Vạn Giới Live Stream Chi Đại Thổ Hào

Chương 252: Pháo Oanh Thái Hòa môn

Chương 252: Pháo oanh Thái Hòa Môn Gia Khánh Đế nghe vậy, không vui nói: "Hơn một ngàn Thành Phòng Quân mà không ngăn được một người? Đoan Vương, ngươi xem trẫm là trẻ lên ba chắc? Anh hùng số một của Đại Thanh ta, năm đó cũng chỉ là một người địch trăm, cái kiểu một người địch ngàn này, chưa bao giờ thấy qua!" Đoan Vương liếc qua Kiều Trung Đường, Kiều Trung Đường vội vàng bước ra khỏi hàng nói: "Bệ Hạ, chuyện này thiên chân vạn xác, lúc ấy thần cũng ở đó. Bây giờ, tên ác đồ kia có lẽ đã đánh tới nhà thần rồi, Vân tướng quân phái người đến bảo vệ, cũng không biết có cản nổi không. Bệ Hạ, người này tuy chỉ có một, nhưng lại vô cùng nguy hiểm. Thần thậm chí hoài nghi, nếu hắn không tìm thấy thần, rất có thể sẽ giết vào Hoàng Cung." "Làm càn!" Gia Khánh Đế giận dữ: "Chỉ là một tên tiểu tặc ngoài phố, sao dám xông vào Tử Cấm Thành của ta?" Vừa dứt lời... Ầm! Một tiếng nổ lớn vang lên, cả điện Kim Loan rung chuyển rõ rệt, tiếng vang quá lớn, chấn cho mọi người có chút choáng váng! Gần như cùng lúc, thị vệ cổng chạy vào, kêu lên: "Bệ Hạ không xong rồi! Ngọ Môn xảy ra tiếng nổ lớn, lửa bốc cao ngút trời, không biết chuyện gì xảy ra!" Lời này vừa thốt ra, toàn trường xôn xao! Kiều Trung Đường mông trượt xuống đất, sắc mặt trắng bệch kêu lên: "Bệ Hạ, người kia giết đến rồi! Nhất định là người kia! Chính là tiếng nổ này, chính là lửa này, con ta cũng chết như vậy đấy!" Chuyện này, Gia Khánh Đế cũng biết, giờ lại có tiếng nổ vang, lửa lại bốc lên, nghĩ đến những việc Kiều Trung Đường đã làm trước đây và những lời hắn nói, Gia Khánh Đế cũng có chút hoảng. Ông đứng lên nói: "Ngự Lâm Quân của trẫm đâu?" "Bẩm Bệ Hạ, đại tướng quân Trầm Khung đã dẫn người đến Ngọ Môn rồi ạ." Một người nói. Sau đó một đám lớn Ngự Lâm Quân lao đến trước điện Kim Loan Hộ Giá, nhìn số người đông nghịt, vũ khí sáng loáng, Gia Khánh Đế, Kiều Trung Đường, Tứ gia, Lục gia và những người khác cũng yên tâm hơn nhiều. Gia Khánh Đế hỏi: "Rốt cuộc... là chuyện gì đang xảy ra?" Kiều Trung Đường và những người khác tuy biết chuyện này liên quan đến Vương Thiên, nhưng cụ thể làm cách nào thì bọn họ không sao hiểu nổi. Lục gia nói: "Bệ Hạ không cần lo lắng, dù Ngọ Môn có chuyện gì thì cũng không sao. Qua Ngọ Môn còn có Thái Hòa Môn để thủ. Lần này đại tướng quân Trầm Khung đích thân chỉ huy, nhân lực đầy đủ, chắc chắn không có sai sót." Gia Khánh Đế gật đầu, vừa định nói gì đó... Ầm! Lại một tiếng nổ lớn vang lên, âm thanh còn lớn hơn! Kim Loan Điện còn có tên khác là Thái Hòa Điện, bên ngoài Thái Hòa Điện chính là Thái Hòa Môn! Lần này mọi người thấy rõ ràng, tại Thái Hòa Môn một đám mây hình nấm bốc lên, lửa cháy ngút trời! Vô số người bị hất văng lên không trung, dưới đất thì người cháy xém lăn lóc thành một đống! Tường thành tan hoang, bùn đất, đá bay tứ tung, tay chân đứt lìa rơi vãi khắp nơi, khói bụi, lửa, tiếng kêu thảm thiết vang vọng không dứt! Chỗ đó đâu còn là Thái Hòa Môn, rõ ràng là địa ngục trần gian! Trong Thái Hòa Điện, từ Gia Khánh Đế đến đám tiểu thái giám, ai nấy đều trợn tròn mắt, mặt mày tái mét, kinh hoàng nhìn cảnh tượng trước mắt! Đúng lúc này, một bóng người từ đống đổ nát bước ra, người này giữa đám người hỗn loạn trông rất nổi bật, bước chân vững chãi, không hề hoảng loạn, ánh mắt tập trung nhưng không hung tợn, cả người tỏa ra vẻ tự tin và bá đạo, từng bước tiến lên, phảng phất như có tiếng trống vô hình theo bước chân, mỗi bước chân như dẫm lên trái tim mọi người. Vội vàng chạy ra khỏi Thái Hòa Điện, nhìn tình hình, Gia Khánh Đế hỏi: "Người này là ai?" "Vương Thiên..." Kiều Trung Đường sắc mặt như tro tàn nói, lúc này đã quên hết cả lễ nghi, ngay cả hai chữ "bệ hạ" cũng không thèm nói. Gia Khánh Đế nhìn Vương Thiên từng bước một tiến đến, nuốt một ngụm nước bọt, nhớ lại vừa rồi còn xem thường người này, giờ người này đã giết tới cửa Thái Hòa Điện! Gia Khánh Đế lập tức cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, nói: "Người đâu, Hộ Giá!" Rào một tiếng, một đám Ngự Lâm Quân dựng khiên chắn trước mặt, che chắn cho Gia Khánh Đế và các đại thần, lính hỏa mai, cung tiễn thủ lập tức vào vị trí, ba vòng trong, ba vòng ngoài, bảo vệ nghiêm ngặt! Nhìn cảnh này, Vương Thiên khẽ cười, cảnh tượng này hắn đã thấy trên phim, không ngờ binh lính thời cổ đại cũng có thể được huấn luyện nghiêm chỉnh đến vậy. Hắn cười lớn nói: "Không hổ là đội quân tinh nhuệ nhất của Đại Thanh, Ngự Lâm Quân. Hiệu suất cũng không tệ đấy chứ..." Đoan Vương tức giận nói: "Vương Thiên, ngươi có ý gì? Đánh vào Hoàng Thành, ngươi có biết đây là tội gì không? Đây là tội đại nghịch bất đạo, tội tạo phản đấy! Hoàng thượng ở đây, mau nhận tội đi, hoàng thượng nhân từ, có thể tha chết cho ngươi." Vương Thiên nghe vậy, cười ha hả nói: "Đoan Vương, ta đã nói ngươi là phế vật rồi mà, Dương Lộ Thiện còn không tin." Đoan Vương giận dữ: "Ngươi..." Vương Thiên cắt ngang lời Đoan Vương nói: "Chuyện Kiều Trung Đường làm, chẳng lẽ ngươi không biết sao? Tiền đã nhận, việc không làm, ngươi còn coi là người sao? Thôi đi, đừng nói nhảm, ta đã đánh tới đây rồi, không quan tâm ngươi cái tội danh vớ vẩn đó! Nói một câu khó nghe, mấy tên tép riu của ngươi, ta mà muốn giết ai thì chúng nó thật sự bảo vệ không nổi đâu!" Gia Khánh Đế định thần lại, nhìn chằm chằm Vương Thiên nói: "To gan! Đại Thanh ta có vô số trai tráng, dũng mãnh vô địch, ngươi thực sự nghĩ một mình ngươi có thể chống lại mấy ngàn người sao?" Khóe miệng Vương Thiên cong lên, trong mắt tràn đầy vẻ thích thú, nói: "Ta muốn thử xem!" Gia Khánh Đế lập tức lúng túng, hai tiếng nổ lớn vừa rồi đã làm vỡ gan ông rồi, ông không sợ Vương Thiên, ông sợ khi giao chiến, nơi này của ông cũng bị nổ một trận! Khi đó đám tép riu này thì có ích gì! Nhưng thân là Hoàng Đế, đến mức này, ông không thể nói lời thỏa hiệp được, nếu không sẽ mất hết thể diện! Đúng lúc Gia Khánh Đế đang do dự thì Đổng Hải Xuyên đẩy Lục gia một cái, Lục gia giật mình, vội lắc đầu, ý là không muốn ra mặt. Lúc đầu hắn với Vương Thiên không có liên quan gì, thực sự gây chuyện thì chưa chắc hắn đã gặp họa. Ép mình đứng ra không phải là tính cách của hắn... Lục gia nhanh trí, liền đẩy Đổng Hải Xuyên ra. Đổng Hải Xuyên bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn xông lên, không phải vì sợ Vương Thiên, mà vì hắn là người Hán, vốn dĩ không quen nhìn bọn Mãn Thanh tộc này nghênh ngang tác quái. Có người đánh vào Hoàng Cung, nói thật lòng, trong lòng hắn có chút vui mừng. Nhưng hắn lại lo, Vương Thiên là võ giả, nếu sự việc này trôi qua, triều đình sẽ truy cứu võ giả, thì đó sẽ là mạt vận của giới võ lâm. Hắn không muốn chuyện đó xảy ra, nên hắn buộc phải đứng ra với tư cách một võ giả, để triều đình hiểu, không phải võ giả nào cũng chống lại bọn họ, cũng phải để lại cho bọn họ chút ấn tượng tốt. Vì thiên hạ võ giả, Đổng Hải Xuyên chỉ có thể nhắm mắt nói: "Vương Thiên, tại hạ là truyền nhân Bát Quái Chưởng, Đổng Hải Xuyên." Đổng Hải Xuyên, Vương Thiên từng nghe Dương Lộ Thiện kể qua, năm đó khi Dương Lộ Thiện chưa có được Vạn Giới Phát Sóng Trực Tiếp Topic, từng giao chiến với Đổng Hải Xuyên một trận, kết quả bất phân thắng bại. Theo lời của Dương Lộ Thiện, cho dù có Vạn Giới Phát Sóng Trực Tiếp Topic thì hắn cũng không dám chắc có thể thắng Đổng Hải Xuyên dễ dàng, đây là một thiên tài thật sự và là một tuyệt đỉnh cao thủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận