Vạn Giới Live Stream Chi Đại Thổ Hào

Chương 277: Súng kíp bức cách không đủ

"Sử dụng bạo lực? Chỉ là nơi chật hẹp nhỏ bé cũng dám hướng ta Đại Thanh tuyên chiến?" Đạo Quang Đế sắp tức giận nổ tung! Hắn? 10? ? Hoàn toàn không biết nước Anh ở đâu, lớn bao nhiêu, nhưng hắn nghĩ, một quốc gia lớn đến đâu cũng không thể lớn hơn Đại Thanh! Cho nên mới có lời đó.
Sứ giả người Anh nghe vậy, sắc mặt lạnh xuống nói: "Xem ra không thể nói chuyện được. Bất quá, ta vẫn mời hoàng thượng nghĩ lại, ít nhất cũng xem qua màn biểu diễn ta mang đến, sau đó hãy đưa ra kết luận."
"Biểu diễn?" Đạo Quang Đế ngạc nhiên.
Những người khác cũng hai mặt nhìn nhau, cái tên người Anh này rốt cuộc muốn làm gì? Lúc này rồi mà còn muốn biểu diễn?
"Trẫm không cần xem biểu diễn!" Đạo Quang Đế lạnh lùng hừ một tiếng, cự tuyệt!
Ngay lúc này, một giọng nói từ bên ngoài vọng vào: "Ta cảm thấy, nếu hoàng thượng không có việc gì thì cứ đi xem một chút cũng được."
"Ai? !" Đạo Quang Đế giận dữ, định nổi giận răn dạy! Ngẩng đầu lên nhìn thì lập tức ngây người, rồi cười khổ nói: "Nguyên lai là t·h·i·ê·n hạ đệ nhất Hầu, t·h·i·ê·n Vương đến. Sao thế, Hầu Gia cảm thấy ta nên đi xem thử một chút?"
Đạo Quang Đế một khắc trước còn giận dữ ngút trời, thoáng cái đã trở nên hòa nhã, sự thay đổi đột ngột này ai cũng thấy có vấn đề! Người Anh đại diện kinh ngạc nhìn người chậm rãi bước tới, cười nói: "Xem ra vẫn có người hiểu chuyện."
Vương t·h·i·ê·n ha ha cười nói: "Xưng hô như thế nào?"
"Tại hạ Pearce • Williams." Sứ giả người Anh, Pearce nói.
Vương t·h·i·ê·n gật đầu nói: "Tên tiếng Anh hả? Dài quá, nhập gia tùy tục đi, ta cho ngươi một cái tên hay! "
"Tên gì?" Pearce theo bản năng hỏi.
"Gọi Đừng tìm đường c·h·ế·t thì hay đấy." Vương t·h·i·ê·n cười nói.
Mặt Pearce lập tức đen lại! Hắn là người rất hiểu văn hóa Hoa Hạ, tự nhiên hiểu "Đừng tìm đường c·h·ế·t" là có ý gì, đây là cảnh cáo và vũ nhục ư?
Đông đảo đại thần nghe vậy, nhao nhao bật cười, Đoan Vương còn hùa theo: "Đừng tìm đường c·h·ế·t, tên hay! Ha ha, rất hợp với ngươi đó! Tiên sinh Pearce."
Pearce đang muốn nổi giận thì đột nhiên một luồng hàn khí phóng tới, khiến hắn nổi hết cả da gà, lời vừa đến miệng đã bị dọa trở về. Ngẩng đầu lên nhìn thì phát hiện sát khí lạnh lẽo đó phát ra từ vị Hầu Gia trẻ tr·u·ng ở đối diện!
Pearce định nói gì đó nhưng khi ra đến miệng lại im bặt.
Vương t·h·i·ê·n hài lòng vỗ vai Pearce, rồi không để ý đến hắn nữa, đi đến chỗ Đạo Quang Đế nói: "Hoàng thượng, hiện giờ có việc gì không?"
Đạo Quang Đế nhìn các văn võ đại thần, nhìn lại cái Thái Hòa Điện này, trong lòng vô cùng khó chịu, tức giận gầm lên: Ngươi đúng là đồ đần độn à? Không thấy trẫm đang thiết triều sao? Lẽ nào lại không có việc gì?
Nhưng ngoài miệng Đạo Quang Đế lại nói: "Không có việc gì."
"Không có việc gì thì đi xem một chút, dù sao rảnh cũng là rảnh mà." Vương t·h·i·ê·n nói xong, quay đầu nhìn Pearce đang tái mặt nói: "Tiên sinh Đừng tìm đường c·h·ế·t, mời dẫn đường đi."
Pearce thấy hoàng thượng nghe theo răm rắp thì trong lòng vô cùng kinh ngạc, dù trong lòng oán hận Vương t·h·i·ê·n nhưng vẫn phải nhịn, dù sao chiến tranh vẫn chưa bắt đầu, dù hắn có ba hoa đến mấy, nhưng chưa thực sự thắng lợi thì không thể làm quá tuyệt được.
Pearce dẫn đường, Đạo Quang Đế dẫn theo quần thần đi theo phía sau, chỉ có Vương t·h·i·ê·n là sánh vai cùng Đạo Quang Đế. Chuyện này khiến các đại thần nhìn thấy vô cùng khó chịu, nhưng chẳng ai dám hó hé nửa lời.
Pearce thấy vậy càng thêm kinh ngạc, ở một đất nước Hoàng quyền tối thượng như vậy, vị Hầu Gia này sao lại siêu nhiên đến thế?
Ra khỏi Thái Hòa Điện là một khoảng sân rộng lớn, một đội mười hai người dương thương đứng chỉnh tề thành một hàng, từng người đều hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang dưới ánh mặt trời như đang đợi bắn đại c·ô·ng Kê.
Pearce nhìn đội dương thương của mình, tự tin cười nói: "Hoàng thượng, đây là v·ũ k·hí mới nhất của Đại Anh Đế Quốc chúng ta, ta tin chắc rằng hoàng thượng sẽ rất hứng thú."
Đạo Quang Đế liếc qua đám người phương Tây cầm trường thương, khinh thường nói: "Không phải chỉ là hỏa súng thôi sao?"
Trong mắt Pearce lóe lên một tia khinh miệt, nói: "Đây không phải hỏa súng, hỏa súng trước mặt bọn chúng chẳng qua chỉ là thứ vô dụng! Đương nhiên, hình như quân đội của Quý Quốc còn chưa sử dụng rộng rãi hỏa súng thì phải..."
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Đạo Quang Đế hơi tối lại.
Đoan Vương bước lên một bước, nói: "Tiên sinh Đừng tìm đường c·h·ế·t, hỏa súng dù có lợi hại, nhưng trước mặt Bát Kỳ đại quân của ta cũng không chịu nổi một kích! Loại đồ chơi này chỉ dùng để lừa gạt bọn trẻ con nhát gan mà thôi!"
Pearce càng thêm coi thường những người trước mặt, thầm nghĩ: "Quả nhiên là một đám người lạc hậu mà lại giàu có! Ừ, hoàng đế ngu ngốc, đại thần cũng ngu ngốc, không biết vị Hầu Gia ra vẻ kia có phải cũng ngu ngốc như vậy không?" Nghĩ đến đây, Pearce nói: "Hầu Gia, ngài có ý kiến gì về đội súng kíp của chúng ta không?"
Vương t·h·i·ê·n sớm đã quan sát mấy khẩu súng trong tay đám Hỏa Xạ Thủ kia, không phải Súng Rifle, chỉ là Súng hỏa mai! Tuy rằng so với Súng mồi lửa có vẻ tốt hơn, nhưng vẫn là đồ bỏ! Vương t·h·i·ê·n hoàn toàn không để vào mắt! Thế là, Vương t·h·i·ê·n không chút khách khí nói: "Một đám que củi có thể làm được gì?" Nói rồi, Vương t·h·i·ê·n còn tỏ vẻ đắc ý vênh váo, như thể sắp phun nước bọt vào mặt đối phương đến nơi!
Nhìn thấy dáng vẻ bất ngờ của Vương t·h·i·ê·n, Đổng Hải Xuyên có chút mơ hồ, t·h·i·ê·n Vương mà hắn biết không phải người ương ngạnh, thiếu lễ nghĩa như thế! Tên này có vẻ như đang cố tình gây sự, dụ dỗ người ta đ·á·n·h mình thì phải?
Các đại thần như Đoan Vương cũng thấy hơi khó hiểu, sao t·h·i·ê·n Vương hôm nay có vẻ muốn gây chuyện thế?
Đạo Quang Đế cũng hơi khó chịu, nhưng tiếc là trước mặt Vương t·h·i·ê·n, hắn có tức giận cũng phải nhịn! Không thể chọc vào!
Ngọ Môn và Thái Hòa Môn bị nổ tan tành thế nào, Gia Khánh Đế c·h·ế·t ra sao, hắn vẫn còn nhớ rõ mồn một. Ngay khi mới lên ngôi, hắn đã nghiên cứu về con người t·h·i·ê·n Vương, tên này không hứng thú với quyền lực, mà là một quả bom nổ chậm! Chỉ cần đụng nhẹ vào là nổ! Không chọc vào hắn thì chẳng có chuyện gì, đường ai nấy đi. . . Còn chọc vào thì...
Đạo Quang Đế nghĩ về thân phận Hoàng Đế của mình mà thấy thật là cay đắng! Từ xưa đến nay các triều đại thay đổi, người bị tức c·h·ế·t như Gia Khánh Đế có lẽ chỉ có mình hắn là cay đắng nhất!
Còn khán giả đang xem livestream lại có một phen cảnh tượng khác.
"Oa ha ha ha... t·h·i·ê·n Vương ơi, biểu cảm này quá đúng chỗ, ta muốn tát hắn hai cái quá! "
"Đúng là khuôn mặt cà khịa điển hình! Có thể lưu lại làm ảnh chế hết đi được!"
"t·h·i·ê·n Vương đang đào hố đó, muốn chọc giận đối phương để đưa quân Dương Lộ t·h·iện đến làm bia tập bắn..."
"Hắc hắc, tên Pearce này đúng là đồ ngốc, súng hỏa mai, thứ này ở thời đại này đúng là lợi hại thật, nhưng sao trước khi đến đây hắn không tìm hiểu xem Gia Khánh Đế đã c·h·ế·t thế nào vậy? Chắc Mã Khắc Thấm bọn hắn không biết, chứ uy lực của Đại Bối Toa chẳng nhẽ không rõ? Thật là... não tàn!"
"Ha ha, lúc đó người Anh đang hăng máu, mắt nhìn lên tận trời, đâu có nhìn xuống đất để thấy người. Ta đoán bọn hắn dù có biết cũng chỉ nghĩ là chuyện dân gian truyền miệng thôi, không hề tin. Nếu không thì đâu dễ dàng gây c·hiến t·ranh như vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận