Vạn Giới Live Stream Chi Đại Thổ Hào

Chương 600: Thổi ngưu bức

"Giật xuống bên dưới có gì hay mà kéo?" Ngũ Lan Nhi ngẩn người, hỏi lại.
Vương Thiên lúng túng ho khan hai tiếng, sau đó chuyển chủ đề: "Được rồi, đừng nói nhảm nữa, đi thôi."
Vừa lúc Vương Thiên nhấc chân, liền nghe vô số tiếng kêu ầm ĩ vang lên: "Cảm tạ Thiên Vương ân cứu mạng!"
Vương Thiên ngạc nhiên, hỏi: "Sao các ngươi biết ta cứu các ngươi?"
Mười mấy vạn người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng một người đi tới chắp tay nói: "Thiên Vương, chúng ta vừa mới mất linh hồn, nhưng vẫn có thể cảm nhận được thế giới bên ngoài. Chúng ta có thể thấy, nhưng không nghe được. Tuy không biết chuyện gì xảy ra, nhưng chúng ta thấy ngươi ngăn cản Quỷ Đăng lão nhân giết chúng ta."
"Xem như các ngươi có lương tâm, các ngươi không biết đâu, cái lão quỷ đèn kia quá độc ác, biết ta đã nắm trong tay Hạp Châu Thành. Các ngươi là con dân của ta, các ngươi quan trọng với ta thế nào, vậy mà bị hắn đem ra rao giá tại chỗ, một người một vạn Vạn Giới tệ! Thật là hắc ám!" Vương Thiên cảm thán nói.
"Cái gì, một người một vạn Vạn Giới tệ, vậy mười mấy vạn người chúng ta, cái này phải bao nhiêu Vạn Giới tệ mới đủ?" Đám người đồng loạt trợn tròn mắt, đầu óc không đủ dùng.
Thái Nhị Chân Nhân che mặt, nhỏ giọng mắng một câu: "Quá vô liêm sỉ..."
Hồ Thiên thì nhắm mắt lại đứng sau lưng Vương Thiên, lưng thẳng tắp, dường như không nghe thấy gì.
Tống Hiếu Tuyền, Tống Hiếu Hải, Ngũ Du Nhi, Ngũ Lan Nhi thì đồng loạt quay lưng về phía Vương Thiên, như thể không quen biết Vương Thiên vậy.
Vương Thiên mặc kệ vẻ mặt của bọn họ, mười phần hưởng thụ việc bị mười mấy vạn người một mặt sùng bái, tôn kính, ánh mắt cảm kích nhìn mình.
Đúng lúc này, một người lớn tiếng nói: "Ta tính ra rồi! Chúng ta tất cả có mười ba vạn tám ngàn chín trăm ba mươi sáu người! Một người một vạn Vạn Giới tệ, đúng là một tỷ ba trăm tám mươi chín triệu ba trăm sáu mươi ngàn Vạn Giới tệ!"
"Một tỷ ba hả? Thiên Vương vậy mà vì chúng ta, bỏ cho Quỷ Đăng lão nhân một tỷ ba Vạn Giới tệ... Cái này... Cái này nhiều quá rồi!" Có người hoảng sợ nói.
"Đúng vậy đó..."
"Thiên Vương thật nhân nghĩa! Vân Lộc hoàng tộc lũ súc vật đó lại dám treo giải thưởng Thiên Vương, quả nhiên là hỗn trướng cực độ!"
"Thiên Vương, mặc kệ người khác nói sao, ta ủng hộ ngươi!"
"Thiên Vương, ngươi đã là Thành Chủ Hạp Châu Thành chúng ta rồi, ta ủng hộ ngươi!"
"Không sai, ủng hộ Thiên Vương làm Tân Thành Chủ của Hạp Châu Thành chúng ta!"
"Tân Thành Chủ vạn tuế!"
"Vạn tuế!"...
Vương Thiên vội vàng nói: "Mọi người không cần như vậy, không cần hô vạn tuế, cái này... Vạn tuế nghe có vẻ không khó lắm. Chúng ta vẫn nên hô Vĩnh Sinh đi..."
"Phụt!" Thái Nhị Chân Nhân đang uống trộm một ngụm rượu thì phun hết ra ngoài! Lại chửi một câu: "Thật vô sỉ!"
Còn mười mấy vạn người Hạp Châu thì cười ha ha, liên tục nói Vương Thiên hài hước, không kiêu ngạo, gần gũi, còn biết nói đùa nữa.
Nghe Thái Nhị Chân Nhân mắng to: "Bọn ngu xuẩn này, trong đầu toàn cứt cả rồi à? Người tốt người xấu đều không phân biệt được, ai..."
"Vậy nếu không ngươi cứ lộ thân phận quang minh ra xem bọn họ thấy ngươi là người tốt hay người xấu đi?" Ngũ Du Nhi cười nhỏ nói.
Thái Nhị Chân Nhân nghĩ đến cảnh tượng có thể xảy ra tiếp theo, chắc chắn mười mấy vạn người sẽ đại bạo động, thay nhau dùng gậy đuổi đánh mình tới tấp. Vội vàng lắc đầu nói: "Thôi đi, vạn nhất trong đám đó có một hai người có đầu óc, chẳng phải tự vả vào mặt à, mất mặt chết mất."
"Ngươi còn biết mất mặt à... Khanh khách..." Ngũ Lan Nhi cười khanh khách nói.
Thái Nhị Chân Nhân liếc Ngũ Lan Nhi một cái nói: "Tiểu nha đầu lừa đảo, ngươi thì biết cái gì? Bản chân nhân ra tay đây là ván cờ lớn, người ngoài ai hiểu được?"
Đám người cạn lời...
Vương Thiên giơ tay ra hiệu mọi người im lặng, hiện trường lập tức yên tĩnh trở lại, tiếp tục nói: "Thật ra cũng không có nhiều như mọi người nghĩ đâu, một tỷ ba hơn một chút, ta tính xấp xỉ là chẵn luôn. Hai trăm ức mua mạng các ngươi, kỳ thật thì, ta cảm thấy làm như vậy vẫn là rất có lý. Tiền bạc thì, hết rồi kiếm lại là được! Nhưng mạng người thì không mua được bằng tiền. Các ngươi là con dân của ta, sao ta có thể trơ mắt nhìn các ngươi đi chết được, đúng không?"
Thái Nhị Chân Nhân, Tống Hiếu Tuyền, Tống Hiếu Hải, Ngũ Du Nhi, Ngũ Lan Nhi đồng thanh trong lòng: "Thật vô sỉ! Mặt dày đến mức nói dối không hề đỏ mặt!"
Hồ Thiên mặt căng thẳng, khóe miệng hơi run, rõ ràng là sắp nhịn không được.
Đám người nghe vậy, thì cảm động đến rơi nước mắt, liên tục cảm ơn, thậm chí có người tại chỗ liền hô: "Thiên Vương, mặc kệ người khác nghĩ sao, mạng của ta là do ngươi cứu! Ta là fan của ngươi, ta là Tín Đồ trung thành của ngươi!"
"Cảm ơn vị bằng hữu này ủng hộ, cảm tạ, cảm ơn..." Vương Thiên vội vàng đáp lại.
Đám người thấy Vương Thiên đáp lại như vậy, lập tức có người chạy theo kêu lên: "Ta cũng là Tín Đồ trung thành của ngươi!"
Vương Thiên vội vàng đáp lại: "Cám ơn huynh đệ!"
"Ta cũng vậy!"
"Ta cũng vậy!"
Không khí hiện trường ngày càng náo nhiệt, số người ngày càng đông, vốn dĩ còn có một số người do dự, cũng bị bầu không khí cảm nhiễm, kéo theo, hùa theo a lên.
Vương Thiên thì không ngừng cảm ơn, trong lòng như nở hoa! Lần trước ở Vệ Thành, hắn bỏ ra nhiều tiền như vậy, cũng chỉ đổi được mười vạn Tín Đồ. Bây giờ ở đây, chỉ tốn có hai trăm triệu Vạn Giới tệ, liền mua được nhiều Tín Đồ như vậy, đơn giản như hái được! Rẻ như rau cải ngoài chợ! Quả thật là một chữ thoải mái! Nhưng Vương Thiên cũng hiểu rõ, có được hiệu quả này, Quỷ Đăng lão nhân tuyệt đối là có công! Nếu như không có hắn mạnh mẽ xuất hiện, tiện tay diệt Hoàng Kim Chiến Vương, trấn áp toàn trường, khiến cho mọi người cảm nhận được sự khủng khiếp của thần chết, Vương Thiên coi như có cứu họ, cũng không thể có được hiệu quả tốt như vậy. Nhất là danh tiếng của Quỷ Đăng lão nhân, tiếng xấu vang xa, hung danh khắp nơi, khiến họ từng cho rằng mình đã chết chắc. Sau khi sống sót trở về, đối với Vương Thiên tự nhiên mang ơn.
Tiếp theo phải kể công tới Hoàng Kim Chiến Vương, gã này huênh hoang hết nửa ngày, ngưu bức hết nửa ngày, đủ để thể hiện sự cường đại của hắn, sau đó bị Quỷ Đăng lão nhân đốt chết... Đồng thời cũng cho Vương Thiên một cơ hội treo thưởng khổng lồ. Giải thưởng hai nghìn ức Vạn Giới tệ, có thể nói xưa nay chưa từng có!
Quỷ Đăng lão nhân giết Hoàng Kim Chiến Vương, hoàn thành nhiệm vụ xong, nhiệm vụ treo thưởng này sẽ xuất hiện trên bảng treo thưởng trong khu vực! Vì là nhiệm vụ treo thưởng cao nhất, cho nên nó phải đứng đầu. Cho đến khi bị người khác vượt qua mới có thể bị kéo xuống. Bởi vậy mọi người đều thấy rõ ràng, Vương Thiên đã thực sự bỏ ra hai nghìn ức Vạn Giới tệ để mua mạng Hoàng Kim Chiến Vương!
Hai nghìn ức Vạn Giới tệ còn bỏ ra được, nói dùng hai trăm ức Vạn Giới tệ mua mạng bọn họ, đương nhiên là bọn họ tin!
Có thực lực kinh tế tuyệt đối, ân cứu mạng, lại còn có thể dùng tiền giết Hoàng Kim Chiến Vương, lôi kéo được quan hệ với Quỷ Đăng lão nhân, có thể nói là có bối cảnh hùng hậu, tiền bạc nhiều vô kể, chiến lực mạnh mẽ! Người như vậy mới đáng để họ ngưỡng mộ. Nếu thiếu đi một trong các yếu tố này, hiệu quả hôm nay sẽ giảm đi rất nhiều.
Cho nên, Vương Thiên rất rõ ràng, tình huống trước mắt rất khó sao chép, dù lừa một lần là được rồi, hắn không chọn!
Nên hâm mộ đã hâm mộ, nên chiêu mộ Tín Đồ cũng chiêu mộ đủ rồi, Vương Thiên cũng giày vò đủ rồi, phất tay ra hiệu mọi người giải tán, về nhà đi.
Mọi người nhao nhao đồng ý, cáo từ rời đi.
Vương Thiên đang định đi đâu đó, đột nhiên cảm thấy có ánh mắt đang nhìn mình, đột nhiên quay đầu lại, lại phát hiện không có ai cả! Nghĩ đến vị trí ánh mắt vừa rồi, Vương Thiên nhìn lại, rõ ràng là chỗ tảng đá lớn Thác Thiên ở trong cốc Thác Thiên!
Bạn cần đăng nhập để bình luận