Vạn Giới Live Stream Chi Đại Thổ Hào

Chương 362: Đại đồ sát

"Sư phụ, người đừng có làm con sợ!" Hồ Điệp giật mình, tỉnh táo hơn không ít.
Vương Thiên thấy vậy, ha ha cười nói: "Đùa ngươi thôi, ta cũng không có xem bói. Ai nha, điện thoại di động ta quên ở quán ăn nhỏ rồi, con mau đi tìm giúp ta."
"Điện thoại di động quên mang theo? Chúng ta đi nhiều quán ăn nhỏ như vậy. . . Người đánh rơi ở nhà ai rồi?" Hồ Điệp mở to mắt nhìn, có chút mơ màng.
Vương Thiên nói; "Ta cũng không nhớ rõ nữa, con quay lại tìm thử xem, chắc là ở mấy nhà gần đây."
"Được rồi, con đi tìm xem sao." Hồ Điệp mơ mơ màng màng mới đi hai bước, quay đầu lại hỏi: "Sư phụ, sao chính người không đi?"
"Ta là sư phụ có quyền được lười." Vương Thiên nói rất tự tin.
Hồ Điệp mắt to đảo một vòng, bĩu môi rồi đi ra ngõ nhỏ. Dù sao dòng người ở đường lớn rất đông đúc, cộng thêm thân phận của Hồ Điệp, Vương Thiên vẫn khá yên tâm về sự an toàn của cô. Điều quan trọng nhất chính là...
Vương Thiên lắc lắc cánh tay, sau đó nhẹ nhàng sờ lên cánh tay trái, nhỏ giọng nói: "Quỷ Nhẫn, hôm nay chắc ngươi có thể uống chút máu..."
Sau đó, cánh tay trái của Vương Thiên hơi nóng lên, đó là Quỷ Nhẫn đang hồi đáp Vương Thiên.
Vương Thiên xác nhận Quỷ Nhẫn không có ngủ liền mở mắt nhìn về phía trước. Hắn từng trải qua nhiều trận đánh, cũng đã thấy máu, từng bị người phục kích, cái loại cảm giác sát cơ bao trùm xung quanh, hắn quá quen thuộc rồi.
Vừa bước chân vào con đường này, hắn đã có chút cảnh giác, nên mới bảo Hồ Điệp rời đi.
Sau khi đi được mười mấy phút, Vương Thiên bỗng dừng lại, khóe miệng hơi nhếch lên, nói: "Được rồi, ra đi! Cách xa mấy con phố, ta đã nghe được mùi máu tươi trên người các ngươi!"
"Người ta vẫn nói đại tiên sinh công phu không tệ, xem ra, mũi cũng rất thính nhỉ." Ngay lúc đó, một người mang theo âm điệu Hoa Hạ khó nghe bước ra từ cổng vòm phía trước, tay trái quấn băng vải, trông như bị thương, hoặc có thể, đó chỉ là cách ăn mặc của hắn.
Quần đen, áo đen, giày da đen, kết hợp với băng vải trắng quấn tay trái, nhìn cũng có chút đặc biệt.
Người đàn ông đứng trong bóng tối, không thấy rõ mặt, vóc dáng khoảng 1m72, thân thể rất vững chắc, có vẻ như đã từng luyện võ.
Vương Thiên xoa xoa chóp mũi rồi nói: "Đây không phải là thính, mà là rất nhạy mới đúng! Chỉ mình ngươi thôi thì chẳng bõ bèn gì, bảo đồng bọn của ngươi ra hết đi."
Người đàn ông cười hắc hắc nói: "Người thông minh đúng là phiền phức, lúc nào cũng đoán ra được rất nhiều chuyện. Cho nên mới nói, người thông minh thì đều nên chết hết! Ra hết đi!"
Theo lệnh của người đàn ông, một đám người đen nghịt từ hai bên đường phố tràn ra, Vương Thiên nhìn sơ qua, cũng có đến khoảng hai trăm người! Đây không phải là một con số nhỏ! Ở xã hội hiện đại, hai trăm người cùng xông lên thì tuyệt đối là vụ trọng án trong các trọng án! Vậy là có thể thấy, đối phương đã đầu tư rất nhiều vào hắn!
Vương Thiên nói: "Ai phái các ngươi tới?"
Người đàn ông lắc đầu nói: "Thu tiền của người thay người trừ tai họa, ai phái ta đến, ta sẽ không nói cho ngươi. Với lại, người sắp chết đến nơi như ngươi, biết nhiều làm gì?"
Vương Thiên nhìn lướt qua xung quanh, những người áo đen này đều mang mặt nạ, để người khác không nhận ra mặt của bọn chúng. Nhưng mà Vương Thiên lại phát hiện, trong đám người này, có một vài người bước đi rất ổn định, huyệt Thái Dương hơi nhô cao, hai mắt sáng ngời có thần, không hề có vẻ gì là côn đồ như những kẻ xã hội đen kia. Vừa nhìn là biết, những tên này hẳn không phải là xã hội đen, mà là người luyện võ! Nhìn từ khí tức trên người thì có đến tám phần đều là võ sư trong các võ quán!
Vương Thiên nói: "Các ngươi đúng là dốc hết vốn liếng nhỉ, ngay cả võ sư cũng mời đến. Chắc là sợ ta chạy mất?"
"Không còn cách nào khác, đại tiên sinh tuy là kẻ đục khoét nhưng công phu cũng không tệ lắm. Cho nên, không thể không đề phòng vạn nhất. . . Tiếc thật, không được dùng súng, nếu không thì hôm nay cũng không cần đến nhiều người như vậy. Một mình ta cũng có thể tiễn ngươi lên đường." Đối phương thở dài nói.
"Không cho dùng súng? Xem ra đối phương rất sợ làm lớn chuyện, đối phương có bối cảnh chính phủ à? Để ta đoán một chút, người mời các ngươi tới là nghị viên?" Vương Thiên tuy không biết nghị viên là cái thứ gì, nhưng tên đó là nghị viên nước HAN duy nhất hắn từng thấy, và cũng là người duy nhất nhắm vào hắn! Vì thế hắn tự nhiên nghĩ đến người này.
Đối phương trầm mặc một lát rồi nói: "Người thông minh, quả nhiên đều đáng chết!"
Vương Thiên mới biết, hắn đã đoán đúng!
"Giết!" Đối phương thấy người của hắn bị bại lộ thì cũng không nói nhiều lời, trực tiếp ra lệnh!
Vút vút vút!
Ánh đao sáng như tuyết, tập hợp thành một mảng, soi sáng cả con phố. Hai trăm người, một màu quần đen áo đen giày da đen, tay trái quấn băng vải, sau khi rút đao ra thì dùng băng vải quấn chặt lại, như vậy đao sẽ được giữ rất chắc, không dễ dàng bị cướp hay tuột ra.
Tiếp đó, hai trăm người bắt đầu tăng tốc độ, rồi chạy chậm, sau cùng biến thành lao đến! Những người này không có la hét đánh giết, mà là im lặng, không giống như là dân xã hội đen, mà càng giống một đội quân được huấn luyện nghiêm chỉnh!
Vương Thiên thì không hề động đậy, mà là nhìn về phía người dẫn đầu hỏi: "Nơi này có không ít camera đấy, các ngươi không sợ làm lớn chuyện à?"
"Camera? Xin lỗi, trùng hợp quá, đều hỏng hết rồi." Đối phương cười nói.
Vương Thiên nói: "Ta nhớ gần đây có cảnh sát tuần tra mà?"
"Vậy càng trùng hợp, hôm nay có nhiều kẻ trộm quá, chắc đều đi đuổi theo bọn trộm rồi." Đối phương càng cười lớn hơn, Vương Thiên càng thấy cái loại lý do này, càng thấy đó là lúc đối phương hoảng sợ nhất. Hắn rất thích cái cảm giác làm tan vỡ hết dũng khí của đối thủ.
Trong đám người, mười ba vị quán chủ võ quán cũng lộ ra vẻ mặt dữ tợn. Vương Thiên ra tay hung ác đến mức nào bọn họ đều đã chứng kiến. Để bảo toàn tính mạng, hoặc là không muốn bị đánh tàn phế, phá quán, hiện tại bọn họ chỉ muốn giết Vương Thiên cho hả dạ!
Nhưng bọn họ vốn không hề nghĩ đến, tất cả những người bị Vương Thiên đánh tàn phế, đánh chết, đều là do đối phương ngay từ đầu đã hung hăng xông vào gây sự với Vương Thiên. Còn những người giống như An Thân Húc kia, hoặc những người gặp mặt không kiêu ngạo, không hống hách đòi đánh tàn Vương Thiên hay giết chết Vương Thiên thì dù nhập viện, vết thương cũng đều rất nhẹ. Chỉ ngồi lì trong bệnh viện chẳng qua là không muốn bị cuốn vào những chuyện phiền phức phía sau mà thôi.
Đây chính là bản tính con người, sẽ khuếch đại những điều xấu xa đến vô cùng!
Vương Thiên nhìn những người đang tiến đến càng lúc càng gần, rồi lại nhìn người dẫn đầu, lắc đầu nói: "Nói thật, nếu như camera vẫn còn, hoặc cảnh sát ở gần đây, ta còn ngại ra tay. Nhưng mà, vì các ngươi đã làm hết những việc ta muốn làm, vậy thì ta sẽ tiễn các ngươi lên đường luôn."
"Vô tri thật là một thứ đáng sợ! Ngươi cho rằng một mình ngươi có thể đánh thắng được hai trăm đao thủ? Trong này còn có cả cao thủ Taekwondo Thất Đoạn đấy, ngươi cho rằng mình còn đường sống chắc? Phản công bọn ta? Đúng là nói chuyện viển vông!" Đối phương nói.
Nhưng đúng lúc này, Vương Thiên động, Vương Thiên không có chủ động tấn công mà chậm rãi vén ống tay áo bên trái lên, để lộ hình xăm một con đoản đao. Hình xăm này nhìn rất quỷ dị, phảng phất như đang sống vậy.
"Đây là cái gì?" Người dẫn đầu tò mò hỏi.
"Khó giải thích lắm, tự ngươi thử rồi sẽ biết." Vương Thiên nói xong, mặt liền trầm xuống: "Quỷ Nhẫn, ra ăn thịt uống máu đi! Hôm nay hai trăm người này, đều là của ngươi!"
Trong nháy mắt, cánh tay trái của Vương Thiên lóe lên hồng quang, hình xăm biến mất!
Phốc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận