Vạn Giới Live Stream Chi Đại Thổ Hào

Chương 488: Thuận tay 1 bảo rương

"Phong Linh công tử, ngươi nói rất có lý, nhưng vấn đề là, ai sẽ mở rương báu? Tất cả mọi người ở đây, ai đi mở, đoán chừng đều khó mà làm mọi người phục a? Huống chi, Phong Linh công tử ngươi nổi tiếng chân dài chạy nhanh, thật sự mà để ngươi đi mở, sợ là ôm đồ chạy mất, chúng ta cũng đuổi không kịp." Một lão nhân có một mắt lên tiếng với giọng kỳ quái.
Phong Linh công tử lại coi thường nói: "Độc Long, lời này của ngươi ta không thích nghe rồi. Đã ngươi sợ ta ôm đồ bỏ chạy, vậy được... ta lui về sau, ai thích mở thì mở, ta không tham gia, được chưa?"
Độc Long lập tức tươi cười nói, hỏi những người khác: "Mọi người thấy thế nào?"
"Phong Linh công tử nói có lý, nếu đợi mấy gia tộc giàu có kia đến, chúng ta ngay cả chút canh cũng không có mà húp. Sơ sẩy còn có thể mất mạng, theo ta thấy, cứ mở trước rồi tính." Một người mập lên tiếng.
"Mở? Lấy gì để mở? Mở rương đồng xanh đã cần mười vạn Vạn Giới tệ rồi, rương bạc này ít nhất cũng phải một trăm vạn Vạn Giới tệ chứ? Cái giá này, ai có đủ tiền mà bỏ ra?"
Mọi người nhất thời câm lặng, sờ sờ túi tiền của mình, đúng là không ai đủ tiền.
Người mập nói: "Hay là chúng ta góp chung đi."
"Góp? Mọi người cùng góp tiền, đưa cho ai?" Độc Long hỏi.
Mọi người lại lần nữa im lặng, đưa cho ai? Đây đích xác là một vấn đề, lỡ đối phương cầm tiền bỏ chạy thì sao?
"Khụ khụ... Chư vị, tại hạ vừa vặn có một trăm vạn có thể thử một lần." Phong Linh công tử đột nhiên lên tiếng.
Mọi người lập tức cảnh giác nhìn Phong Linh công tử, Phong Linh công tử nhún vai nói: "Đều nhìn ta như vậy làm gì? Nếu ta không ra tay, các ngươi nghĩ các ngươi góp đủ được nhiều tiền thế sao? Còn chờ đợi các loại, đến khi bọn kia đến, các ngươi ngay cả mơ cũng đừng hòng."
Đúng lúc mọi người còn đang do dự thì từ xa truyền đến một tiếng quát lớn: "Ta xem ai dám động vào đồ của Vân Lộc hoàng tộc!"
Lời này vừa vang lên, mọi người lập tức thay đổi sắc mặt! Sắc mặt Phong Linh công tử cũng thay đổi theo, mắt hắn đảo một vòng, nhấc chân phóng về phía rương bạc!
Cùng gần như lúc đó, Vương Thiên cũng từ trên trời rơi xuống, cúi đầu xem xét, lập tức mừng rỡ: "Ngọa Tào! Rương báu!"
"Đinh! Phát hiện rương bạc, có muốn mở không? Do có nhiều người phát hiện, ý kiến không thống nhất, tự động chuyển sang hình thức đấu giá."
"Đấu giá hả? Vậy thì đập thôi!" Vương Thiên cười hắc hắc nói, không ngờ mới đến đã có chỗ tốt, dại gì không lấy chứ!
"Đinh! Quá Nhị chân nhân ra giá một trăm vạn Vạn Giới tệ đấu giá rương bạc!"
"Quá Nhị chân nhân? Cái quỷ gì vậy? Cũng có người đặt cái tên đó sao? Xem ta đây!" Vương Thiên vung tay...
Phong Linh công tử sau khi tới gần rương bạc thì lập tức ra giá, trực tiếp dốc toàn bộ gia sản vào, hắn biết rõ, người ở chỗ này, không ai có thể ném ra trên một trăm vạn Vạn Giới tệ! Cái rương bạc này, hắn nhất định phải có!
Đang lúc Phong Linh công tử đắc ý thì...
"Đinh! Thiên Vương ra giá mười triệu Vạn Giới tệ đấu giá rương bạc!"
"Phốc! Tình huống thế nào?" Tròng mắt Phong Linh công tử đột nhiên trừng lớn, giận dữ hét.
"Đinh! Trong vòng mười giây không có ai đấu giá, rương bạc thuộc về Thiên Vương."
"Chuyện gì xảy ra? !" Phong Linh công tử sắp điên rồi!
Gần như cùng lúc đó, một bóng người từ trên trời giáng xuống, lơ lửng xoay người một cái, nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Phong Linh công tử nhìn về phía Vương Thiên, giận dữ gầm lên một tiếng: "To gan thật, dám cướp đồ của ta?!"
Vương Thiên vừa định mở miệng thì nghe một tiếng rống giận dữ còn lớn hơn truyền đến, âm thanh chấn động trời đất, khiến người ta hồn bay phách tán!
"To gan! Đồ của Vân Lộc hoàng tộc ta mà cũng có người dám động vào, muốn c·h·ết!" Một tia chớp cuồn cuộn kéo đến, ầm một tiếng, một nam tử mặc áo gấm vàng xuất hiện trên mặt đất, hai kẻ xui xẻo ở dưới còn chưa kịp nói gì, đã bị lôi đình đánh tan xác!
Vương Thiên thấy vậy, trong lòng giật mình! Lúc này mới ý thức được, nơi này là phàm thế giới, không phải là phàm giới, nơi này là có thể c·h·ết người! Hơn nữa nhìn cách đối phương g·iết người, căn bản không có bất kỳ gánh nặng gì, giống như nghiền c·h·ết một con kiến một cách nhẹ nhàng, hiển nhiên ở cái thế giới này, g·iết người không phạm pháp, cũng chẳng ai quản. Cho dù có người quản, cũng không quản nổi con hàng này!
"Thì ra là Chấp Sự đại nhân của Vân Lộc hoàng tộc đến, tại hạ Phong Linh của Phong gia, bái kiến đại nhân!" Phong Linh công tử lập tức tiến lên hành lễ nói.
Vân Lộc hoàng tộc chấp sự khẽ gật đầu nói: "Rương báu của hoàng tộc ta, ai lấy được?"
Vương Thiên vừa nghe, trong lòng hơi hồi hộp, thầm nghĩ tiêu rồi, cái rương này vừa bị hắn thu vào! Tuy trong lòng Vương Thiên hết sức khó chịu, hệ thống nói rõ ràng, rương báu trên trời rơi xuống, ai có bản lĩnh thì lấy! Vương Thiên bằng bản lĩnh có được rương báu, tại sao lại thành đồ của chấp sự Vân Lộc hoàng tộc chứ? Hắn khi nào chịu uất ức thế này, trong lòng một luồng khí nóng bốc lên. Tuy nhiên Vương Thiên cũng hiểu rõ, bây giờ không phải lúc nổi nóng, thực lực của đối phương quá mạnh, không thể trêu vào, tốt nhất là nghĩ cách thoát thân thì hơn.
Phong Linh công tử lập tức chỉ Vương Thiên nói: "Bị người này lấy được, chấp sự đại nhân, ngài nhất định phải làm chủ cho ta, ta vốn dĩ muốn lấy rương báu, dâng cho Vân Lộc hoàng tộc, kết quả người này ỷ vào tiền tài, ngang nhiên cướp đoạt. Cũng may chấp sự đại nhân đến kịp..."
Chấp sự gật đầu, nhìn về phía Vương Thiên, cất giọng nói: "Rương báu ở chỗ ngươi?"
Vương Thiên nheo mắt lại, mơ hồ thấy được lông mũi trong lỗ mũi Chấp Sự đại nhân. Trong lòng đau đầu mắng: Nhìn người bằng lỗ mũi hả? Ngươi cho mình là Nhĩ Khang chắc? Trong lỗ mũi chứa vũ trụ à?
Vương Thiên ngoài miệng lại nói: "Đại nhân, ngài thấy ta mua nổi rương báu sao? Ta chỉ có chút thực lực mọn, có mấy đồng bạc? Bất quá vừa nãy khi mới đến, tôi thấy rương báu, cũng định đấu giá. Sau đó phát hiện có người đấu giá, người đó tên là..."
"Ngươi có chút thực lực? Với chút thực lực của ngươi, nhảy từ trên cao xuống mười mấy mét cũng không có vấn đề, nhảy từ trên trời xuống, tranh đoạt rương báu, có gì mà kỳ lạ?" Phong Linh công tử đột nhiên nói xen vào.
Vương Thiên nhướng mày, hắn vừa muốn nói tên Quá Nhị chân nhân thì Phong Linh công tử đã vội. Xem ra trong này thật có mờ ám, Phong Linh công tử này tám phần là giả!
Chấp sự nhíu mày nói: "Để hắn nói hết."
"Vâng, đại nhân!" Phong Linh công tử cung kính đứng một bên.
Vương Thiên nói: "Người kia tên là..."
"Cái tên vương bát đản ngươi, quả nhiên ở đây! Còn đồ của ta nữa!" Đúng lúc này, từ xa truyền đến một tiếng kêu bi thảm, mọi người nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy một nam tử mặt mày bầm dập, trần truồng một đường chạy tới, nước mắt nước mũi tèm lem, nhìn mà ai cũng thấy thương cảm.
Bất quá vẫn có người nhận ra thân phận của hắn: "Phong Linh công tử? Vậy người kia là..."
Oanh!
Một tiếng nổ lớn đột ngột vang lên!
Một vầng hào quang màu vàng nổ tung, hào quang chiếu rọi giữa không trung, chấp sự Vân Lộc hoàng tộc trong tiếng gầm giận dữ bị nổ tung ra ngoài, khi đang trên không, giáp vàng trên người phát ra ánh sáng vàng chói mắt, đỡ một lá linh phù ở phía trước!
Đồng thời, Phong Linh công tử đang đứng bên cạnh hắn cũng nhảy đến trước mặt Vương Thiên, âm trầm nói: "Thằng nhóc thối, dám lấy đồ của ta? Lát nữa sẽ cho ngươi đẹp mặt, đi theo ta!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận