Vạn Giới Live Stream Chi Đại Thổ Hào

Chương 224: Vương Thiên vs Vương Ngũ

Chương 224: Vương Thiên vs Vương Ngũ Mà trên topic phát sóng trực tiếp Vạn Giới, phàm là những người "bên trong", thật sự có thể luyện võ công đến mức Hóa Kính trở lên cũng không nhiều, rất nhiều người đều là người ở các vị diện khoa học kỹ thuật, bọn họ tấn cấp đánh dấu không phải võ công, mà là chiến lực tổng hợp khoa học kỹ thuật. Đây cũng là phương thức mà nhiều người lựa chọn tấn thăng, việc trải qua quá trình tu luyện cá nhân mang tính sinh mệnh, phương thức thăng hoa đẳng cấp sinh mệnh tự thân quá khó khăn, không phải ai cũng có thời gian và sự kiên quyết này. Bởi vậy, ở đây rất nhiều người xem không hiểu, chỉ cho là đang cố làm ra vẻ huyền bí.
"Thiên Vương huynh, ngươi không đến thì ta muốn tới đây." Dương Lộ Thiện vừa tiến vào trạng thái, cả người cũng thay đổi. Không còn vẻ chất phác trước đó chút nào, hai mắt tinh anh lóng lánh, toàn thân sát khí đằng đằng, vô cùng tự tin, phảng phất là một Vương Giả trên lôi đài.
Giờ khắc này Vương Thiên rốt cuộc hiểu được danh tiếng Dương Lộ Thiện 'Dương Vô Địch' từ đâu mà có, khí thế của Dương Lộ Thiện giờ phút này, đúng là có ta vô địch! Vương Thiên rất rõ ràng, luận võ không có ra tay trước, thì so đo về khí thế, nếu lòng tự tin đã bị đánh tan, thì một trận cũng không cần đánh. Vương Thiên cắn răng, hét lớn một tiếng: "Ăn ta một quyền!"
Vương Thiên sải bước xông lên, một quyền từ khoảng cách hơn hai mét đánh tới!
Dương Lộ Thiện nói: "Thông Tí Quyền à? Quyền pháp của ngươi chỉ tốt ở vẻ bề ngoài, tính không được là chính tông." Trong lúc nói chuyện, Dương Lộ Thiện chỉ hơi lui về sau một bước nhỏ, Vương Thiên khó nhọc phát hiện, chiêu Thông Tí Quyền gà mờ của hắn căn bản không chạm được góc áo của đối phương!
Trong nháy mắt Dương Lộ Thiện lùi lại, lần nữa xông về phía trước, vừa đúng lúc Vương Thiên ra một quyền tới hết tầm, lực cũ đã hết, lực mới chưa sinh! Vương Thiên trong lòng giật mình, hắn dùng Thông Tí Quyền chính là vì kéo dài khoảng cách, thăm dò nội tình của Dương Lộ Thiện, kết quả lần này thì hay rồi, tự mình chui đầu vào rọ! Chiêu thức không thuần thục đụng phải Lão Sư Phụ thì kết quả sẽ như vậy!
Ba! Một tiếng vang giòn, phảng phất roi ngựa quất vào không khí, lại như tiếng sấm vang lên giữa trời quang! Vương Thiên hoa mắt, đều không thấy rõ ràng Dương Lộ Thiện đã ra tay thế nào, ngực đau đớn một hồi, thân bất do kỷ bay ra ngoài!
Bành! Vương Thiên đập vào trên vách tường, treo 3 giây sau mới trượt xuống.
Dương Lộ Thiện sau khi đánh trúng liền tỉnh táo lại, vội vàng kêu lên: "Thiên Vương huynh, ngươi không sao chứ? Cái kia…so tài võ, ta lỡ tay...".
Vương Thiên ôm ngực đau không thôi, nhăn răng trợn mắt nói: "Không sao, tuy nhiên thật đau! Ngươi ra tay nặng quá đấy, nếu không phải ta...". Đến đây, Vương Thiên ngập ngừng, chuyện Bất Tử Chi Thân chỉ có hắn và Dương Lộ Thiện biết. Chuyện này giải thích không rõ ràng, thêm chuyện không bằng bớt chuyện, vẫn là không nói thì hơn.
Vương Thiên nói: "Tay của ngươi đâu phải là không thu lại được, đơn giản chính là muốn giết người đấy. Đổi thành người bình thường, ngươi một tát này, có thể đập người chết tươi. Không chết cũng gãy mấy cái xương, mấy tháng đừng nghĩ xuống giường."
"Ha ha...Thiên Vương huynh, ngươi thế mà lại không biết chuyện này. Dương sư phụ Dương Vô Địch không phải tự phong, mà là đánh ra bằng thực lực thật sự đấy. Theo ta được biết, sau khi Dương sư phụ đến Kinh Thành, đã rất nổi danh rồi, sau đó khiêu chiến vô số người, kết quả là không ai có thể thắng được hắn. Dương sư phụ còn nổi tiếng với câu: Xuất thủ tức gặp đỏ, một tiếng tất thành công. Cho nên mọi người gọi Dương sư phụ là Vô Địch Âm Vang. Dương sư phụ chính là một tay đấm Vô Địch khắp Kinh Thành, đánh đối thủ phải gọi bằng 'Vô Địch'." Đúng lúc này, Đại Đao Vương Ngũ đi tới, cười lớn nói.
Vương Thiên kinh ngạc nhìn Dương Lộ Thiện nói: "Đậu xanh rau má, ngươi còn có quá khứ huy hoàng trâu bò như vậy à?"
Dương Lộ Thiện mặt mo đỏ ửng nói: "Cái này, xuất thủ không biết thu tay lại, ra tay là thấy đỏ, không đáng là gì. Chờ đến ngày nào ta có thể thu phóng tự nhiên thì mới tính là có chút thành tựu."
Vương Thiên và Vương Ngũ rất tán thành.
Vương Ngũ nói: "Dương sư phụ, xem hai người so tài mà ta cũng ngứa tay, hay là hai ta thử một chút?" Vương Ngũ nói tới đây, trong mắt chiến ý hừng hực, hiển nhiên, một trận này đã nung nấu không phải một hai ngày. Vương Thiên thậm chí còn hoài nghi, tên này đến Kinh Thành, chính là để tìm Dương Lộ Thiện. Chỉ bất quá đúng lúc gặp được Vương Thiên cùng Dương Lộ Thiện cùng nhau xuất hiện, lại còn rải bạc lớn để thu nhận người, hắn dứt khoát thuận thế mà làm, theo Vương Thiên tới. Vừa kiếm tiền, vừa luận võ giao đấu, đôi bên cùng có lợi...
Dương Lộ Thiện vốn là người hiếu chiến, Vương Ngũ lại là cao thủ có tiếng, đương nhiên vui vẻ đồng ý.
Vương Thiên xoa xoa ngực rồi đi qua một bên, cao thủ luận bàn, cũng có thể học được rất nhiều thứ. Đồng thời, thừa cơ hồi tưởng lại, thủ pháp của Dương Lộ Thiện vừa rồi.
Bên này Dương Lộ Thiện lần nữa tiến vào trạng thái, khí thế vô địch như núi cao biển rộng.
Một bên khác Đại Đao Vương Ngũ thì nhấc thanh đại đao từ trên lưng xuống, bịch một tiếng đặt xuống đất, gạch xanh trên đất lập tức bị đập tóe lửa văng tung tóe, một cái hố nhỏ xuất hiện! Có thể thấy được thanh đao này nặng cỡ nào. Khí thế của Vương Ngũ không phải là núi cao, mà là một dòng thác lũ lớn đang lao nhanh, khí thế như cầu vồng, phảng phất muốn xông phá mọi trở ngại!
Hai người vừa đứng đó, liền cho người ta một cảm giác như sao Hỏa đụng Trái Đất.
Tâm tình Vương Thiên cũng tùy đó chập chờn, trong đầu không ngừng thay đổi vị trí suy nghĩ, nếu hắn là Vương Ngũ, nếu hắn là Dương Lộ Thiện, thì nên đối mặt với địch nhân như thế nào đây?
Ngay lúc này, Vương Ngũ động, kéo theo thanh trường đao đột ngột gia tốc, đao nhanh như Lãnh Điện, vung lên!
Dương Lộ Thiện cũng động, hai tay chìa ra, vậy mà dùng tay không để đón đao của Vương Ngũ!
Vương Thiên thấy vậy, giật mình! Tay không tiếp đao sắc, đó là trường hợp chênh lệch thực lực cực lớn mới dám chơi trò này, còn trong tình huống lực lượng ngang nhau, có binh khí so với không có binh khí, tuyệt đối chiếm ưu thế rất lớn. Trong tình huống bình thường, hoặc là bỏ chạy, hoặc là tìm vũ khí rồi đánh tiếp.
Hiện giờ, Dương Lộ Thiện vậy mà lại dùng tay không tiếp đao của Vương Ngũ, điều này có chút điên cuồng quá!
Vương Ngũ thấy thế theo bản năng thu lại một chút lực!
Dương Lộ Thiện cười lớn nói: "Cứ việc xông lên đi, luận võ mà còn nương tay thì không phải hảo hán!"
Vương Ngũ nghe vậy hét lớn một tiếng, lực lượng lần nữa dâng lên, lưỡi đao xoay chuyển, nhắm ngay thủ chưởng nhìn như chậm rãi của Dương Lộ Thiện. Đao, tay giao nhau, chưởng của Dương Lộ Thiện đột nhiên mềm nhũn, sau đó giống như cá bơi, lệch đi một li rồi bơi đến cạnh thân đao, rồi dùng sức chấn động!
Coong! Vương Ngũ chỉ cảm thấy một luồng cự lực truyền đến, thân đao bất giác lệch ra ngoài!
Dương Lộ Thiện một kích thành công, một bước tiến lên, cận thân, đưa tay là Một Chưởng!
Còn Vương Ngũ thì thuận lực xoay chuyển, thân đao xoay tròn quét ngang về, căn bản không có ý tứ phòng thủ! Lấy mạng đổi mạng!
Dương Lộ Thiện quát to một tiếng: "Tốt!"
Đồng thời chưởng của Dương Lộ Thiện đánh vào cùi chỏ tay Vương Ngũ, Vương Ngũ vừa muốn tăng lực, kết quả chưởng của Dương Lộ Thiện nhìn có vẻ cứng rắn, nhưng thực tế lại âm nhu vô cùng, Vương Ngũ vừa tăng lực, Dương Lộ Thiện thuận thế liền dẫn dắt!
Vương Ngũ trong lòng kêu không tốt, thăng bằng muốn vỡ! Hét lớn một tiếng, Khí Trầm Đan Điền, hai chân vững vàng thế tấn, đồng thời thu cùi chỏ lại, dùng vai va chạm!
Nhưng Thân Thể của Dương Lộ Thiện lại như cục bông gòn, bị va chạm trong nháy mắt mà thuận theo tới, khiến cú va chạm mạnh mẽ của Vương Ngũ phảng phất đâm vào khoảng không, thật sự khó chịu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận