Vạn Giới Live Stream Chi Đại Thổ Hào

Chương 31: Trúng thưởng rồi?

Chương 31: Trúng thưởng rồi?
Nam tử kia hết cách, bất đắc dĩ nói: "… Ta coi như là sợ ngươi rồi. Buổi trưa hôm nay ta bay, lát nữa là đi thôi. Ngài muốn chơi thì cứ ở đây mà chơi đi…".
"Ối dào? Thằng nhóc thối nhà ngươi, ngay cả Lão Tử cũng không cần đúng không?" Lão nhân nổi giận.
Nam tử vội nói: "Lão đầu tử, ngươi đừng có nói như thế chứ. Ta đây còn gọi Bảo Bối Tôn Nữ của ngài về nhận ca đó thôi, làm gì? Ngươi không vui à? Nếu không thì ta cho nó về?"
"Cút! Cút nhanh lên cho ta! Đi cho khuất mắt!" Lão nhân nghe xong lập tức vui vẻ, liên tục đá chân đạp đuổi nam tử.
Nam tử lên xe, vừa dở khóc dở cười vừa kêu lên: "Lão đầu tử, ta thật nghi ngờ, không biết ta có phải là con ruột của ngươi không nữa…".
"Đã nói bao nhiêu lần rồi, đi nhặt trong nhà xí ấy!" Lão nhân cười mắng.
Nam tử cười rời đi.
Tuy nhiên trước khi đi, nam tử vẫn sai người tiến hành điều tra toàn diện về Vương Thiên, đáng tiếc Vương Thiên rất ít khi đến khu này, điều tra cả ngày cũng không có kết quả gì.
Vương Thiên về đến nhà, ăn xong bữa sáng no bụng rồi liền gọi điện thoại kêu Tôn mập mạp lên, hai người tiếp tục làm thủ tục, kết quả vẫn là phải chờ. Hết cách, hai người đành trở lại võ quán tìm bạn của Tôn mập mạp là Lưu chuyên nhất uống bia, phe phẩy quạt, vừa thổi phồng vừa xem xét tình hình, cũng coi như giết thời gian.
Ba chai bia vào bụng, ba người nói chuyện cũng nhiều hơn, trên trời dưới đất từ chuyện quốc gia đại sự, xuống chuyện nhà ai có phụ nữ lăng nhăng, đang lúc nói chuyện cao hứng, thì điện thoại của Vương Thiên vang lên.
"Ai vậy? Đang uống rượu đó, có việc để hôm khác nói được không?" Vương Thiên có chút khó chịu hỏi.
"Kính chào tiên sinh Vương, chúc mừng ngài đã trúng giải đặc biệt trong chương trình rút thăm trúng thưởng kỷ niệm 10 năm thành lập trung tâm thương mại mới của chúng tôi, phần thưởng là 80.000 nhân dân tệ, thưa tiên sinh Vương, ngài thật quá may mắn, xin chúc mừng ngài". Đầu dây bên kia, một nam tử dùng giọng phương Bắc pha lẫn giọng địa phương miền Nam hồ hởi kêu lên.
Vương Thiên móc móc lỗ tai, hỏi lại: "Anh nói cái gì cơ?".
"Kính chào tiên sinh Vương, chúc mừng ngài đã trúng giải đặc biệt trong chương trình rút thăm trúng thưởng kỷ niệm 10 năm thành lập trung tâm thương mại mới của chúng tôi, phần thưởng là 80.000 nhân dân tệ, thưa tiên sinh Vương, ngài thật quá may mắn, xin chúc mừng ngài". Đối phương dùng đúng ngữ điệu lặp lại một lần nữa!
Vương Thiên vừa nghe xong thì lập tức vui vẻ, cái gì mà trung tâm thương mại mới, hắn có bao giờ tới đó đâu! Rõ ràng là lừa đảo mà!
Vương Thiên cười nói: "Ta còn tưởng ai gọi điện, thì ra là máy phát lại à".
"Không phải máy phát lại! Thưa tiên sinh Vương, ngài đã trúng thưởng khi mua hàng tại trung tâm thương mại của chúng tôi đó! Tám vạn tiền mặt! Nhiều lắm!". Đối phương sốt ruột, một câu 'lão nhiều' đã tố cáo luôn xuất xứ của hắn.
Vương Thiên càng cười to hơn, trước giờ toàn bị lừa đảo phương Nam gọi điện thoại, hôm nay bỗng dưng có người phương Bắc, thật mới mẻ. Vương Thiên gác chân lên, nói: "Ồ, ta trúng thưởng à nha? Tám vạn à? Nhiều thế á! Ông trời ơi! Sao lại may thế? Anh đang ở đâu? Để tôi đến lĩnh thưởng ngay!".
"Thưa tiên sinh Vương, khoảng cách có hơi xa, nhưng chúng tôi có hỗ trợ chuyển khoản qua ngân hàng…".
"Đừng chuyển khoản mà, ta không rành máy tính, lại còn không có thẻ ngân hàng, chỉ nhận tiền mặt thôi! Báo Tử, gọi hết anh em của ngươi tới cho ta!". Vương Thiên lớn tiếng hô hào.
Tôn mập mạp nghe xong cũng vui vẻ, lập tức hung hăng đáp lời: "Đại ca, bao nhiêu người à?".
"Mấy người thì gọi bấy nhiêu người cho ta! Đại ca ta đây đi lấy tiền! Tám vạn! Tuy không nhiều nhưng đủ cho mọi người ăn một bữa!". Vương Thiên hét lên.
"Vậy được thôi, ta cho anh em tập hợp, nhưng mà bây giờ không đủ người, 180 người được chứ?".
"Được đấy, đại ca ta ra ngoài nhận thưởng, không cần gì nhiều, chỉ cần uy phong là được!". Vương Thiên vừa hô xong, đầu dây bên kia liền có tiếng tút tút tút. . .
Vương Thiên hai mắt đảo nhẹ, nói: "Thằng nhãi này, gan bé tí vậy mà cũng đòi đi lừa đảo…".
"Tiểu phiến tử kia gặp phải lão già lừa đảo nhà ngươi nên bị dọa sợ chứ sao. Thiên Vương à, tốc độ sửa sang võ quán cũng không chậm, có khi chúng ta nên nghĩ cách làm quảng cáo rồi ấy? Không quảng cáo thì khó tuyển sinh lắm". Tôn mập mạp có chút lo lắng nói.
"Ngươi lo gì mà lo? Tiền sẽ có, học sinh cũng sẽ có thôi. Ngươi cứ yên tâm 120% đi…". Vương Thiên vừa nói vừa cầm điện thoại lên, mở hộp thư.
Kết quả, Vương Thiên kinh ngạc phát hiện, mình đã nhận được thư hồi âm của công ty khoa kỹ dao cạo râu Tâm Vũ!
"Kính gửi tiên sinh Vương, chúng tôi đã nhận được thông tin của ngài và tổ chức các chuyên gia tiến hành phân tích toàn diện. Phương án thiết kế dao cạo râu của ngài vô cùng chính xác và xuất sắc, không biết có thể gặp mặt nói chuyện không?"
Vương Thiên lập tức gửi lại số điện thoại của mình cho đối phương, sau đó còn nhắn thêm một câu: "Không có việc gì thì đừng gọi điện thoại, các người muốn gặp thì đến chợ Vĩnh Hưng tỉnh Nam Hồ. Ta không đi đâu, ba ngày không đổi, quá hạn không đợi".
Mà giờ khắc này, bên công ty TNHH khoa học kỹ thuật Tâm Vũ, một đám người đang vây quanh cái máy tính.
Cô nhân viên phụ trách quản lý bưu kiện của công ty lần đầu tiên hồi hộp như vậy, từ lão tổng cho đến nhân viên chạy việc, cả người quét dọn đều đến gần, mà mục đích chỉ vì một bức thư mà thôi!
"Tới rồi!". Cô nhân viên vừa mới mở miệng thì lão tổng đã xuất hiện ở đằng sau, "Mau mở ra xem! Xem hắn nói gì!".
Thấy Vương Thiên hồi âm, một cô gái khó chịu nói: "Cái gã này làm gì mà ra vẻ thế? Còn bắt chúng ta phải đến tìm hắn, chọc tức chúng ta, chúng ta tự làm theo bản vẽ thì sao chứ! Cùng lắm thì kiện hắn thôi, kéo hắn mười hai mươi năm xem hắn làm được gì chúng ta!".
"Tiểu Vương, mai em không cần đến nữa." Một người phụ nữ đứng ở giữa nói, giọng bình thản.
Cô gái vừa nói chuyện lập tức trừng to mắt, run rẩy hỏi: "Trần Tổng… chị… Đây là sao ạ?".
Trần Giai Di thản nhiên nói: "Hoa Hạ có rất nhiều công ty dao cạo râu, Tâm Vũ có thể đứng vững ở vị trí cao là nhờ thành tín, chứ không phải là nhờ kỹ thuật! Còn em, em vừa đánh mất sự thành tín rồi, không thích hợp làm ở công ty nữa. Đi làm thủ tục thôi việc đi, cố mà giữ chút thể diện."
Nói xong, Trần Giai Di nói với một cô gái khác: "Mua vé máy bay đến Phi Nam Hồ cho tôi, tính cả vé xe nữa!".
"Trần Tổng, đích thân chị đi sao?" Nữ bí thư kinh ngạc hỏi.
"Không đi không được! Bản vẽ đối phương đưa cho chúng ta rõ ràng là bản rút gọn, thiếu kỹ thuật cốt lõi. Kỹ thuật của đối phương chúng ta rất cần, chúng ta là đang cầu người ta, đương nhiên người ta lớn, mình nhỏ. Lên tận nơi thì cũng không mất mặt". Trần Giai Di nói.
"Vâng, tôi đi đặt vé ngay". Nữ bí thư lập tức đi đặt vé.
Còn Tiểu Vương lúc nãy thì ủ rũ cúi đầu đi ra, tuy rằng không cam lòng, sau khi ra khỏi tòa nhà thì lập tức tung số điện thoại của Vương Thiên ra, đồng thời tuyên bố ra ngoài rằng, Vương Thiên đang nắm giữ trong tay tư liệu về dao cạo râu, kèm theo công năng dao cạo râu có thể bay. . .
Điều này thì Vương Thiên không hề chuẩn bị trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận