Vạn Giới Live Stream Chi Đại Thổ Hào

Chương 541: Lại tới 1 cái

Chương 541: Lại tới một cái
Chùy Trấn Hải là Vũ Thần thể, thể chất này Vương Thiên cũng có, tuy nhiên hấp thu thì coi như là cường hóa thêm một chút. Ba loại thể chất bổn nguyên bị Vương Thiên hấp thụ, Vạn Tượng Chân Giải của Vương Thiên nghiền nát toàn bộ, hấp thụ tinh hoa từ trong rãnh phách của chúng, nhục thân Vương Thiên rõ ràng trở nên càng thêm cường đại! Chân nguyên càng thêm thâm hậu, vốn dĩ có hai Mạch Luân, bây giờ trong Mạch Luân có bốn bánh xoáy, thực lực tổng thể tăng lên một đoạn. Mà Huyết Thần thể vốn có của hắn đã có tính xuyên thấu cực kỳ cường đại, bây giờ lại có Kiếm Thần thể, khi hóa thân thành Huyết Thần, tốc độ càng nhanh, lực xuyên thấu mạnh hơn, đồng thời khả năng chống lại các loại thương tổn từ pháp thuật cũng tăng lên đáng kể.
Tổng thể mà nói, Vương Thiên xem như kiếm được món hời lớn. Nắm chặt nắm đấm, Vương Thiên hài lòng cười, chỉ cần hắn tiếp tục thôn phệ, thực lực của hắn sẽ ngày càng đáng sợ! Về việc mua thể chất, dung hợp thì Vương Thiên cũng đã nghĩ đến. Tuy nhiên cuối cùng hắn vẫn từ bỏ, vì thể chất có thể mua được phẩm cấp quá thấp, so với hắn bây giờ mà nói thì hiệu quả thực sự hạn chế. Có thời gian đó, thà tìm vài thể chất tốt rồi nuốt còn nhanh hơn. Lúc này, Thái Nhị Chân Nhân tiến lại gần, nói: "Thiên Vương à, ba người đại chiến này cũng không có ý nghĩa gì cả, ngươi nói tìm trò vui khác đi."
Vương Thiên sờ cằm nói: "Người thì chơi qua rồi, nhưng mà chưa xem qua." "Ta Tào! Ngươi đúng là súc vật, việc này ngươi cũng có thể nghĩ ra, ta phục!" Thái Nhị Chân Nhân giơ ngón tay cái lên, kêu lên. Sau đó không đợi Vương Thiên nói gì, con hàng này đã hấp tấp chạy. "Ngươi làm gì đó?" Vương Thiên hỏi. "Ta đi xung quanh xem có Đại Tượng, Dã Ngưu, Tê Ngưu loại đồ chơi đó không!" Thái Nhị Chân Nhân từ xa truyền đến.
Trong đầu Vương Thiên toàn là hắc tuyến, nhìn ba người vẫn còn đang hắc hắc ha ha, lại liên tưởng đến những hình ảnh tiếp theo, Vương Thiên thầm nói: "Hi vọng thế giới này có loại nước tiểu không thấm tốt mà bán, mấy tên này, đoán chừng một năm sẽ để rơi cả phân mất." Ngay lúc này, một đạo lưu quang từ đằng xa bay tới, Vương Thiên nheo mắt nhìn lại, thấy Hồ Thiên trong tay dẫn theo một gã mặt mũi bầm dập, trông như đầu heo đang chạy về phía này.
Vương Thiên cất mình lên không, kêu lên: "Hồ Thiên, ngươi mang cái gì theo vậy, mà sao ngươi biết ta ở đây?" Hồ Thiên ân cần hỏi han: "Chủ nhân, ngươi không sao chứ, ta ở ngoài thành đợi ngươi, kết quả phát hiện tên này lén lén lút lút theo dõi ta. Thế là ta bắt hắn lại, hành hung một trận mới biết, bọn chúng vậy mà ở ngoài thành muốn phục kích ngươi. Ta nghĩ, giúp chủ nhân giải quyết trước những mối họa này, để tránh đến lúc đó gặp phiền phức. Nhưng mà, chủ nhân, sao ngươi lại ở chỗ này?" Giờ phút này, đại trượng phu đã biến về dáng vẻ Thiên Vương, Hồ Thiên đương nhiên nhận ra ngay.
Vương Thiên nhìn gia hỏa trong tay Hồ Thiên, nói: "Đây là ai vậy, ta không oán không thù gì với ngươi, ngươi tính kế ta làm gì?" "Nhảy oa (Thiên Vương)... Ta... Hậu Phi a..." Không nói không sao, vừa mở miệng đã đầy tiếng gió, một chữ cũng không rõ. Vương Thiên vừa nhìn, lập tức vui vẻ. Hồ Thiên lúng túng gãi đầu nói: "Chủ nhân, người này là Bách Mệnh lão nhân Trần Cửu Tâm. Đúng là tên lúc phát sóng trực tiếp, muốn thay râu dê của ta. Theo như hắn nói, Diệu Tâm sư thái, Nhất Kiếm Vô Thần, Chùy Trấn Hải ba người cùng hắn, chuẩn bị liên thủ đối phó ngươi. Đúng rồi, chủ nhân, ngươi thấy bọn họ chưa?" Vương Thiên chỉ về phía sau, mặt già đỏ bừng nói: "Thấy rồi, người ta đang bận, không tiện đi làm phiền." Hồ Thiên trợn mắt nhìn, mặt mo lập tức một mảng đỏ bừng, vội ho khan một tiếng, nói: "Vậy, chúng ta cứ đợi đã."
Vương Thiên gõ đầu Bách Mệnh lão nhân nói: "Chỉ có bốn người các ngươi, cũng không đủ gan đi mưu hại ta mới đúng. Khai thật, phía sau còn ai không?" Bách Mệnh lão nhân hừ hừ hai tiếng, không nói gì. Vương Thiên định nói gì đó thì nghe một loạt tiếng trâu kêu, tiếng thú rống cùng tiếng thét truyền đến. Sau đó liền thấy Thái Nhị Chân Nhân, trong tay kéo một sợi dây thừng màu vàng, trên dây buộc một con trâu, một thớt ngựa còn một con chó sói Yêu thú to như Đại Tượng.
Từ xa, đã nghe Thái Nhị Chân Nhân hô: "Thiên Vương, không tìm được Đại Tượng rồi. Nhưng mấy tên này đủ để bọn họ vui a vui a." Hồ Thiên không hiểu hỏi: "Chủ nhân, làm gì vậy?" Vương Thiên cười hắc hắc: "Ngươi xem bọn họ chơi có đơn điệu không, thêm chút trò cho họ." Hồ Thiên nghe vậy thì bó tay, hắn rốt cuộc theo ai vậy? Quả thật là quá tàn nhẫn. Mặt Bách Mệnh lão nhân thì thoáng chốc trắng bệch hoàn toàn, một chút máu cũng không còn, cúi gằm mặt xuống, nhắm mắt lại, phảng phất như hắn không thấy Vương Thiên, Vương Thiên sẽ không nhìn thấy hắn vậy.
Thái Nhị Chân Nhân đến nơi, lấy ra từng viên đan dược nhét vào miệng Ngưu Mã Lang Thú, sau đó cười hắc hắc: "Thiên Vương, lão già phía sau ngươi là ai vậy?" Vương Thiên nháy mắt với Thái Nhị Chân Nhân, Thái Nhị Chân Nhân hiểu ngay, lập tức nói: "Được rồi, mặc kệ hắn làm gì, kéo qua, để bọn họ cùng nhau vui a vui a!" Bách Mệnh lão nhân nghe xong, tranh thủ kêu lên: "Không cắn à!" Bách Mệnh lão nhân nghe xong, giật bắn người, vội kêu lên: "Không cắn à..." "Mặc kệ ngươi cắn hay không, đi thôi." Vương Thiên đưa tay định ném Bách Mệnh lão nhân đi.
Bách Mệnh lão nhân hét lớn: "Ta có bí mật!" "Bí mật cái gì ngươi có bí mật, ta còn có chi chít nữa kìa!" Vương Thiên mắng một câu, đột nhiên ý thức được gì đó, một tay bắt lại Bách Mệnh lão nhân, nói: "Ngươi nói là bí mật?" Bách Mệnh lão nhân sắp khóc, chút nữa thì cúc hoa không giữ nổi, liều mạng gật đầu. Vương Thiên cười nói: "Chịu nói à?" Bách Mệnh lão nhân Trần Cửu Tâm tiếp tục gật đầu, liếc qua sự bi thảm mà Nhất Kiếm Vô Thần, Chùy Trấn Hải, Diệu Tâm sư thái gặp phải cùng tiếng kêu thảm thiết. Càng ra sức gật đầu.
Vương Thiên vỗ vai Trần Cửu Tâm, cười hắc hắc nói: "Thế thì tốt rồi, nào, nói đi. Nói hay thì mọi chuyện đều dễ nói, nói không hay. Hừ hừ..." Trần Cửu Tâm thầm nghĩ: "Là người Vân Lộc hoàng tộc, nuôi dưỡng chúng ta." "Vân Lộc hoàng tộc? Bọn chúng là hắc thủ sau màn?" Vương Thiên nhướn mày, trong mắt lóe lên tia sắc bén! Hắn biết chuyện này sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, chỉ là không ngờ những tên này lại trả thù nhanh đến thế! "Bọn cháu trai này, xem ra là cho rằng ta đang chơi đùa với bọn chúng đây." Vương Thiên âm trầm nói.
Hồ Thiên nói: "Thiên Vương, ta thấy chuyện này, có chút kỳ lạ." "Kỳ lạ ở chỗ nào?" Vương Thiên hỏi. Hồ Thiên nói: "Lúc ta bắt lão tiểu tử này, trên đường nhìn thấy một bộ thi thể, toàn thân kim giáp, trên người có ký hiệu của Trưởng Lão Đoàn, chắc là người của Vân Lộc hoàng tộc, mà địa vị không thấp. Ta cố ý tra trong diễn đàn thân phận của người đó, là Thượng Quan Phi Vân thân truyền đệ tử, Dư Tĩnh. Đệ tử của trưởng lão, vào lúc này đến Vệ Thành, còn chết ở ngoài Vệ Thành, có phải là quá trùng hợp không? Nhìn thi thể hắn thì chắc là chết từ tối hôm qua rồi. Ngoài ra, ta còn thấy cái này ở gần đó." Hồ Thiên trong tay thêm một mảnh vải rách nát, trên đó có hoa văn màu vàng. Vương Thiên nhìn, kinh ngạc kêu lên: "Đây là vải trên y phục ta! Có người đây là muốn gây chuyện, châm ngòi mâu thuẫn giữa ta và Vân Lộc hoàng tộc, để chúng ta chém giết lẫn nhau, ngư ông đắc lợi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận