Vạn Giới Live Stream Chi Đại Thổ Hào

Chương 18: Lớn như vậy bài 【 cầu sưu tầm 】

"Tiểu Vương, ngươi không cần khách khí với ta, mọi người đều gọi ta Phương tỷ, Phương Di, ngươi cứ nhìn mà gọi theo. Lần này ngươi muốn bán bảo bối gì?" Phương Linh ha ha cười nói.
Vương Thiên cũng không phải kẻ ngốc, lập tức nói: "Nhìn tuổi tác của ngài, ta gọi ngài Phương tỷ hẳn là không sai chứ?"
Phương Linh lập tức bật cười, mặc kệ người phụ nữ bao nhiêu tuổi, được người khác gọi trẻ, luôn luôn vui vẻ.
Vương Thiên mở cặp da ra, lấy bức tranh đặt lên bàn rồi nói: "Đây là bức tranh gia truyền của nhà chúng tôi, là tác phẩm của đại sư Tề Bạch Thạch năm xưa. Mời ngài xem qua, định giá giúp."
Phương Linh nhanh chóng cầm chén trà sang một bên, lau sạch sẽ mặt bàn, sau đó mới rửa tay rồi chạm vào tranh của Vương Thiên, có thể thấy, nàng là một người tỉ mỉ.
Phương Linh cẩn thận xem xét bức họa, mày hơi nhíu lại, một lúc lâu mới thả lỏng, cảm thán nói: "Tranh này quả thực rất giống, Tiểu Vương, bức tranh này nhà ngươi cất giữ đã bao nhiêu năm? Nói thật, tranh này có chút quá... Ân... Bảo tồn quá tốt."
Vương Thiên đương nhiên hiểu ý của Phương Linh, nhưng hắn có lòng tin tuyệt đối, bức tranh này khẳng định là bút tích thật. Vì vậy Vương Thiên hào phóng đáp: "Nói thật, tôi cũng không rõ đã cất giữ bao nhiêu năm. Đây là tôi tìm được trong căn nhà cũ, tranh này bảo tồn hoàn hảo như vậy, tôi cũng rất kinh ngạc. Nhưng mà tôi nghĩ, cái đó không phải là vấn đề, Hân Duyên Các hẳn là có biện pháp xem xét thật giả chứ?"
Phương Linh gật đầu nói: "Đúng vậy, ngươi chờ một lát."
Nói xong, Phương Linh gọi một cuộc điện thoại, không lâu sau, một ông lão hấp tấp chạy tới, vừa vào cửa liền kêu lên: "Phương quản lý, tranh của đại sư Tề Bạch Thạch ở đâu? Mau cho ta xem một chút!"
Phương Linh giới thiệu cho Vương Thiên, đây là đại sư giám định tranh chữ của Hân Duyên Các, Đặng lão. Đặng lão cũng không để ý đến Vương Thiên, cầm lấy bức họa liền tỉ mỉ quan sát, sau đó dùng rất nhiều thủ đoạn để xem xét, cuối cùng gật đầu khẳng định nói: "Phương quản lý, đây chắc chắn là bút tích thật! Hơn nữa còn là bút tích thật được bảo quản rất hoàn hảo!"
Phương Linh nghe vậy, cũng không kích động, trầm ổn cười một tiếng rồi nói: "Là bút tích thật thì tốt, vậy Đặng lão, bức tranh này ông thấy đáng giá bao nhiêu tiền?"
Đặng lão nói: "Cái này khó nói lắm, nếu chỉ dựa theo tranh để xét thì không quá một triệu! Nhưng mà cái đáng quý là bức tranh này được bảo tồn quá tốt! Giá trị của nó sẽ cao hơn nhiều. . . Đương nhiên, giám định của ta vẫn chưa đủ, cần phải tiến hành kiểm định carbon để xác định năm nữa."
Phương Linh nhìn về phía Vương Thiên.
Vương Thiên nhún nhún vai nói: "Tôi không ngại kiểm định carbon, nhưng mà hiện tại tôi rất thiếu tiền, thực tế là nếu không thiếu tiền tôi cũng không đem nó ra bán."
Phương Linh gật gật đầu, nhìn về phía Đặng lão.
Đặng lão đảo mắt nói: "Ngươi đừng nhìn ta như vậy, bất kể có phải bút tích thật hay không, chỉ riêng về trình độ của bức tranh này, mấy năm sau cũng là di cảo! Nếu như không ai muốn, ta bỏ ra năm mươi vạn để mua!"
Lúc này Phương Linh mới nhìn Vương Thiên nói: "Theo quy tắc của Hân Duyên Các, tôi có thể trả trước cho cậu năm mươi vạn, nhưng mà bức tranh sẽ phải giữ lại để kiểm định carbon. Sau khi xác định năm tháng xong, chúng tôi sẽ đưa ra một mức giá hợp lý, nếu lúc đó cậu vẫn thiếu tiền thì có thể liên hệ lại với chúng tôi."
Vương Thiên trời biết, đây đã là kết cục tốt nhất, dù sao cũng không phải đồ thật, lập tức gật đầu đồng ý.
Sau đó hai người ký kết hợp đồng, đợi đến khi Vương Thiên ra khỏi cửa thì trong thẻ ngân hàng đã có thêm năm mươi vạn! Đúng như câu nói, tiền là cái gan của đàn ông! Lập tức tinh thần của hắn cũng trở nên khác hẳn!
Có tiền rồi, Vương Thiên cũng không vội, lên mạng mua vé tàu sau ba ngày nữa. Đáng tiếc là không còn vé ngồi, giường cứng cũng hết, chỉ có thể mua giường nằm mềm. Nếu là trước đây, Vương Thiên chắc chắn không nỡ mua, nhưng bây giờ thì khác, hắn không cần thiết phải tiết kiệm, đã có tiền rồi, sau này sẽ càng có nhiều tiền hơn, hắn đương nhiên sẽ không làm khổ bản thân.
Vui vẻ trở lại khách sạn, sắc mặt Vương Thiên lập tức trở nên đen như than! Bởi vì ở cửa khách sạn có thêm một bóng người quen thuộc!
"Ngươi tới làm gì?" Vương Thiên vô cùng khó chịu nhìn Tiêu Nhã.
Tiêu Nhã ngẩng cao đầu kiêu ngạo, vẫn lạnh lùng như vậy, phảng phất như khinh miệt tất cả, đứng trước mặt Vương Thiên, dù không cao bằng Vương Thiên, nhưng vẫn khiến cho người khác cảm giác nàng cao hơn.
Tiêu Nhã lúc này mới nói: "Nếu không có việc gì thì ta căn bản sẽ không đến tìm ngươi. Đi ngồi một chút đi, ta có chuyện muốn nói với ngươi."
Nói xong, Tiêu Nhã liền đi về phía ghế sô pha phòng khách của khách sạn, đáng tiếc Vương Thiên lười thèm nhìn nàng! Trực tiếp đi về phía thang máy, về phòng!
Tiêu Nhã vốn nghĩ Vương Thiên sẽ đi cùng lên, ai ngờ nàng vừa ngồi xuống, Vương Thiên đã đi mất rồi!
"Đại tiểu thư, thằng nhóc đó tự lên lầu, cô xem, có cần tôi đi lôi hắn xuống không?" Một tên nam tử đi đến, thận trọng nói.
Khuôn mặt của Tiêu Nhã như băng giá ngàn năm, nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Đó là một tên đầu gỗ, ngươi đi cũng không mời được hắn. Ta đi tìm hắn!"
"Hả?" Tên hộ vệ kia giật mình, làm vệ sĩ cho cô nàng đã nhiều năm, đây là lần đầu tiên hắn thấy Tiêu Nhã chủ động đi tìm một người! Nếu là trước đây, Tiêu Nhã hẳn là lập tức bỏ đi chứ?
Tiêu Nhã đứng dậy, đi vào cửa thang máy, những người đang chờ thang máy lập tức tránh đường cho nàng, nàng chính là một người như vậy, đi đến đâu cũng như nữ vương, người khác sẽ bất giác sợ nàng, nhường nhịn nàng! Đương nhiên là có một kẻ khốn nạn ngoại lệ, đó chính là Vương Thiên mà nàng sắp gặp!
"Cộc cộc cộc!"
"Ngươi có bệnh à? Ta bây giờ cũng không phải là nhân viên của ngươi, ngươi cũng không có tư cách quản việc riêng của ta! Ngươi muốn nói chuyện phiếm với ta, ta không rảnh, cho nên, mời về đi!" Vương Thiên mở cửa, nói dứt lời, trực tiếp đóng cửa lại!
Rầm!
Từ đầu tới cuối, Tiêu Nhã không nói được một câu, hàn quang trong mắt càng sâu!
Tiêu Nhã lạnh lùng nói: "Ngươi tưởng ngươi là cái thá gì mà để ta phải tới tìm ngươi? Ta tới tìm ngươi là vì chuyện của Tiêu Tình! Ngươi hoặc là mở cửa, hoặc là ta cho người đập cửa ra!"
Cửa mở ra, Vương Thiên vừa xoay cổ vừa nói: "Vào đi!"
Tiêu Nhã cười nhạo nói: "Sao? Sợ rồi à?"
Rầm!
Cửa phòng lần nữa đóng sập lại, chút nữa thì đập vào khuôn mặt xinh đẹp của nàng!
Lời của Vương Thiên từ bên trong truyền ra: "Ngươi tưởng ngươi là cái thá gì mà ta phải mở cửa gặp ngươi? Ta mở cửa là vì chuyện của Tiêu Tình! Bất quá xem ra ngươi càng thích phá cửa, nếu ngươi vẫn còn muốn nói chuyện thì cứ phá cửa đi!"
Sắc mặt của Tiêu Nhã lúc đen lúc trắng!
Tên bảo tiêu chạy tới khẽ hỏi: "Đại tiểu thư... Đập không?"
Tiêu Nhã nghiến răng nghiến lợi nói: "Đập!"
Bịch!
Tên hộ vệ kia đá một cước văng cửa!
Tiêu Nhã lúc này mới như nữ vương giáng thế, đi vào phòng.
Còn Vương Thiên thì vẫy tay với Tiêu Nhã rồi nói: "Ngươi chỉ có mười phút, có lẽ là ba mươi phút để nói chuyện với ta. Trễ thì ngươi sẽ gặp phiền phức đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận