Vạn Giới Live Stream Chi Đại Thổ Hào

Chương 146: Thông Tí Quyền vs Thái Cực Quyền

Sa Dịch Tịch lắc đầu nói: "Lúc đầu ta cũng cảm thấy như vậy, nhưng là tư liệu ngươi đưa cho ta có sai. Theo cái tên Vương Thiên kia cũng không phải Minh Kính Đỉnh Phong, mà là cao thủ ám kình! Nếu thật đánh nhau thì biến số rất nhiều. Cứ xem kịch thôi..."
Tiêu Nhã thật sự bị kinh ngạc, cái tên Vương Thiên kia lại là cao thủ ám kình? Chuyện này sao có thể? Nghĩ đến việc Vương Thiên bị nàng và Tần Thọ đuổi khỏi Võ Quán, nhất thời Tiêu Nhã có chút hối hận. Nếu lúc trước nàng có thể rộng lượng hơn một chút, giữ Vương Thiên lại, có lẽ... Nhưng suy nghĩ này lập tức bị nàng dập tắt, trong lòng nảy sinh ác ý nói: "Mặc kệ như thế nào, đã là địch thì cứ để hắn vạn kiếp bất phục là tốt nhất!"
Bên trong võ quán, Kỳ Thừa nhìn Vương Thiên nói: "Là ngươi động thủ trước, hay là ta trước?"
Vương Thiên liếc qua Chu Côn và Xà Ý Hàm nói: "Nhìn cho kỹ, hôm nay ta sẽ biểu diễn cho các ngươi xem một lượt, hai môn võ công của Thiên Vương Võ Quán ta, đó là Thái Cực Quyền!"
"Thái Cực Quyền?" Chu Côn và Xà Ý Hàm ngây ra một lúc, Thái Cực Quyền ai mà không biết, mấy ông bà lão trong công viên ngày nào cũng tập. Bộ quyền pháp này đã sớm biến thành bài tập thể dục của người già, lẽ nào quyền pháp này còn có thể dùng để đối địch?
Kỳ Thừa cũng cười nói: "Thái Cực Quyền? Trước đây Thái Cực Quyền đích thực lợi hại, đáng tiếc, về sau bị đứt đoạn truyền thừa, sớm đã không còn cái gì gọi là Thái Cực thật sự. Ngươi đừng nói với ta là ngươi định dùng bài quyền của người già để đánh với ta đó."
Vương Thiên cười nói: "Có phải là quyền cho người già hay không, ngươi thử một chút chẳng phải sẽ biết?"
Hai người nhìn nhau, phảng phất có tia lửa lóe lên nơi ánh mắt giao nhau, chiến ý đồng thời dâng lên tới đỉnh điểm! Hai người gần như đồng thời đi lễ võ, điều này biểu thị rằng, hai người trực tiếp tiến vào trạng thái chiến đấu!
"Ăn ta một quyền!" Kỳ Thừa hét lớn một tiếng, đột nhiên tăng tốc! Trong nháy mắt đó, Vương Thiên chỉ cảm thấy Kỳ Thừa trước mắt như biến thành một con viên hầu! Một bước nhảy ra, khoảng cách rất lớn, như con khỉ lanh lợi nhảy lên! Nhưng bước nhảy này không hề tùy tiện, điểm dừng chân vừa vặn nằm ở nơi mà Vương Thiên không thể nào dùng quyền hay chân đá tới được, khiến cho hắn không thể cắt ngang công kích của Kỳ Thừa!
Kỳ Thừa rơi xuống đất trong nháy mắt, giậm chân một cái, khom người tiến lên, một bước này vừa vặn vượt qua vị trí, kéo gần khoảng cách giữa hai người, một quyền trực tiếp đánh vào lồng ngực Vương Thiên!
"Xa như vậy? Hắn bị mù rồi à?" Tôn mập mạp nhịn không được kêu lên.
Cung Ninh cũng ngơ ngác, khoảng cách giữa Kỳ Thừa và Vương Thiên tuyệt đối không phải là khoảng cách một quyền có thể đánh tới! Khoảng cách xa như vậy, chẳng phải là đánh vào không khí sao?
Hồ Vạn Đức thì trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm vào Kỳ Thừa, miệng lẩm bẩm: "Thông Tí Quyền..."
Bành!
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Kỳ Thừa với khoảng cách không thể nào lại đánh trúng ngực Vương Thiên!
Vương Thiên trực tiếp bay lên không trung, lộn nhào về phía sau!
"Sư phụ!" Hồ Điệp bụm miệng nhỏ, sợ hãi kêu lên!
"Kết thúc rồi sao?" Tiêu Nhã đang đứng ở cổng quan sát chiến cuộc thầm nghĩ.
Sa Dịch Tịch thì ngưng trọng nói: "Lợi hại!"
"Ai?" Tiêu Nhã hỏi.
"Đều lợi hại!" Sa Dịch Tịch nói.
Tiêu Nhã đầy dấu chấm hỏi, bị đánh cũng lợi hại? Đây là đạo lý gì? Chưa đợi nàng kịp hỏi, thì thấy Vương Thiên người đang trên không trung, nhẹ nhàng như một chiếc lá liễu, đáp xuống đất, vẻ mặt nhẹ nhõm, căn bản không có dấu hiệu bị thương!
Sa Dịch Tịch biết Tiêu Nhã có thắc mắc, liền nói thẳng: "Vừa rồi một quyền kia đánh trúng, nhưng chỉ chạm vào quần áo của Vương Thiên, đến da thịt cũng không chạm được. Khi nắm đấm vừa tới thì Vương Thiên đã lùi về phía sau, thuận theo lực đánh mà nhảy ra ngoài... phản ứng nhanh thật."
Giọng Sa Dịch Tịch không nhỏ, không ít người đều nghe rõ ràng.
Đám ký giả càng là nhanh chóng ghi lại, thậm chí có người nhận ra thân phận của Sa Dịch Tịch, hoảng sợ nói: "Cao thủ Thái Quyền, Sa Dịch Tịch! Sao hắn lại ở đây?"
"Hóa ra là Sa Dịch Tịch, khó trách kiến thức lợi hại như vậy."
"Sa Dịch Tịch, Tiêu Nhã? Xem ra lại có kịch hay để xem rồi."
Tiếng động ở cửa tự nhiên làm kinh động Vương Thiên, hắn liếc nhìn Sa Dịch Tịch, cuối cùng ánh mắt rơi vào Tiêu Nhã. Trong mắt lóe lên một tia hàn quang như tia chớp bắn ra, làm Tiêu Nhã thất sắc, theo bản năng lùi về sau một bước.
"Đối thủ của ngươi là ta!" Sa Dịch Tịch đứng chắn trước mặt Tiêu Nhã.
Vương Thiên gật đầu, không nói gì, xoay người lại đối mặt Kỳ Thừa nói: "Ngươi cũng là do Tiêu Nhã mời tới?"
Kỳ Thừa lắc đầu nói: "Ta không biết cái gì Tiêu Nhã, không Tiêu Nhã, phản ứng của ngươi không tệ, nhưng hôm nay ngươi vẫn phải thua!"
Vương Thiên nói: "Hôm nay tâm trạng ta không tốt, cho ngươi một cơ hội, tự cút đi! Nếu không, tự gánh lấy hậu quả!"
"Thắng ta rồi hẵng mạnh miệng!" Kỳ Thừa lần nữa tăng tốc, vẫn là cách xa, dùng lợi thế tay dài, kết hợp với quyền pháp ảo diệu, tấn công từ xa.
Vương Thiên cũng không nói gì, Thông Tí Quyền của Kỳ Thừa đúng thật lợi hại, nếu nói việc Vương Thiên gặp Jack Thái Quyền giống như súng tự động, thì Thông Tí Quyền đúng là trọng pháo tầm xa! Lực tay rất mạnh, đồng thời cự ly tấn công rất xa! Khoảng cách này có thể đảm bảo công kích của hắn đánh trúng đối phương, một khi đánh trúng thì rất có thể kết thúc chiến đấu. Đồng thời cũng có thể đảm bảo hắn không bị đối phương phản công tùy tiện đánh trúng!
Nhưng bộ quyền pháp này cũng có một nhược điểm!
Khi Kỳ Thừa sắp tung quyền, Vương Thiên xoay người, giậm chân, một tay chụp lên cổ tay Kỳ Thừa!
Kỳ Thừa thấy vậy, lạnh lùng hừ một tiếng: "Muốn mượn lực? Cho ta văng ra!"
Cổ tay Kỳ Thừa rung lên, một luồng sức mạnh lớn truyền đến, Vương Thiên vậy mà không thể giữ chặt, buộc phải buông tay!
Nhưng Vương Thiên ban đầu cũng không có ý định khống chế cổ tay của hắn, đây chỉ là giả vờ thoáng một cái, mục đích thực sự là để bước ngang tới gần!
Trong nháy mắt Vương Thiên tới gần, Kỳ Thừa nhận ra tình hình không ổn, liền lùi lại một bước đồng thời tung một chân, chặn đường truy kích của Vương Thiên!
Nhưng Vương Thiên đã cận thân, làm sao có thể để Kỳ Thừa chạy thoát được?
"Đều là ám kình, ngươi muốn hất ta ra sao?" Hai tay Vương Thiên như tơ, chụp vào chân Kỳ Thừa, thuận thế kéo về sau!
Kỳ Thừa thấy vậy, giận dữ gầm lên, thu chân, ý đồ thoát khỏi Vương Thiên!
Kết quả chân vừa thu về, Vương Thiên cũng đã đi theo đến đó! Vương Thiên mượn lực thu chân của Kỳ Thừa, cộng thêm lực của bản thân, hợp hai thành một, quyền hóa thành chùy, đập xuống giữa đầu Kỳ Thừa!
Kỳ Thừa không hề nghĩ ngợi, hai tay phòng cản!
Phanh!
Lực của Vương Thiên lớn đến mức nào chứ? Hắn đã ở trong Minh Kình lâu như vậy, mỗi ngày dùng Vạn Giới Tệ tăng cường lực lượng, đến khi đạt tới cực hạn mới chuyển sang ám kình! Lại thêm chiêu Thái Cực Quyền với sức tấn công mạnh nhất, mượn lực dùng lực, một quyền đánh xuống, chỉ nghe thấy một tiếng nổ lớn, Kỳ Thừa kêu lên một tiếng đau đớn, thân người chìm xuống!
Mã bộ của Kỳ Thừa cũng thực vững chắc, ở thời điểm mấu chốt, không có giống Bắc Xuyên Hùng mà quỳ rạp xuống đất. Mã bộ hạ thấp, giẫm nứt những phiến đá lát nền phía dưới!
"Kỳ Thừa thua rồi." Sa Dịch Tịch nói.
Tiêu Nhã không hiểu mà hỏi: "Hắn không phải đã phòng thủ tốt rồi sao?"
"Ám kình..." Sa Dịch Tịch thở dài nói.
Tuy rằng Kỳ Thừa đã đỡ được một quyền của Vương Thiên, nhưng Vương Thiên khi vừa đáp đất đã tung một cước đá Kỳ Thừa lùi lại ba bước. Vương Thiên tiến lên, lại thêm một quyền đánh thẳng vào mặt!
Kỳ Thừa vẫn chưa đứng vững, vội vàng phát lực, làm sao có thể ngăn được kình lực trong quyền của Vương Thiên? Chỉ có thể phòng thủ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận