng đó là theo như ta đánh giá, còn muốn Vương sư phó có được danh hiệu như Lô Bản Minh, trừ khi giống như Lô Bản Minh, chinh phục được vị giác của thiên hạ, nếu không tuyệt đối không thể nói như vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận