Vạn Giới Live Stream Chi Đại Thổ Hào

Chương 4: 3 cái Nữ Nhân 1 cái em bé

Chương 4: Ba Nàng Tiên, Một Bé Con
Sau đó Vân Tiêu dặn dò Bích Tiêu cùng Quỳnh Tiêu, chuyện này không được truyền ra ngoài, cũng đừng nói cho Vương Thiên. Sau này, phải hảo hảo sống chung. Đặc biệt dặn dò Bích Tiêu, không cho phép bắt nạt Vương Thiên!
Bích Tiêu đối với việc này, hừ hừ hai tiếng, tuy nhiên dưới ánh mắt hung hổ dọa người của Vân Tiêu, vẫn là đồng ý.
Vương Thiên tu luyện kéo dài một ngày một đêm, chờ mở mắt ra thì vừa vặn nhìn thấy một chiếc váy dài màu hồng đang khoác lên người Quỳnh Tiêu, che khuất thân thể hoàn mỹ kia...
Vương Thiên đột nhiên ý thức được, mình giống như đã bỏ lỡ điều gì! Nhìn lên trần nhà, hắn hối hận quá!
Hắn không thể ngờ rằng, Quỳnh Tiêu vậy mà ngủ cùng hắn! Ngủ cùng hắn thì cũng thôi đi, dường như... Có lẽ... Quỳnh Tiêu không mặc gì trên người!
Nghĩ đến cảm giác mềm nhũn khi Quỳnh Tiêu ôm mình, Vương Thiên mường tượng ra dáng người của Quỳnh Tiêu, lập tức hối hận ruột gan đều muốn nát tan! Hắn thề, sau này hắn nhất định phải thức dậy sớm!
"A, tiểu gia hỏa, ngươi đã tỉnh?" Quỳnh Tiêu vừa quay đầu lại, nhìn thấy Vương Thiên đang mở đôi mắt to như hắc bảo thạch nhìn lên trần nhà, dáng vẻ có chút ngốc nghếch đáng yêu, liền bật cười, một tay ôm Vương Thiên vào lòng, cười nói: "Tiểu gia hỏa, đói bụng chưa?"
Vương Thiên đột nhiên ý thức được gì đó, "Tái Ông thất mã", ai biết họa phúc sẽ như thế nào, hiện tại mà đi! Thế là Vương Thiên "oa" một tiếng khóc lên, ôm ngực Quỳnh Tiêu mà lăn lộn, cọ tới cọ lui.
Quỳnh Tiêu chỉ cho rằng Vương Thiên đói bụng, vội ôm chặt Vương Thiên rồi xông ra ngoài. Vương Thiên buồn bực, ta đói đến mức này rồi, sao còn chưa cởi quần áo ra cho bú a!
Sau đó một tràng tiếng be be vang lên, mặt Vương Thiên lập tức tái mét! Quỳnh Tiêu vậy mà dẫn hắn đến bãi nhốt cừu, vung tay lên, một con dê mẹ bay tới, bầu ngực căng tròn, sữa dê rơi tung tóe đầy trời! Nhưng Vương Thiên lại muốn khóc... Chuyện này hoàn toàn khác xa với tưởng tượng của hắn! Hắn không muốn cái này a!
Quỳnh Tiêu nghe thấy tiếng Vương Thiên khóc càng lớn, cũng có chút cuống, vung tay lên, ép sữa dê ra, đột ngột đổ vào miệng Vương Thiên đang há to!
Trong khoảnh khắc đó, Vương Thiên thật sự là trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cả đời chưa từng uống sữa dê, lần này một hơi đổ xuống, hắn thề, cả đời này hắn không bao giờ muốn uống! Quá hôi! Uống đến nỗi sắp nôn đến nơi rồi... Đây là đồ cho người uống sao, cho bú mà không biết độ nóng khử trùng à? Vương Thiên cuối cùng cũng hiểu vì sao trên Kiệt Thạch Sơn chỉ có Tam Tiêu Nương Nương, mấy đứa trẻ khác chắc sống không quá ba ngày trong tay các nàng!
Vương Thiên càng giãy dụa, Quỳnh Tiêu lại càng ra sức cho ăn...
Khi Quỳnh Tiêu ôm Vương Thiên miệng còn nôn sữa trở về, mắt Vương Thiên đã sắp trợn trắng. Trong cơn tức giận, hắn lau hết sữa dính ở khóe miệng lên ngực Quỳnh Tiêu, kết quả...
"A, nhìn xuyên thấu..." Mắt Vương Thiên lập tức có thần sắc.
Quỳnh Tiêu vừa đi, Vương Thiên đã buồn nôn, nôn ra chút sữa, sữa rơi lên áo Sa Y, quả nhiên là nhìn xuyên thấu!
Dưới sự nỗ lực không ngừng của Vương Thiên, một hình dáng màu hồng nhạt xuất hiện trước mắt... Vương Thiên trong lòng gào thét: "Thêm sức nữa đi! Đàn ông nôn không phải là tội, cách mạng chưa thành công, lão tử vẫn cứ phải nôn sữa!"
Khi sắp làm cho bộ ngực hoàn mỹ của Quỳnh Tiêu hiện ra thì...
"Quỳnh Tiêu, tiểu gia hỏa thế nào rồi?" Giọng của Vân Tiêu truyền đến.
Quỳnh Tiêu cười khổ nói: "Hình như ăn nhiều quá, cứ nôn sữa mãi. Tiểu gia hỏa này ăn khỏe thật, ăn hết hai con dê mà vẫn chưa đủ, nếu không phải ta kéo lại thì chắc ăn đến ba con dê rồi."
Vương Thiên nghe vậy chỉ muốn gào lên: "Ta gọi là cự tuyệt! Cự tuyệt hiểu không, ngươi cứ thế rót vào, gà con cũng có thể ăn diều hâu! Có ai mang trẻ con như vậy hả trời!"
"Ây da, Quỳnh Tiêu, ngực của ngươi bị thằng oắt con này làm cho ướt hết rồi, mau đi thay quần áo đi." Vương Thiên còn đang muốn tiếp tục trả thù Quỳnh Tiêu thì một câu nói của Bích Tiêu khiến hắn đem mọi lửa giận chuyển hết lên người Bích Tiêu! Cái nha đầu này đúng là khắc tinh của hắn, đại công trình của hắn sắp hoàn thành thì nha đầu này đến, lập tức tan tành...
Quả nhiên, Quỳnh Tiêu thấy ngực ướt hết, liền nhanh chóng giao Vương Thiên cho Bích Tiêu, hóa thành một cơn gió biến mất.
Vương Thiên nhìn nơi Quỳnh Tiêu biến mất mà không nỡ, nhưng cũng không có cách nào, phải chuyển mục tiêu thôi.
Quay người lại, nhìn thấy đôi mắt gian xảo của Bích Tiêu, Vương Thiên liền hít mũi một cái, "oa!"
Một bãi sữa bắn lên vạt áo Bích Tiêu, kết quả trên người Bích Tiêu lóe lên hào quang, sữa bay trở về, phun thẳng vào mặt Vương Thiên!
Bích Tiêu thấy vậy thì cười khanh khách nói: "Tiểu quỷ, ngươi cho rằng ta là Quỳnh Tiêu sao? Dám nôn vào ta thì bị thiệt đó nha?"
Vương Thiên cho nàng một ánh mắt oán hận, nhìn Bích Tiêu cười trên sự đau khổ của người khác.
Bích Tiêu còn chưa kịp phản ứng thì "bốp" một tiếng, Vân Tiêu đã giáng một bạt tai vào đầu Bích Tiêu, rồi nhận lấy Vương Thiên, trừng mắt liếc Bích Tiêu nói: "Còn bắt nạt tiểu gia hỏa, nó còn chưa biết gì hết, ngươi không thể giống một người chị chút nào à?"
"Cái gì mà chị với chả chị, ngươi thật sự muốn giữ nó lại sao?" Bích Tiêu ngạc nhiên.
Vân Tiêu gật đầu nói: "Nó có thể đến được Kiệt Thạch Sơn, đúng là có duyên với chúng ta. Hơn nữa, ngươi đã ấp nó nở ra rồi, chẳng lẽ lại không muốn sao? Nói đi nói lại thì theo tập quán của loài chim, ngươi vẫn là mẹ nó đấy! Có ai làm mẹ như ngươi không hả?"
Bích Tiêu há hốc miệng nhỏ, chỉ vào mình, lại chỉ vào Vương Thiên nói: "Nó là con của ta?"
Vương Thiên, "phụt!"
Một bãi sữa phun lên áo Vân Tiêu! Lúc này hắn thật không cố ý, mà là bị một câu "con trai" của Bích Tiêu dọa cho hết hồn!
Hắn đường đường là một đấng nam nhi bảy thước, lại trở thành con trai của con nhóc này, thế là thế nào?
Nhưng Vân Tiêu cũng không để ý đến việc Vương Thiên nôn sữa, vung tay lên, sữa trên người tự động tách ra, bay ra ngoài, rơi xuống đất. Quần áo vẫn sạch sẽ tinh tươm, chiêu này rõ ràng là cao minh hơn nhiều.
Vân Tiêu nghiêm nghị nói: "Dù không phải là mẹ thì cũng là chị. Nó sinh ra ở Kiệt Thạch Sơn, chỉ có ba chúng ta là người thân, ngươi lại đối xử với nó như thế, ngươi thấy có đúng không?"
Bích Tiêu ngước mắt nhìn trời nghĩ một lát, sau đó bĩu môi nói: "Thôi được, vậy ta nhận thằng nhỏ này... Ừm, là con trai tốt đây, hay là em trai tốt?"
Vương Thiên đau đầu gào lên: "Gọi Ca!"
Sau đó, Vương Thiên vinh dự trở thành em trai của Tam Tiêu Nương Nương.
Tiếp đó, hắn rất không tình nguyện bị Bích Tiêu ôm đi.
Động phủ của Bích Tiêu không giống với Quỳnh Tiêu, bên trong động phủ của Bích Tiêu khắp nơi đều là kỳ hoa dị thảo, ở cửa còn có một con Đại Thanh Điểu đang nằm, vừa thấy Bích Tiêu ôm Vương Thiên đến, tò mò nhìn chằm chằm vào Vương Thiên.
Bích Tiêu giơ tay lên nói: "Này, tối qua ăn tối, vẫn còn tươi đó hả?"
Vương Thiên vừa nghe thấy vậy thì sợ đến nỗi muốn tè ra quần, không lẽ cái tổ tông này thật sự định bắt hắn cho Đại Điểu ăn? Đại Điểu thật sự tin, mở miệng rộng định lao tới, Bích Tiêu cười khanh khách nói: "Đùa ngươi thôi, đây là em trai ta, sau này ngươi phải chăm sóc tốt cho nó, biết chưa?"
Đại Điểu nghe xong thì sợ run lên, nếu như nó mà ăn thịt cái bánh bao nhỏ trước mắt này thì nghĩ đến hậu quả thôi cũng thấy ớn lạnh. Đại Điểu thu người lại, cứ lén nhìn Vương Thiên, còn chớp chớp mắt nữa.
Vương Thiên dứt khoát, xoay người một cái, chổng mông vào mặt Đại Điểu, vùi mặt vào "bánh bao hấp", có điều vấn đề là, cái "bánh bao hấp" này có chút nhỏ a... Không thoải mái bằng của Quỳnh Tiêu!
Bích Tiêu ném Vương Thiên lên giường đá, sau đó dùng pháp thuật, cho thực vật sinh trưởng, tạo cho Vương Thiên một hàng rào, tránh cho Vương Thiên chạy loạn. Sau đó Bích Tiêu cười nói: "Tỷ tỷ ta đi xem kịch nha! Ngươi tự chơi đi."
Nói xong, Bích Tiêu liền biến mất.
Vương Thiên thấy vậy thì lập tức thở phào nhẹ nhõm, ở bên cạnh nha đầu này, hắn luôn cảm thấy có một sự đề phòng lo lắng. Không có Bích Tiêu ở đây, Vương Thiên suy nghĩ, mình cũng nên vào kênh phát sóng trực tiếp Vạn Giới xem sao.
Mở kênh phát sóng trực tiếp Vạn Giới, Vương Thiên xem xét Không Gian riêng của mình, quả nhiên Tử Kim Hồng Hồ Lô, Hoàng Kim Thằng và mấy món bảo bối đều ở, vậy thì hắn an tâm.
Nghiêng đầu nhìn lại mình, Vương Thiên lập tức vui vẻ! Ở trong kênh phát sóng trực tiếp Vạn Giới, hắn vẫn là dáng vẻ người lớn! Chứ không phải là ba tấc đinh, bên dưới vẫn còn cây thương không phải bút chì.
"Còn tốt, ít nhất còn cho ta giữ lại cơ hội giả bộ trong kênh phát sóng trực tiếp Vạn Giới, ừm... Như vậy cũng tốt, ai có thể ngờ Thiên Vương lại ở chỗ Tam Tiêu Nương Nương? Cho dù biết thì... hừ hừ... Ai dám đến tìm hắn gây sự chứ? Bích Tiêu và Quỳnh Tiêu tuy pháp lực giảm, nhưng Vân Tiêu thì vẫn lợi hại!" Nghĩ đến đây, Vương Thiên hỏi hệ thống: "Hệ thống, Đọa Lạc Thiên Sứ của ta đâu rồi?"
"Hai ngày nữa sẽ đến."
"Như vậy cũng tốt." Vương Thiên thở phào, thật sự rất sợ, mới ẩn một cái đã không thấy nữa rồi.
Giải quyết xong chuyện này, Vương Thiên lại bắt đầu nghĩ đến chuyện pháp bảo. Vừa ngẩng đầu lên, mặt Vương Thiên liền đen xì, hệ thống thương thành vậy mà không cho vào!
"Móa! Đây là cái tình huống gì vậy hệ thống, ta đã vào Tiên Giới rồi, tại sao không thể mở thương thành?" Vương Thiên kêu lên.
"Đinh! Hiện tại trên người chủ ký sinh có Bug tồn tại, bởi vì trên người ngươi có thẻ miễn tội nên không cho xử lý. Nhưng vì bảo đảm sự cân bằng của thế giới, ngươi không thể mở thương thành, không thể mua bất cứ vật phẩm nào ở thương thành! Đồng thời, tất cả pháp mua đồ do chủ ký sinh tưởng tượng ra, hay giao dịch Vạn Giới Tệ, đều sẽ thất bại! Không ai có thể giúp ngươi mua đồ trong thương thành của hệ thống. Đương nhiên, nếu như người khác có được Vạn Giới Tệ, muốn tặng cho ngươi thì vẫn được. Gỡ bỏ hạn chế việc giao dịch Vạn Giới Tệ cho người khác." Hệ thống trả lời.
Vương Thiên ngạc nhiên, không ngờ hệ thống lại chơi một vố như thế. Không thể mua đồ ở thương thành, vậy cho hắn tiền để làm gì, chỉ để trang trí khoe mẽ à? Mà vế sau còn quá đáng hơn, về cơ bản là đoạn tuyệt quan hệ giữa hắn và thương thành.
Ngay lúc Vương Thiên đang bất mãn thì tiếng của hệ thống lại vang lên lần nữa.
"Bồi thường một, hạn mức tiền của ngươi tăng lên đến một trăm điểm mỗi tuần! Dùng hết thì tự động gấp đôi! Có thể giao dịch cho bất kỳ ai. Ghi chú: Chủ ký sinh bắt buộc tiêu thụ, không được cộng dồn! Nếu không tiêu hết, Vạn Giới Tệ cuối tuần sẽ bị khấu trừ toàn bộ."
Vương Thiên nghe vậy lại ngẩn người lần nữa, hạn mức tăng lên đương nhiên là chuyện tốt, nhưng bắt buộc tiêu thụ là có ý gì, trước kia đâu có quy định này? Hắn coi như đã hiểu rõ, hệ thống quả nhiên bắt đầu khống chế tiền của hắn rồi. Cũng may là cho phép hắn đưa tiền cho người khác, có điều hình như hiệu quả cũng chỉ giới hạn trong việc giả bộ khoe mẽ...
"Đinh! Bồi thường hai, ngươi có thể quan sát phát sóng trực tiếp thời kỳ Phong Thần, có mở hay không?"
"Mở!" Nếu là bồi thường thì thằng ngu mới không cần! Dù sao những lợi ích trước kia cũng không lấy lại được.
Tuy nhiên Vương Thiên rất rõ ràng là sau khi có bồi thường thứ hai, hắn vẫn đang cười. Tuy rằng không thể vào hệ thống thương thành để mua sắm đồ, nhưng việc có thể vào Địa Tiên Giới thời kỳ Phong Thần tuyệt đối có rất nhiều lợi ích! Thời kỳ đó cường giả xuất hiện khắp nơi, vô số pháp bảo hiện thế! Đồng thời cũng có vô số pháp bảo ở thời kỳ đó đổi chủ, hắn muốn có pháp bảo ở thời đại đó, tuyệt đối có lãi không lỗ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận