Vạn Giới Live Stream Chi Đại Thổ Hào

Chương 355: Nghịch chuyển 【 cầu đặt mua ) Canh [5]

Chương 355: Nghịch chuyển 【 cầu đặt mua ) Canh [5] "Sợ cái gì? Người tiếp theo lên sàn chính là Bùi Tuấn Sinh đấy! Lần này nhất định có thể cắt ngang hai chân của hắn, để hắn bò về!"
"Đúng! Để hắn bò về... Không, để hắn cút về!"
"Đúng, cút về!"
Dưới sự lôi kéo của Ký Giả, dân mạng nước HAN cũng hùa theo la hét.
Vương Thiên nghe Hồ Điệp phiên dịch xong, ha ha cười nói: "Bọn gia hỏa này, đúng là sợ cao thủ của bọn họ sống quá thoải mái mà. Đã vậy, thỏa mãn bọn chúng, vậy thì cắt ngang hai chân của chúng, để chúng cút ra đây..."
Hồ Điệp che miệng cười nói: "Sư phụ, nếu ngươi thật sự làm vậy, ngày mai có lẽ tất cả Võ Quán còn lại đều sẽ đóng cửa đấy. Ta tìm hiểu rồi, Bùi Tuấn Sinh là người đứng đầu giới đoạn dưới núi đá, nếu như hắn bại, ngoài mấy người chuyên về đá núi, cơ bản không ai dám đánh với ngươi."
Vương Thiên nhẹ nhàng gõ ghế nói: "Cái này đích xác là một vấn đề, thôi, thu quân hồi phủ! Về tửu điếm!"
"Cái gì? Bây giờ trở về tửu điếm?" Hồ Điệp ngạc nhiên.
Vương Thiên nói: "Không sai, chính là về tửu điếm! Hôm nay tạm tránh, ngày mai sẽ bái phỏng hắn đầu tiên, chỉ cần hắn mở cửa, ta sẽ Đả Quán ngay! Sau đó chúng ta đánh từ yếu lên, quét sạch Thất Đoạn hết! Tuyệt đối không cho bọn chúng có cơ hội lọt lưới! Đã muốn đánh thì phải đánh đến cùng! Nếu không, hôm nay đánh Bùi Tuấn Sinh hai anh em, ngày mai bọn chúng đều đóng cửa trốn tránh, chẳng phải tiện nghi cho bọn chúng rồi sao?"
"Cái này..." Hồ Điệp cười khổ nói: "Ta không lo lắng cái đó, ta là thấy, chúng ta nửa đường quay về, danh tiếng của sư phụ e là sẽ rớt xuống ngàn trượng mất. Bọn họ chắc chắn cho là ngươi sợ Bùi Tuấn Sinh..."
"Ha ha... Như vậy càng tốt!" Vương Thiên cười lớn nói.
"Như vậy còn tốt?" Hồ Điệp có chút không hiểu.
Vương Thiên gật đầu nói: "Bọn họ cho rằng ta sợ, liền sẽ cho rằng thực lực của ta cũng chỉ ở Thất Đoạn trở xuống. Ngày mai ta giả vờ khổ chiến một chút, chắc chắn có thể từng tên từng tên đánh một lượt! Đến lúc đó, một tên cũng đừng hòng chạy thoát!"
"Sư phụ, ngươi quyết tâm muốn quét sạch bọn chúng một mẻ a. Nếu ngươi thật sự đánh bọn chúng tàn phế hết, e là Chính phủ Hàn Quốc cũng sắp phát điên đó. Bọn họ sắp tổ chức đại hội võ thuật châu Á, đến lúc đó Hàn Quốc không có người tham gia, chẳng phải là mất mặt lớn?" Hồ Điệp vừa nói vừa cười, rõ ràng nàng không hề có ý lo lắng cho người Hàn Quốc.
Vương Thiên cười hắc hắc nói: "Đây chính là ý ta đấy! Đi, về nhà!"
"Được rồi!" Hồ Điệp đáp lời, rồi đổi đầu xe, hướng về tửu điếm.
Quả nhiên, hành động bất ngờ của hai người khiến tất cả mọi người đều ngẩn ngơ.
Các phóng viên Hoa Hạ hai mặt nhìn nhau, không biết Vương Thiên đang muốn làm gì trong hồ lô.
Còn Ký Giả nước HAN thì đang ngơ ngác rồi chuyển sang vui mừng điên cuồng!
"Ha ha... Vương Thiên chạy rồi! Chắc chắn là hắn nghe được Bùi Tuấn Sinh lợi hại, sợ hãi!"
"Không chạy mới lạ đấy, Bùi Tuấn Sinh là cao thủ TaeKwonDo được công nhận hàng đầu, nhìn ra toàn thế giới cũng là thuộc dạng có số má đấy!"
"Đồ yếu gà Hoa Hạ cuối cùng vẫn là sợ!"
"Hừ hừ, hắn nghĩ chạy trốn được à? Yêu cầu Bùi Tuấn Sinh chủ động xuất kích, đến Hoa Hạ, quét sạch Võ Quán của hắn!"
"Không sai, đến Hoa Hạ!"
"Chinh chiến Hoa Hạ! Phải cho người Hoa nếm mùi lợi hại! Để chúng nó biết ai mới là Vương Giả trên võ đạo!"
"Ủng hộ chinh chiến Hoa Hạ!"
"Chiến, chiến, chiến!"
"Đánh gãy chân hắn!"
"Cắt ngang hai đùi!"...
Trong lúc người Hàn Quốc đang hò hét khí thế ngất trời thì Vương Thiên đã về đến tửu điếm, tắm nước nóng, ăn mỹ thực, chơi điện thoại, thư thái nhàn nhã vô cùng.
Cùng lúc đó, bên Hoa Hạ cũng tranh cãi ầm ĩ.
"Vương Thiên đang làm cái gì vậy? Sao lại nửa đường quay về rồi?"
"Thật là quỷ quái, Vương Thiên sợ rồi à?"
"Sợ cái rắm! Mấy người từng thấy đại sư Vương sợ bao giờ? Ta thấy chắc chắn là có ẩn tình!"
"Ẩn tình cái rắm! Vương Thiên đúng là đồ óc bã đậu, chỉ được cơ bắp, người ta nói, báo thù không để qua đêm! Nếu như hắn thật sự lợi hại, khẳng định đánh thẳng tới cửa rồi! Còn có chuyện nửa đường quay về? Ta thấy, chắc là hắn cảm thấy đánh không lại Bùi Tuấn Sinh kia, nên chủ động rút lui."
"Ta qua bên Hàn Quốc xem một chút, hiện tại bên đó rất nhiều người đang kêu gào để Bùi Tuấn Sinh đến đánh kìa!"
"Cái gì? Đánh tới? Chết tiệt, ta biết ngay, cái thằng Vương Thiên này ngoài gây họa ra thì không biết gì khác! Cái tên khốn này! Nếu Bùi Tuấn Sinh đến thật, ai cản nổi đây?"
"Đúng vậy, đây chẳng phải là đang không đi gây sự à?"
"Căn cứ luật, Đả Quán thì đá bảng, trừ phi thắng lại, nếu không không thể mở lại võ quán được! Hắn đây là muốn chôn vùi nền võ thuật của Hoa Hạ chúng ta à!"
"Cái tên khốn này! Lúc này thì núp đi rồi, có bản lĩnh ra chiến đi! Mày chết ở ngoài đó, thì đừng có rước họa về đây!"
"Đúng là vậy!"...
"Sư phụ, tình hình không được tốt lắm, tất cả đều đang chửi ngươi. Ngươi cũng giỏi thật đấy, có thể khiến hai quốc gia người cùng chửi, chắc cũng chỉ có mình ngươi thôi." Hồ Điệp gọt táo đưa cho Vương Thiên.
Vương Thiên ha ha cười nói: "Cứ chửi đi, dù sao ta cũng quen rồi. Chửi nhiều cũng không bằng làm được nhiều."
"Sư phụ, tim ngươi thật là to!" Hồ Điệp thật sự bội phục Vương Thiên, từ lúc bắt đầu quen biết Vương Thiên đến giờ, dường như Vương Thiên chưa bao giờ quan tâm đến ý kiến của mọi người về hắn! Hắn chỉ làm những việc mà mình muốn làm, còn người khác chửi hay khen, dường như cũng không ảnh hưởng nhiều đến hắn. Phảng phất như vượt qua khỏi mọi vật chất bên ngoài... Có đôi khi, Hồ Điệp cũng không hiểu, rốt cuộc Vương Thiên đang theo đuổi cái gì.
Theo đuổi Kim Tiền? Hắn thiếu tiền sao? Nếu hắn thật sự muốn kiếm tiền, tài nấu ăn, y thuật, võ công bất kể cái gì, đều có thể thu học phí trên trời... Tùy tiện mở quán ăn, y quán, e rằng doanh thu đều sẽ bùng nổ!
Theo đuổi mỹ nữ? Tuy rằng tình cảm của Vương Thiên tạo cho người ta cảm giác rất qua loa, nhưng ngoài Tiêu Tình ra, với những nữ nhân khác, hắn vẫn luôn giữ một khoảng cách nhất định. Ngay cả nàng, người đệ tử thân mật không gì bằng, cũng chỉ thân cận về sinh hoạt chứ không hề có bất kỳ hành vi vượt quá giới hạn nào. Mà mỗi ngày hành động của Vương Thiên, cũng không hề liên quan đến các cô gái khác. Nói một câu khó nghe, Vương Thiên muốn nữ nhân, loại nào mà không có?
Theo đuổi Võ Công? Trong mắt Hồ Điệp, Vương Thiên đã vô cùng lợi hại, nàng thậm chí không nghĩ có ai có thể thắng được Vương Thiên.
Cứ như vậy, Hồ Điệp càng nhìn càng thấy Vương Thiên là một bí ẩn... Tuy nhiên nàng hiểu rằng, Vương Thiên nhất định đang theo đuổi một cái gì đó khác với tất cả mọi người!
Vương Thiên tự nhiên không biết Hồ Điệp đang nghĩ gì, hắn đang lên kế hoạch cho toàn bộ hành trình của mình lần này, mục đích của hắn rất đơn giản, mặc kệ Ủy Ban Tổ Chức giải đấu Châu Á nước HAN có cho hắn tư cách hay không, hắn đều phải đánh cho ra một suất! Nếu không hắn không được tham gia, thì đừng hòng ai của nước HAN tham gia được! Ai mà đi tham gia, ta sẽ cắt ngang chân của người đó! Vương Thiên một người mất tư cách thì hơi mất mặt, nhưng làm sao so được với việc cả một quốc gia bị mất mặt chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận