Vạn Giới Live Stream Chi Đại Thổ Hào

Chương 36: Đều là tiểu đội trưởng; (thường có cấp bậc trung sĩ)

Chương 36: Đều là tiểu đội trưởng (thường có cấp bậc trung sĩ)
An đại gia cảm thán nói: "Tưởng tượng năm đó, ta dù sao cũng là cái tiểu đội trưởng (thường có cấp bậc trung sĩ) đây."
Tôn mập mạp hai mắt khẽ đảo nói: "Lớp các ngươi thật to lớn, hơn mười người..."
An đại gia mặt đỏ ửng, cái lời nói dối này bị phơi bày ra hiển nhiên cũng có chút không nhịn được rồi.
Vương Thiên đá một cước Tôn mập mạp nói: "Ít nói nhảm, tranh thủ thời gian đi làm việc, một lát nữa người đến! Âm thanh, dụng cụ chiếu hình còn chưa chuẩn bị xong kìa."
Tôn mập mạp phủi mông một cái, tranh thủ thời gian đi làm việc, hiển nhiên hắn cũng phát hiện mình nói sai.
Vương Thiên thì cười mắng: "Mập mạp chết bầm này, thật không biết gì cả, nhớ năm đó ta cũng là tiểu đội trưởng (thường có cấp bậc trung sĩ), dưới tay bốn mươi sáu người đó!"
"Hả? Ngươi cũng là tiểu đội trưởng (thường có cấp bậc trung sĩ)? Ở đâu làm?" An đại gia sững sờ, theo bản năng hỏi.
Vương Thiên nói: "Vĩnh Hưng Tiểu Học, lớp bốn năm sáu."
An đại gia mặt già tối sầm, nhấc chân đá cho một cước, cười mắng: "Ít cho ta nói nhảm."
Vương Thiên tranh thủ thời gian đi, cười ha ha đi làm việc.
An đại gia thì nở một nụ cười an ủi, ai cũng có bí mật, ai đều không thích bị người đào ra bí mật, có thể được thông cảm là tốt nhất.
Vương Thiên và Tôn mập mạp rất nhanh đã bố trí xong mọi thứ, sau đó Tôn mập mạp liền được phái đến cổng đón người, còn Vương Thiên thì cầm điện thoại di động, nhắn tin hàng loạt, xác nhận mọi người có thể tìm tới nơi.
Không bao lâu, một chiếc taxi tới, một người hấp tấp chạy xuống, người này thân thể hơi béo, khuôn mặt nhìn rất vui vẻ, mặc âu phục còn đeo cả cà vạt. Tuy người này không tính là đẹp trai, nhưng khí độ lại hơn Tôn mập mạp nhiều, xem ra đúng là người thành công.
Không bao lâu, một người khác từ taxi bước xuống, trên tay cầm cặp công văn, đi theo sau người mập.
Mập vừa tới cửa, đầu tiên là ngẩn người ra, cười lớn nói: "Vương tiên sinh, anh khỏe, tôi là Lão Phương đây! Ôi... mắt của Vương tiên sinh làm sao vậy?"
Tôn mập mạp sững sờ, sau đó mới hoàn hồn, thì ra mình đeo kính râm bị coi thành người mù! Lập tức nổi giận: "Mắt ngươi mới làm sao! Cả nhà ngươi mắt đều làm sao!"
Thư ký của Phương tổng nghe xong, hét lớn: "Phương tổng, tôi biết hắn! Cái tên này giọng khàn khàn, chính là tên hôm trước chửi bới trong điện thoại!"
Tôn mập mạp không ngờ giọng mình lại dễ bị nhận ra như vậy, vội ho một tiếng nói: "Cậu nhóc, đừng ăn nói lung tung, tôi không hề nhận cuộc điện thoại nào."
Đối phương còn định nói gì đó, Vương Thiên nghe thấy tiếng liền đi ra, nói đánh trống lảng: "Hai vị tới tham gia đấu giá kỹ thuật dao cạo râu bay đúng không? Tại hạ là Vương Thiên, vị này là bạn của tôi, tính khí không được tốt, có gì đắc tội, mong hai vị thông cảm."
"Ôi chao, Vương lão đệ nói chuyện khách khí quá, bạn của cậu tính tình thẳng thắn, tôi thích! Tôi là Cách, Phương Cách, tổng giám đốc công ty Bách Phương Khoa Kỹ. Chúng ta trước đó đã trò chuyện qua điện thoại." Phương Cách cười nói.
Vương Thiên vỗ trán, cười nói: "Thì ra là Phương tổng, trí nhớ kém quá, mời vào trong. Xin lỗi, tiền của tôi đều dồn vào dự án nghiên cứu hết rồi, thực sự không đủ tiền thuê một hội trường quá tốt, mọi người cứ tạm bợ vậy nhé."
Phương Cách cười thoải mái nói: "Không sao không sao, trọng điểm là dự án! Mấy thứ khác chỉ là thứ yếu thôi! Tôi xem cái hội trường này... Cái này... Cái này... Đúng là độc đáo đấy... Ha ha ha..."
Phương Cách nhìn thấy khung cảnh bên trong, lập tức cười gượng, trên đầu chỉ có hai ngọn đèn mờ, xung quanh không có cả cửa sổ, cả phòng đều nhờ vào cửa lớn thông khí, vừa bước vào là cảm giác ngột ngạt ập đến. Mặc dù có mấy cái quạt điện đang chạy, nhưng với một kho hàng lớn như vậy, quạt có tạo được hiệu quả gì đâu.
Tuy nhiên Phương Cách vẫn khá khôn ngoan, chọn một vị trí gần quạt ngồi xuống.
Vương Thiên cùng Phương Cách trò chuyện vài câu, lác đác bắt đầu có người đến.
Tôn mập mạp tháo kính râm, cố ý thay đổi giọng chào đón mọi người vào. Vương Thiên đối với những người này cơ hồ đều không quen biết, mặc dù đối phương đưa danh thiếp, Vương Thiên cũng mù tịt. Cũng may gã này có tài mở miệng nói dối không chớp mắt lợi hại, chẳng cần biết ngươi là ai, hắn đều coi như đã từng nghe qua tên, các kiểu khen tặng rót vào đầu.
Vốn dĩ ai cũng thích được tâng bốc, hai bên cứ thế mà nâng nhau.
Đúng lúc này, một cô gái đi đến, hào phóng bước đến trước mặt Vương Thiên nói: "Vương tiên sinh anh khỏe, tôi là chủ tịch HĐQT tập đoàn Tâm Vũ Trần Giai Di, rất hân hạnh được gặp anh."
Vương Thiên lập tức ngây người!
Hắn nghĩ đến vô số khả năng, Trần Giai Di có lẽ là một cô nàng Băng Sơn như Tiêu Nhã, một người mắc bệnh công chúa, hoặc là một bà cô ngoài năm mươi tuổi, mặt mày nghiêm nghị, lại có chút dấu hiệu tiền mãn kinh.
Kết quả vừa thấy mặt, Trần Giai Di căn bản không phải như Vương Thiên tưởng tượng!
Trần Giai Di là một cô gái tầm hai mươi tuổi, tóc ngắn, khuôn mặt rạng rỡ, không quá lạnh lùng, nhưng cũng không phải là dạng hoạt bát ồn ào. Mà cho người ta một cảm giác ôn hòa, nhưng cử chỉ lại rất hào phóng, nhìn rất vừa mắt! Một cái nhíu mày, một nụ cười đều rất dễ dàng để người ta có ấn tượng tốt, lại cũng không khiến người ta nghĩ đến mối quan hệ tình cảm nam nữ.
Vương Thiên vốn dĩ không mấy thiện cảm với Trần Giai Di, tự nhiên giảm đi không ít, nhẹ nhàng bắt tay Trần Giai Di nói: "Rất vui được gặp Vương đổng, mời vào trong."
Trần Giai Di ngạc nhiên nhìn Vương Thiên, cô vốn tự tin vào nhan sắc của mình, mỗi lần gặp người khác phái, ít nhiều họ đều sẽ chú ý hơn, thậm chí còn có người khi bắt tay còn cố tình giữ lâu thêm vài giây. Nhưng mà người đàn ông trước mắt này, dường như đối với cô cũng không có ý gì đặc biệt, ánh mắt nhìn người rất bình thản, giống như cũng không để ý sắc đẹp hay địa vị của cô.
Điều này khiến Trần Giai Di có chút không thoải mái, cảm giác bị người khác xem nhẹ, làm tâm cô hơi gợn sóng. Trước đây cũng có người cố ý tỏ vẻ lạnh nhạt muốn thu hút sự chú ý của cô, nhưng cô là một thương nhân, ánh mắt nhìn người tự nhiên sắc bén vô cùng, ai thật sự lạnh nhạt, ai giả vờ một cái là cô nhìn ra ngay.
Ngồi xuống vị trí của mình, Trần Giai Di nghiêng người, liếc nhìn Vương Thiên mấy lần vẫn còn đang bận rộn, chân mày hơi nhíu lại, không biết đang suy nghĩ gì.
"Trần tổng, lại gặp mặt." Đúng lúc này, Phương Cách bước tới.
Trần Giai Di mỉm cười nói: "Phương tổng, anh nhanh nhẹn như thường."
Phương Cách cười ha ha nói: "Thị trường cạnh tranh mà, nhanh tay thì có, chậm chân thì hết thôi. Mà Trần tổng khi dùng người cũng nên xem xét kĩ, mất mát đó đâu có nhỏ."
"Cảm ơn Phương tổng đã nhắc nhở, về sau sẽ không có chuyện tương tự nữa. Hơn nữa, chuyện lần này chưa hẳn đã là chuyện xấu, ngược lại còn coi như Tâm Vũ chúng tôi không công có được một lần quảng cáo, mà hiệu quả cũng không tệ. Mấy sản phẩm mới lên kệ, thành tích đều rất khả quan." Trần Giai Di nói nhẹ nhàng.
"Giỏi lắm! Chuyện xấu, chuyện tốt, chỉ là một ý niệm thôi, ha ha... Khó trách Trần tổng còn trẻ vậy mà gia đình đã giao hết sự nghiệp cho cô quản lý. Quả thực rất giỏi, bất quá dao cạo râu bay cụ thể về tay ai vẫn còn phải xem, một hồi lên chiến trường rồi thì tôi sẽ không nhường cô đâu." Phương Cách nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận