Vạn Giới Live Stream Chi Đại Thổ Hào

Chương 213: Bình Hành Thế Giới

Chương 213: Thế Giới Song Song
Dương Lộ thở dài, cười khổ nói: "Ngươi không rõ tình hình ở cõi phàm 【 bên trong ), ở đó cao thủ đầy đường, thực lực của ta căn bản không chen chân vào được. Nếu không nhờ Vương huynh trước kia cho ta một khoản tiền lớn, ta hiện tại ngay cả duy trì cho phòng phát sóng trực tiếp vận hành bình thường cũng khó khăn."
"Ồ? Phòng phát sóng trực tiếp vận hành còn phải tốn tiền sao?" Chuyện này Vương Thiên lần đầu tiên nghe nói.
Dương Lộ gật đầu nói: "Đúng vậy, phải tốn tiền, mỗi tháng mất mười Vạn Giới tệ."
"Vậy cũng không nhiều lắm." Vương Thiên nói.
Dương Lộ nói: "Tuy ở cõi phàm 【 bên trong ) và phàm 【 hạ ) đều dùng Vạn Giới tệ, nhưng chất lượng khác nhau. Một đồng Vạn Giới tệ cõi phàm 【 hạ ) mới đổi được một đồng cõi phàm 【 bên trong ). Trước kia ngươi thưởng cho ta một trăm đồng Vạn Giới tệ, sau khi dùng để thăng cấp xong, số dư còn không bao nhiêu. Cũng may vừa thăng cấp, hệ thống cho một trăm đồng Vạn Giới tệ tiền hoạt động ban đầu, nếu không ta đã bị tước đoạt tư cách người dẫn chương trình, bị đá ra khỏi cuộc chơi."
Vương Thiên nghe vậy, thực sự giật mình! Kinh ngạc nói: "Không có tiền liền bị đá ra khỏi cuộc? Hơn nữa tỷ lệ đổi cũng quá khắc nghiệt đi?" Đồng thời Vương Thiên thầm mừng, đặc quyền thứ tư của hắn có thể ngang giá quy đổi, bằng không một trăm triệu một nghìn đồng Vạn Giới tệ cõi phàm 【 hạ ) của hắn ở thế giới này thực sự không đủ dùng.
Dương Lộ gật đầu nói: "Đúng vậy, hồi đầu ở cõi phàm 【 hạ ), còn cảm thấy điều kiện hệ thống đã rất hà khắc, bị giảm lượt xem là sẽ bị đá ra khỏi cuộc. Tưởng lên trên rồi sẽ tốt hơn, ai ngờ cõi phàm 【 bên trong ) còn khó khăn hơn nhiều. Cũng may cõi phàm 【 bên trong ) có nhiều lợi ích hơn, tùy tiện một thứ cũng mạnh hơn phàm 【 hạ ) rất nhiều. Đáng tiếc, ngươi vẫn còn ở phàm 【 hạ ) nên ta có ý định dạy cho ngươi những gì học được ở phàm 【 bên trong ), hệ thống lại không cho."
Vương Thiên không quan trọng nói: "Chuyện này không vội, không thể một sớm một chiều mà thành. Hiện tại ta mới ở Ám Kính đỉnh phong, những thứ cao thâm hơn, học cũng chưa chắc đã dùng được."
Dương Lộ gật đầu nói: "Cũng đúng, những thứ ta học được, người chưa đạt tới Hóa Kính đỉnh phong căn bản không thể tu luyện được."
Vương Thiên tỏ vẻ đã hiểu.
Dương Lộ thuê một chiếc xe ngựa, xe ngựa đang đậu ven đường chờ sẵn, hai người sau khi lên xe, xe liền hướng nội thành Kinh Thành mà đi. Trên đường đi, Dương Lộ kể cho Vương Thiên nghe về tình hình chung của thế giới này, tổng thể mà nói cũng giống với dự đoán của Vương Thiên, hai thế giới có chủ tuyến khá giống nhau, chỉ khác nhau ở một số người, có người có, có người không.
Ví dụ như, thế giới của Vương Thiên không có Dương Lộ, nhưng thế giới này lại có; thế giới của Vương Thiên có nhà Thanh, thế giới này cũng có nhà Thanh, Hoàng đế nhà Thanh cũng là Gia Khánh đế…
Về thế giới song song, Vương Thiên cũng đã hỏi những người khác, đa phần đều không rõ tường tận. Chỉ có Toán Tử Nhĩ cho hắn một cách giải thích.
Nếu như một thế giới là một điểm, quỹ tích phát triển của thế giới chính là điểm này tiến về phía trước biến thành một đường thẳng. Đa số người đều cho rằng đường thẳng này là quỹ tích duy nhất.
Mà thế giới song song là những thế giới song hành với đường thẳng này nhưng không hề giao nhau.
Nhưng thực tế không phải như vậy, cái gọi là thế giới song song, vẫn bắt nguồn từ một điểm. Điểm này không đi thẳng mà là nổ tung, sinh ra vô số điểm khác, các điểm này lấy điểm gốc làm bản mẫu sinh ra vô số biến hóa, rồi dựa theo tuyến đường riêng mà vận hành! Các điểm này khi vận hành, lại sẽ nổ ra thành vô số điểm khác nữa…
Trong đó, mỗi một điểm chính là một thế giới song song.
Có thể nói, mỗi phút mỗi giây một thế giới đều đang phân tách, đang tạo ra các thế giới song song. Đương nhiên đây chỉ là một loại thuyết pháp, cụ thể mỗi thời mỗi khắc đều nổ tung hay cần có điều kiện khác thì không ai biết được. Cho nên thế giới song song là một thứ rất phức tạp, đối với dân ngoại lai mà nói, dễ gây ra hiện tượng thời không và nhân vật rối loạn.
Tuy nhiên, Vương Thiên vốn không để ý, hắn trực tiếp coi các thế giới này như từng phó bản trò chơi, mặc cho nó biến đổi, vô lý ra sao. Lão tử chơi trò chơi thôi, có lợi thì cứ lấy, hợp lý hay không không quan trọng!
Mang tâm tính này, khả năng chấp nhận của Vương Thiên tự nhiên cực mạnh.
Tóm lại, thế giới của Dương Lộ rất vi diệu.
Triều Thanh dần suy thoái, tham quan ô lại, mục nát đã ăn sâu vào gốc rễ của cây đại thụ này. Cây đại thụ thoạt nhìn vẫn xanh tươi tốt, bất cứ lúc nào cũng có thể oanh một tiếng đổ sụp. Một số người có lòng thức thời nhìn thấy nhưng không thể làm gì được.
Triều Thanh bế quan tỏa cảng, không quan tâm ngoại sự, trong nước lại bài xích người Hán, người Mãn độc quyền đã đành. Đằng này lại thêm tư tưởng phân biệt dân tộc quấy phá, phòng bị người Hán khắp nơi, không ít người Hán có đầy lòng Báo Quốc nhưng lại không có cơ hội, khiến không ít người nản lòng.
Trong khi đó ở phương Tây lại là một khung cảnh khác. Tóm lại, Dương Lộ sau khi được chứng kiến tình hình ở những thế giới khác trong diễn đàn phát sóng trực tiếp Vạn Giới, đã sớm mở rộng tầm mắt, không còn là một gã võ sĩ đơn thuần nữa. Hắn biết xu hướng phát triển của thế giới là gì, lực lượng chủ đạo tương lai là gì. Tự nhiên nhìn ra được, nếu triều Thanh cứ tiếp tục như vậy thì xong đời sớm muộn, thậm chí sẽ liên lụy cả quốc gia và dân tộc.
Đáng tiếc, muốn báo quốc lại không có đường, thêm bản tính chất phác, không biết luồn cúi nịnh bợ để đi đường tắt nên trước giờ không có biện pháp nào tốt. Chỉ có thể quan tâm đến sự biến hóa của thế giới này mà thôi.
Vương Thiên nói: "Dương huynh, kỳ thực, chuyện ngươi trải qua cũng không khác gì so với những chuyện thế giới của ta trải qua. Thế giới của ta, cũng có nhà Thanh, sau đó cũng giống như ngươi nói, mục nát, rồi bị ngoại quốc dùng súng đạn đánh tan nát, cả dân tộc trở thành nô lệ của ngoại bang. Cái tính nô lệ này, phải đến trăm năm sau mới dần xóa bỏ được. Tai họa của việc này... Haizz…"
Dương Lộ nghe vậy, tim run lên, hỏi: "Vương huynh, vậy ta phải làm sao đây? Lúc trước thì không nói làm gì, khi đó ta không biết sự rộng lớn của thiên hạ. Bây giờ đã biết, không thể khoanh tay đứng nhìn được."
Vương Thiên nhìn Dương Lộ, rồi cười nói: "Ngươi thực sự muốn quản sao?"
"Muốn!" Dương Lộ nói.
"Chuyện này cũng đơn giản thôi..." Vương Thiên mỉm cười rồi ghé tai Dương Lộ nói nhỏ vài câu.
Dương Lộ mở to mắt nhìn, nói: "Cái này… Như vậy sao được?"
"Không có gì được hay không được, ta không phải Chúa Cứu Thế. Ta có thể giúp ngươi một tháng, nếu một tháng này ngươi làm được, cả dân tộc sẽ nhờ phúc của ngươi. Nếu không làm được, thì ta cũng hết cách." Vương Thiên buông tay nói.
Dương Lộ trầm ngâm một chút, rồi gật đầu nói: "Ta có thể thử một chút!"
Vương Thiên hài lòng cười, vén màn cửa sổ ra, vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng xe ngựa đi bên ngoài. Đường đất, bụi bay mù mịt, dân chúng ăn mặc không thấy đẹp mắt, cũng không như trên phim ảnh, ngược lại còn có vài phần cảm giác khốn cùng, chán nản. Còn mỹ nữ… Ngay cả phụ nữ cũng không nhìn thấy, đâu ra mỹ nữ?
Đến Kinh Thành thì Vương Thiên mới hứng thú, trong kinh thành toàn là kiến trúc cổ kính. Đây chắc chắn là quần thể kiến trúc cổ "bảo tồn" hoàn chỉnh nhất mà Vương Thiên từng thấy, quan trọng nhất là thái độ phục vụ tốt! Tất cả đều đang COSPLAY, tuyệt đối không có chuyện máy bay, ô tô, hay cột điện tử nào xuất hiện!
P/S : Cầu 9~10 đ mỗi ngày
Bạn cần đăng nhập để bình luận