Vạn Giới Live Stream Chi Đại Thổ Hào

Chương 90: Nguyên Khí canh

Chương 90: Canh Nguyên Khí
Stephen Tuần thuyết pháp về nguyên khí cũng không khác Vương Thiên là bao, tuy nhiên nói thì đơn giản, nhưng để làm được lại khó. Dạy đồ đệ không giống tự mình tu luyện, vẫn cần có phương pháp. Stephen Tuần lập tức gửi cho Vương Thiên một phần kinh nghiệm dạy đồ đệ tâm đắc. Vương Thiên nhận được, tại chỗ liền sử dụng. Trong đầu hắn lập tức có thêm rất nhiều hình ảnh Stephen Tuần dạy đồ đệ, kết quả hắn lập tức có ích, tay nghề nấu ăn dường như lại tăng lên một bậc! Càng ngày càng gần với Stephen Tuần, vượt qua Lô Hữu!
Việc này khiến Vương Thiên cao hứng một hồi, sau đó cũng hiểu được phương pháp dạy đồ đệ, nói trắng ra là do người khác dạy, hướng dẫn chứ không phải dạy như đọc sách giáo khoa. Nhưng nếu làm như vậy, vẫn tương đối mệt. Tuy nhiên nếu thực sự có đồ đệ tốt, Vương Thiên ngược lại cũng không ngại phí một chút tâm tư, dạy dỗ thật tốt. Muốn có được, Vương Thiên vung tay...
"Đinh! Vương mẹ nó khen thưởng một trăm vạn Vạn Giới tệ!"
"Tới, đến rồi! Đến rồi!" Đám người bên dưới cùng nhau la hét!
Tiếp theo sau là năm mươi vạn người hâm mộ đại quân, mỗi người ném ra một cái Vạn Giới tệ!
Ba! Một cái rương báu trong nháy mắt từ trên trời rơi xuống, sau đó bịch một tiếng vỡ nát, hóa thành vô số rương báu nhỏ, mỗi người một cái!
Từng người vui vẻ mở rương báu, còn Stephen Tuần thì cười toe toét đến mức hở cả lợi, quả nhiên, Vương mẹ nó đúng là thần hào, ra tay xa xỉ thật không thể tưởng tượng! Chỉ cần để hắn vui vẻ, tiền liền như mưa bụi... Càng nghĩ Stephen Tuần càng mở lòng, bất quá chỉ là chút tâm đắc mà thôi, đã được một trăm vạn, có cần thiết phải hào phóng vậy không?
Stephen Tuần thậm chí bắt đầu suy nghĩ, hay là về lại chỉnh lý thêm ít tư liệu tiến giai, giúp Vương Thiên thành thần. Tiện thể bản thân cũng lên sóng trực tiếp ở cấp độ cao hơn xem sao...
Vương Thiên cầm được rương báu xong lập tức rời khỏi phòng phát sóng trực tiếp, tắm rửa thay y phục, một hồi sau mới về phòng, lặng lẽ cầu nguyện Mãn Thiên Thần Phật phù hộ, mở rương báu!
Ba! Rương báu mở ra...
"Đinh! Chúc mừng ngươi nhận được «Thực đơn Canh Nguyên Khí» một phần."
"Ách, «Thực đơn Canh Nguyên Khí»? Lại là thứ này!" Vương Thiên từ chỗ Stephen Tuần không chỉ có nhận được tay nghề nấu ăn, còn có các loại kiến thức trụ cột về đầu bếp, lý luận! Với một số bí văn, đương nhiên cũng không ngoại lệ!
Theo như những gì Stephen Tuần ghi chép: «Canh Nguyên Khí» tương truyền Sở Bá Vương Hạng Vũ thần lực vô song, võ công cái thế, khí phách ngút trời, đương thời vô địch. Nhưng lực lượng cường đại mang đến sự tiêu hao nguyên khí cực lớn, để bù đắp nguyên khí cho Hạng Vũ, Hạng Vũ đã mời khắp thiên hạ danh y, danh trù, cùng nhau nghiên cứu chế tạo món «Canh Nguyên Khí» này, chuyên dùng để bổ sung nguyên khí.
Về sau «Canh Nguyên Khí» lưu lạc dân gian, được giới võ lâm tôn xưng là thánh phương luyện võ! Dùng «Canh Nguyên Khí» hỗ trợ luyện võ, tốn ít công mà hiệu quả cao, đồng thời có thể gia tốc rèn luyện thân thể, tăng cường sức mạnh, kéo dài tuổi thọ. Đáng tiếc, về sau «Canh Nguyên Khí» thất lạc, Stephen Tuần tuy cũng nghiên cứu một số loại canh bổ sung nguyên khí, nhưng thủy chung không đạt được hiệu quả của «Canh Nguyên Khí». Đây cũng là một nỗi tiếc nuối của Stephen Tuần...
Vương Thiên không ngờ tới, hắn vậy mà lại nhận được thứ được xưng là thánh phương luyện võ này! Thật sự quá vui mừng!
"Đa tạ Mãn Thiên Thần Phật phù hộ, ha ha..." Vương Thiên hài lòng cười lớn, với tay nghề nấu ăn của hắn phối hợp thêm «Canh Nguyên Khí» và Vạn Giới tệ, con đường võ đạo của hắn ngày càng rộng mở!
Vương Thiên vội vàng viết một danh sách mua sắm, bên trên toàn là những nguyên liệu cần cho «Canh Nguyên Khí», có đại bổ nhân sâm, có ôn hòa hồng ngọc gạo, có kỷ tử, vân vân... những thứ này nhìn rất tạp nham, thậm chí có thứ không những không bổ còn hao tổn nguyên khí. Nhưng Vương Thiên biết, những thứ này khi kết hợp lại, rất có thể sẽ phát sinh kỳ hiệu. Đối với hàng hóa của kênh phát sóng trực tiếp Vạn Giới, bây giờ Vương Thiên hoàn toàn yên tâm, tuyệt đối không phải hàng giả!
Vương Thiên đang hào hứng chuẩn bị đi ra ngoài thì thấy Hồ Điệp đang ngồi ở cửa, một mặt hưng phấn nghịch chiếc điện thoại vừa mua, vừa thấy Vương Thiên đi ra, liền đứng dậy, cung kính, dịu dàng nói: "Sư phụ, người muốn đi đâu vậy ạ?"
Đột nhiên bị người khác gọi là sư phụ, Vương Thiên có chút không thích ứng, bất quá hắn cũng hiểu được, sau này sẽ có nhiều chuyện như vậy, không cần thiết phải lằng nhằng. Tuy vậy Vương Thiên vẫn nói: "Quan hệ của ta và ngươi hiện tại không tính là sư đồ, ngươi đừng gọi ta sư phụ được không. Ta đi mua ít nguyên liệu nấu ăn, ngươi cùng đi nhé."
Hồ Điệp nghe xong, cũng không giận, ngược lại mừng rỡ! Nàng hiện tại đã không thể chờ đợi được muốn học hỏi chút gì từ Vương Thiên. Sinh ra trong hào môn, không thiếu tiền, nàng sớm đã đặt chuyện kiếm tiền ở vị trí cuối cùng trong lý tưởng sống của mình, mà mỹ thực mới là mục tiêu truy đuổi trong đời của nàng. Có thể bái Vương Thiên làm sư phụ, đây là chuyện nàng vui nhất...
Hồ Điệp nói: "Mặc kệ như thế nào, người đã dạy ta, dù người có thừa nhận hay không, dù sao ta vẫn gọi người là sư phụ."
Vương Thiên nghe vậy, cười khổ một tiếng, người ta cứ gọi thế, hắn thật không tiện làm gì. Thôi kệ đi, nàng muốn gọi sao thì gọi. Dù sao Vương Thiên thật sự sẽ dạy bản lĩnh cho nàng, nàng gọi tiếng sư phụ cũng không sao, chỉ là mối quan hệ hai người còn chưa được hắn thừa nhận mà thôi.
Ra khỏi cửa, Hồ Điệp chủ động lái xe, Vương Thiên cũng không khách khí, ngồi vào ghế bên cạnh tài xế, mặc cho Hồ Điệp lo liệu.
Khu dân cư vẫn náo nhiệt như cũ, tuy nhiên sau khi Vương Thiên từ chối tiếp khách, một đám người đụng phải đinh, nên người cũng đã ít đi.
"Sư phụ, nghe nói khu nhà Rồng Vườn bán gần hết rồi, ta cảm thấy tập đoàn Trung Hải phải phát cho người một cái bao lì xì lớn mới đúng. Nếu không có người ở đây, nhà của bọn họ sao bán được như vậy chứ." Hồ Điệp cười nói.
Vương Thiên nói: "Nói thì nói vậy thôi, nhưng mà nói ra cũng không hay, nếu mà nói được thì ta đã sớm đi nói rồi."
"Đúng rồi, sư phụ, trạm đầu tiên đi đâu ạ?" Hồ Điệp hiếu kỳ hỏi.
"Đi Vĩnh Hưng đại dược phòng, ta đi mua ít nguyên liệu nấu ăn làm thuốc thiện." Vương Thiên nói.
Hồ Điệp đáp lời, lập tức xuất phát.
Trên đường đi hai người nói chuyện phiếm vu vơ, cũng rất nhẹ nhàng.
Kết quả đến tiệm thuốc, hai người mắt tròn mắt dẹt, những loại thuốc mà Vương Thiên muốn mua, cơ bản đều không có! Nếu muốn mua, chỉ có thể đi Trường Sa, hoặc là phải nhờ tiệm thuốc đặc biệt điều đến! Vương Thiên cũng lười phải đích thân đi Trường Sa, dứt khoát giao tiền cọc, đợi dược tài tới, thông báo cho hắn đến lấy.
Ra khỏi cửa tiệm thuốc, Vương Thiên liền bị Hồ Điệp kéo ra phố.
"Sư phụ, người bây giờ cũng là một quán chủ võ quán, hơn nữa cũng không thiếu tiền. Điểm mấu chốt là bây giờ người còn là người nổi tiếng trên mạng, cực kỳ nổi cái kiểu đó đó! Người bây giờ ra đường phải chú ý chút đến ăn mặc, bây giờ người mặc bộ này cũng được, nhưng mà phẩm vị chưa đủ. Sau này người đến mấy nơi cao cấp chắc nhiều, mà mặc không qua loa thì sẽ dẫn tới một số chuyện khó xử. Cái này cũng là thường tình, không tránh được. Người cũng đâu thể cứ chấp nhặt với lũ tiểu nhân đó chứ?" Hồ Điệp nói.
Vương Thiên vốn dĩ đối với mấy chuyện này không quan tâm, nhưng vừa nghĩ đến chuyện xảy ra ở quán rượu và hoa Minh hai lần trước, cũng đành chấp nhận Hồ Điệp nói.
Thế là Hồ Điệp trực tiếp kéo Vương Thiên đến phố thương mại, Vĩnh Hưng dù là huyện lỵ, nhưng những nhãn hiệu cần có trên phố thương mại vẫn phải có, cửa hàng của các nhãn hiệu quốc tế lớn cũng có đến hai cái. Vương Thiên trước kia cũng làm qua ở mấy cửa hàng đó, đáng tiếc là khi đó đến cả ý nghĩ vào cũng không có, trong túi không có tiền, vào chẳng phải tự rước nhục sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận