Vạn Giới Live Stream Chi Đại Thổ Hào

Chương 87: Ngươi đến cùng muốn làm cái gì? 【 cầu sưu tầm )

Chương 87: Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì? [cầu sưu tầm] Tôn mập mạp nhếch mép nói: "Đây là Lô Hữu Minh tự mình nói đấy." "Đó là khiêm tốn, người ta đứng ở trên ghế ngồi, còn có thể nhẹ nhàng thừa nhận ta gần giống như hắn, khí phách và lòng dạ này đã hơn ta rồi. Đổi lại là ta, không bằng, nhưng sẽ không tùy ý nhận như người khác." Vương Thiên ha ha cười nói. Hồ Vạn Đức lắc đầu nói: "Lô Hữu Minh cũng là người tâm cao ngạo, có thể nói ra câu như vậy, ta cũng hết sức kinh ngạc. Xem ra, vẫn là đao công của ngươi, chinh phục được hắn." Vương Thiên không có ý kiến, chủ đề dừng ở đây, ăn điểm tâm xong, Vương Thiên lái xe đưa mọi người đến Võ Quán, Tôn mập mạp cùng Lưu Bất Nhị tiếp tục đốc thúc việc sửa sang Võ Quán. Sau đó Vương Thiên mang theo Hồ Vạn Đức, Hồ Điệp đi đến bộ phận tiêu thụ building của Trung Hải tập đoàn, kết quả đến cổng, Vương Thiên liền trợn mắt há mồm! Chỉ thấy cổng Trung Hải tập đoàn chen chúc một đám người, la hét đòi mua nhà, đủ các loại giọng nói địa phương. Mà người của tập đoàn Hoa Minh bên cạnh thì ai nấy ôm cánh tay, một mặt ước ao ghen tị đứng ở cửa ra vào ngẩn người, đều là người bán, nhà của bọn họ căn bản không ai hỏi thăm! Thậm chí còn có hai người la hét đòi trả nhà đang nháo sự ở bên trong nữa chứ."Đây là tình huống gì?" Vương Thiên mặt đầy mờ mịt, lần trước đến, hai bên đều không khác gì nhau, trước cửa có thể giăng lưới bắt chim được mà!" Hồ Điệp chen lên phía trước hỏi thăm một chút rồi trở về, mặt đầy cổ quái."Chuyện gì xảy ra?" Vương Thiên hỏi. Hồ Điệp nhìn chằm chằm Vương Thiên nói: "Còn không phải tại ngươi.""Ta? Ta làm sao? Ta có làm gì đâu!" Vương Thiên quái kêu lên. "Ta biết ngươi chẳng làm gì cả, nhưng là ngươi nổi danh rồi! Trung Hải tập đoàn lấy đó làm chiêu trò, nói ngươi ở rồng vườn, nên có rất nhiều người chạy đến đòi xem phòng. Những người này có mua nổi cũng không nhiều, nhiều người là muốn đến rồng vườn xem ngươi đấy. Nếu không, bảo vệ ở rồng vườn căn bản không cho bọn họ vào." Hồ Điệp mặt đầy bất đắc dĩ nói. Chuyện này, cô ta không phải chưa từng thấy, năm đó Lô Hữu Minh đại sư cũng gặp phải, nhưng những người vây quanh Lô Hữu Minh đều là những người có tiền thật sự. Không như Vương Thiên, ngồi ở tiểu huyện thành, người tìm đến hắn đều là người trong huyện, người có giá trị tài sản năm ngàn vạn trở lên ở trong huyện, người có trăm triệu thì được mấy người? Đến hóng hớt thì không ít..."Vương sư phó, ngươi vẫn là đừng đi vào, ngươi đi, đoán chừng ở chỗ này sẽ náo loạn lên đấy, ngươi cứ ngồi trong xe đi. Gia gia ngươi cũng đừng xuống, quá nhiều người. Ta đi xem sao, có nhà thì mua trước." Hồ Điệp ân cần nói. Vương Thiên nhìn Hồ Điệp lúc này, lại nghĩ đến việc hôm qua Hồ Điệp chờ Hồ Điệp đi, yếu ớt hỏi một câu: "Lão gia tử, cháu gái của ngươi không có bệnh gì chứ?" Hồ Vạn Đức trừng mắt nhìn Vương Thiên một cái nói: "Ngươi mới bị bệnh ấy, nàng khỏe re." Vương Thiên: "Ha ha..." Vương Thiên không nói gì, thấy Hồ Điệp bị đám người cản ở bên ngoài vào không được, vẻ mặt lo lắng, Vương Thiên tranh thủ gọi điện cho Cung Thà, Cung Thà nghe nói là Vương Thiên giới thiệu tới, chẳng bao lâu sau liền từ trong đám người ép ra ngoài, kéo Cung Thà sang một bên. Sau mười phút, Hồ Điệp và Cung Thà cùng nhau đến. "Thế nào? Còn phòng chứ?" Vương Thiên hỏi. Hồ Điệp giơ ngón tay cái ra dấu OK nói: "Có người bắt đầu mua rồi, nhưng mà giá quá đắt, đa số mọi người muốn đi xem. Ta trả tiền đặt cọc là được rồi...Vương sư phó, bạn của anh lợi hại thật, giới thiệu nhà rất cẩn thận, cứ như viết văn ấy." Cung Thà nghe vậy, mặt ửng đỏ: "Đâu... Đâu có...tôi...không được." Vương Thiên cười nói: "Sao ngươi lại không được? Ngươi giỏi hơn ai chứ, không có người quản lý tiêu thụ building nào tốt hơn ngươi. Đi, lên xe, đi xem nhà." Cung An và Hồ Điệp lên xe, trên xe Hồ Điệp giới thiệu tình hình của Cung Thà cho Hồ lão gia tử, bình thường thì cà lăm, nhưng hễ nói đến chuyện nhà thì không còn cà lăm. Hồ lão gia tử thử một chút rồi cười nói: "Cung Thà à, cái tật này của cháu thật ra không khó chữa." "A?" Cung Thà ngẩn người, cái tật này của cô, cô cũng đã đi khám bác sĩ rồi, họ đều nói là do tâm lý. Nhưng mà bác sĩ tâm lý lại không giúp được cô, nên mới như vậy đến giờ, giờ nghe ông lão trước mắt nói thế, cô thấy tò mò. "Tuy hơi phiền phức, có thời gian, cháu đến chỗ chúng ta hay đi lại đi, có lẽ sẽ có ích đấy." Hồ Vạn Đức liếc mắt nhìn Vương Thiên. Vương Thiên đang lái xe nên không thấy. Cung Thà chỉ gật đầu, cũng không rõ ý Hồ Vạn Đức. Đến rồng vườn, Cung Thà dẫn ba người đi khắp rồng vườn, cuối cùng Hồ Vạn Đức quyết định, mua căn phòng đối diện nhà Vương Thiên. Chuyện còn lại rất đơn giản, đến bộ phận tiêu thụ building, trả tiền, lấy chìa khóa, phần còn lại giao cho Trung Hải tập đoàn giải quyết là xong. Nhưng khi trở lại, Vương Thiên lại có chút choáng váng. Rồng vườn yên bình lúc trước, giờ này thì chiêng trống vang trời, đâu đâu cũng là người, biết thì là đến xem nhà, không biết lại tưởng đoàn du lịch đến du ngoạn. Vương Thiên tranh thủ né ánh mắt của đám người này, vào nhà đóng cửa, từ chối tiếp khách! Mấy ngày kế tiếp, mỗi ngày đều có người muốn đến bái phỏng Vương Thiên, nhưng đều bị người của tập đoàn Trung Hải cản lại, Vương Thiên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Có điều, tuy Hồ lão gia tử đã mua nhà, nhưng vẫn là ăn nhờ ở đậu trong nhà Vương Thiên, chỉ để ăn trực! Ngoài cổng đã yên tĩnh, nhưng điện thoại thì lại bị nổ tung, không biết ai, đào ra được số điện thoại di động của Vương Thiên từ trước, từ đó thì thôi rồi, ngày nào cũng có người muốn bái sư, muốn học tài nấu ăn các kiểu... Vương Thiên đành phải đổi luôn số điện thoại, lúc này mới được yên. Mấy ngày nay, mới đầu Vương Thiên vẫn còn lái xe ra ngoài mua đồ ăn, sau không biết Hồ Điệp nghĩ thế nào, cũng đi theo, rồi sau nữa, Vương Thiên phát hiện, mỗi sáng sớm, trong bếp đã bày đầy các loại nguyên liệu nấu ăn sạch sẽ, mà còn đã được sơ chế kỹ càng! Mà trong rồng vườn, chỉ có hắn, Hồ Vạn Đức, Hồ Điệp ba người ở lại! Hồ Vạn Đức không thể nào ra ngoài mua thức ăn được, vậy thì đáp án đã rõ, những việc này đều là Hồ Điệp làm! Liên tục ba bốn ngày như vậy, cuối cùng Vương Thiên cũng không ngồi yên được, gọi Hồ Vạn Đức và Hồ Điệp đến một chỗ."Hồ Điệp, ta không vòng vo nữa, các ngươi là khách từ xa đến, việc mua thức ăn cứ để ta làm..." Vương Thiên cũng không muốn mang nợ người khác, nhất là những chuyện không hiểu sao như vậy. Hồ Điệp nghe vậy, mặt ửng đỏ, cúi đầu, không nói gì. Hồ Vạn Đức thấy thế, cười khổ một tiếng nói: "Con có gì thì cứ nói thẳng, ấp a ấp úng cũng không giống cháu gái Hồ Vạn Đức ta!" Hồ Điệp ngượng ngùng nhìn Vương Thiên, Vương Thiên thì bị nhìn đến hơi sợ hãi, thầm nghĩ: Không phải chứ? Ta tuy tự nhận là có chút đẹp trai, nhưng chưa đến mức khí chất vương bá, vạn nữ thần phục đâu? Như thế này quá đáng thật rồi! Thật sự cho là đang đọc tiểu thuyết à! Hồ Điệp cuối cùng vẫn không nói ra miệng, kéo tay Hồ Vạn Đức nói: "Gia gia, ông nói đi...Con ngại quá..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận